Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 71: Một kiếp không uổng phí



Buổi tối ở Sài Gòn thường rất nhộn nhịp, khu vực mà Dung hát cà phê là trung tâm của thành phố, người qua lại nhiều vô số kể. Dung đứng dưới mái hiên quán cà phê để đợi Hương đến đón, nàng không dám dùng điện thoại vì sợ giật. Hương chạy chậm chậm đến chỗ nàng, thấy nàng nhìn mình nên giở giọng ngả ngớn: "Đi không em ơi?"

"Đi!" Dung đi ra chỗ của Hương, thuần thục lấy nón bảo hiểm đội lên đầu rồi ngồi lên xe. Nàng ôm lấy eo của Hương rồi dựa đầu vào vai em ấy nhẹ nhàng: "Chạy tốt chị đánh giá năm sao."

"Vợ này, ghé ăn hủ tíu gõ không?"

Dung nhớ đến tô hủ tíu gõ thơm phức bụng bất giác đói lên, kêu ột ột trong bụng, nàng gật đầu, hai người quyết định sẽ đi ăn hủ tíu gõ với nhau. Chú hủ tíu gõ ở gần nhà hai người bán luôn cả ban đêm, khách thường là những bạn trẻ đi làm đêm như Dung, ăn rất đông vì chú bán vừa rẻ lại ngon.


Đang chạy bình thường thì có một con chó chạy từ trong hẻm ra thật nhanh, nhanh đến độ Hương mặc dù quan sát kĩ vẫn không tránh được, đụng trúng nó mà té. Dung cảm thấy trời đất đảo lộn một phen, tỉnh hồn lại thì thấy Hương đang nằm sõng xoài trên đường, trên người em ấy máu đổ đỏ au một vùng.

Chủ con chó lật đật chạy ra xem sao, mắt còn không nhìn đến Hương mà chỉ chăm chăm xem con chó có sao không, khóc lóc kêu gào gọi tên con chó của mình. Dung thấy chủ nhà bế con chó vào bên trong nhà, nàng trơ người ra, cho đến khi có người lớn tiếng mắng.

"ĐM nó chứ, người ta bị đụng như vậy mà *** lo, đi lo con chó. Đm có chuyện gì thưa chết mẹ nó đi em!"

Dung lúc này mới tỉnh lại, nàng lật đật chạy lại gần Hương, run run đưa tay lên mũi em ấy kiểm tra hơi thở còn không. Xác định vẫn còn thở nàng mới đỡ sợ, có người định giúp nàng đỡ Hương lên nhưng Dung van xin nói rằng: "Em hoảng quá không tìm thấy điện thoại... làm ơn giúp em gọi cấp cứu đi... đừng đụng đến Hương... đừng đụng đến Hương..."


Người kia ngừng tay lại, rút trong người ra một chiếc điện thoại để gọi cho bệnh viện. Chủ con chó nghe càng lúc người càng đông nên chạy ra xem, thấy công an cũng đến nên sợ tái xanh cả mặt, không giải trình được việc vì sao con chó của mình chạy ra đường.

Dung sợ đến nổi khóc còn không nổi, người nàng run lên, nóng đến độ nàng sắp phát hỏa đến nơi. Chủ con chó đang giải thích với mọi người thì ăn trọn một cú tát từ nàng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Dung đánh ai, nhưng nàng hận mình không đủ mạnh để gϊếŧ chết cả chủ lẫn chó!

"Hương mà có chuyện gì, tôi gϊếŧ một nhà các người..." Dung nguyền rủa mà nói một câu, cho dù có tán gia bại sản, cho dù có phải vào tù để trả giá cho hành động của mình nàng cũng sẽ cho họ trả giá đắt.

Người đi đường hảo tâm A đem thuốc đỏ đến chỗ Dung, ý muốn bôi cho Dung nhưng Dung không chịu, ngay lúc này đây nàng còn không cảm thấy đau. Nàng ngồi cạnh bên người Hương, đưa đôi mắt lạnh nhạt của mình nhìn chủ chó, nếu có chuyện gì... họ hãy cầu cho Hương của nàng không có chuyện gì.


Xe cấp cứu chạy đến chỗ hai người, họ theo nghiệp vụ mà mang Hương lên xe chở đến bệnh viện. Dung bảo người nào đó đem xe của nàng trở về, nàng đưa chìa khóa rồi nói địa chỉ, cho dù có mất xe nàng cũng chẳng còn hơi sức mà để tâm nữa rồi. Cũng may người hảo tâm cũng chạy xe về gửi cho bảo vệ giúp nàng.

Bác sĩ đưa Hương vào trong cấp cứu, Dung ngồi lặng người bên ngoài ghế bên ngoài đợi. Lúc này các vết trầy khắp người của nàng mới được dịp phát đau, nàng nhìn xuống tay chân mình thì phát hiện quần áo của nàng cũng dính đầy máu,  vén tay áo lên xem thấy bị trầy, vén váy lên cũng thấy trầy. Nàng nhịn đau, y tá ngỏ ý giúp nàng băng bó vết thương nhưng nàng không còn tâm trí nữa, họ đành mang dụng cụ ra ngoài ghế giúp nàng băng bó.

Một hồi sau bác sĩ kêu nàng vào, bảo với nàng rằng: "Bệnh nhân chỉ bị trật chân thôi, nhưng tôi e phải nhập viện."
"Được, tôi đi làm thủ tục nhập viện." Dung định bỏ đi làm giấy tờ nhưng bác sĩ giữ cô lại, anh nhìn gương mặt xanh xao của Dung, muốn trách mắng nhưng tự nhiên lại thấy không nỡ: "Bệnh nhân nghi là bị bệnh gan, cô có thấy da của bệnh nhân rất vàng không? Sao không đem vào bệnh viện?"

Cũng có vài lần Dung bảo Hương vào bệnh viện nhưng em ấy là kẻ rất ghét bệnh viện, bảo đi thế nào cũng không chịu đi, còn ngụy biện bằng việc nắng làm mình đen đi, làm việc nhiều quá nên mắt vàng đi. Dung ngẩn người, tại sao nàng lại dễ nghe lời em ấy như vậy? Tại sao không dẫn vào bệnh viện, tại sao lại để đến phút này...

"Để bệnh nhân lại để ngày mai siêu âm gan đi."

Nói rồi bác sĩ đi vào lại phòng làm việc của mình, Dung đành nhờ mọi người hướng dẫn mình cách làm thủ tục nhập viện. Trong đêm Hương được chuyển qua khoa tiêu hóa nằm, tầm giữa đêm thì Hương tỉnh lại, thấy Dung mắt đỏ au nhìn cô, hình như nãy giờ đã khóc không ít.
Vốn Dung cố mạnh mẽ để đưa được Hương đến bệnh viện, cho đến khi em ấy ngủ ngoan rồi, thả lỏng được rồi Dung mới lẳng lặng khóc. Nàng chưa bao giờ phải chịu đựng những thứ này, cho nên chúng vượt ngoài khả năng của nàng, khiến nàng chẳng biết giải quyết thế nào. Nhìn Hương im lặng nằm trên giường, Dung còn đau hơn cả bản thân mình chịu đau, nàng ước gì người chịu đau kia là nàng...

"Trời ơi... trầy tay trầy chân chị hết rồi." Mặc dù rất đau nhưng Hương vẫn cố ngồi dậy, cô ê ẩm cả người, định sờ vào tay chị nhưng chị vịn tay cô lại, chị lại khóc, những giọt nước mắt trên gương mặt kia chỉ vì cô mà rơi, tất cả là tại cô.

Dung cố gắng khóc nho nhỏ không làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác đang ngủ, nàng dựa đầu mình vào vai Hương, khiến bả vai Hương cũng ướt đẫm nước mắt.
"Ngốc ghê, em té có chút thôi, đâu có chết bỏ chị đâu."

"Nói bậy..."

Hương nâng đầu Dung dậy để nhìn rõ gương mặt lấm lem nước mắt của chị ấy, cô cười trêu, còn không quên hôn lên mí mắt đẫm nước của chị, yêu thương bảo rằng: "Vợ của em ngốc quá."

Dung vẫn thút thít khóc không ngừng được, nàng rất sợ một ngày nàng không còn em ấy ở bên cạnh nữa. Ủi an người yêu mãi cuối cùng người yêu ngốc nghếch của cô cũng chịu uống nước và ngừng khóc, Hương hôn lên má Dung một cái dịu dàng, xoa dịu sự lo lắng trong lòng chị ấy. Cô biết chị ấy lo cho mình.

"Chị về nhà ngủ đi, em ở đây một mình được."

Dung lắc đầu: "Chị ngủ ở đây được rồi, ngày mai chị nhờ người khác dạy giùm rồi."

"Ngốc quá em có bị sao đâu, tự nhiên phải nhập viện còn đủ thứ hầm bà lằng."
"Bác sĩ kêu em ở lại khám gan, à, nằm đây đi chị đi ra căn tin mua cháo. Ráng ăn đỡ hôm nay đi mai chị nấu cho em ăn nha."

Còn không cho Hương có cơ hội từ chối, Dung đứng lên đi một mạch ra căn tin mua một bát cháo thịt bằm nóng hổi cho Hương. Nàng mang cho Hương còn nghe thêm không ít câu trách yêu của em ấy, thật ra nghe em ấy trách cũng rất được tai, Dung ao ước mình một đời được nghe những lời này.

Nếu được như thế, một kiếp này nàng sống cũng xem như là không uổng phí.