Cô Gái Địa Ngục

Chương 130: Thảm họa sắp xảy ra



Edit: Frenalis

      Cho nên họ liền xách theo một khối lớn thịt heo tới cửa, dựa theo tục lệ, nếu như muốn bái cha đỡ đầu, nhất định phải đưa một miếng thịt mông lợn cho người đỡ đầu.

Người đồ tễ từ Quảng Đông trở về tên là Trương Hiếu Dư, hắn mặc dù làm đồ tể, nhưng dáng dấp lại rất hòa thuận, đối nhân xử thế cũng không tệ, cha mẹ Hàn cảm thấy hắn thực sự quá phù hợp, liền mở miệng hứa sẽ đưa một vạn tệ làm tiền biếu, Trương Hiếu Dư hết lòng đồng ý, một vạn tệ miễn phí, ai mà không muốn.

Cha mẹ Hàn lại đưa cho bà đồng một vạn tệ, bà đồng đặt một cái bàn hương án đơn giản ở đại sảnh nhà họ Hàn, sau đó yêu cầu cha mẹ Hàn tìm một cái bàn Bát Tiên lớn, đặt trước bàn hương án.

Bàn Bát Tiên xem như vừa là cây cầu, vừa là cánh cửa, sau khi bắt đầu pháp sự, trước tiên bà đồng thắp hương và đốt mấy lá bùa, sau đó cầm lư hương nhỏ ngồi cạnh Bàn Bát Tiên, hai chân ở dưới mặt bàn càng không ngừng run rẩy lẹt xẹt, trong miệng bắt đầu ngâm xướng, hát điệu cổ xưa mà âm trầm, nghe không rõ lắm.

Vừa hát, bà đồng bảo Trương Hiếu Dư dẫn Hàn Lộ Lộ chui qua gầm bàn, một lần chui là xem như qua cầu một lần hoặc là đi qua cánh cửa một lần, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín lần mới được.

Vừa chui lần thứ nhất, Hàn Lộ Lộ đã cảm thấy có gì đó không đúng, lúc đi qua gầm bàn, cô ấy cảm giác như bị thứ gì đó gõ vào đầu.

Vừa mới bắt đầu cô ấy cũng không để ý, chui ta khỏi cái bàn, bà đồng đột nhiên hỏi: "Nhà các người có người già nào chết đầy máu không?"

Cha mẹ Hàn vội vàng nói không, nhà họ Hàn trước thời dân quốc là nhà tú tài, gia phong luôn rất tốt, thời chiến loạn bọn họ tránh xa chiến tranh, làm nhiều việc thiện, người trong thôn đều lấy nhà họ làm gương học theo. Sau giải phóng, ông nội Hàn bị coi như địa chủ nên bị bắt, thời điểm xét xử công khai, người xét xử hỏi có nên giết hay không, những người dân đều trả lời không nên giết, nên nhà họ Hàn thoát được một kiếp, mấy người già đều chết thọ ở nhà.

Bà đồng bất chợt cao giọng hét lớn, bảo bọn họ mau cản đường ác quỷ, sau đó Hàn Lộ Lộ tiếp tục chui gầm bàn, mấy lần liên tiếp, bỗng nhiên một mùi hôi nồng và mùi khét thoang thoảng tràn ngập căn phòng.

Bà đồng lại mở mắt ra, hỏi cha mẹ Hàn trong tổ tiên có người già nào bị thiêu chết hay không, cha mẹ Hàn vội vàng lắc đầu.

Bà đồng lại quát lớn ác quỷ chặn đường, tiếp tục kêu Hàn Lộ Lộ chui xuống gầm bàn, sau đó cô ấy cảm thấy cánh tay đau nhức, nên từ dưới gầm bàn chui ra để kiểm tra thì thấy trên cánh tay phải có một lỡ hổng lớn, máu từ đó chảy ra.

Bà đồng kinh hãi, nắm lấy một nắm gạo nếp từ trong cái bát trên bàn, ném lên không trung rồi gầm lên: "Quỷ dữ từ đâu đến? còn không mau tránh ra, nếu không sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Mắng xong, bà đồng lại tiếp tục pháp sự, Hàn Lộ Lộ phát hiện Trương Hiếu Dư đứng cạnh sắc mặt rất xấu, có vẻ như không muốn tiếp tục chui xuống gầm bàn nữa.

Cha mẹ Hàn vội vàng nói, nếu làm xong việc này, sẽ biếu cho hắn thêm năm vạn tệ.

Vì năm vạn tệ, Trương Hiếu Dư cắn răng tiếp tục chui, đột nhiên sắc mặt bà đồng đại biến, trừng mắt nhìn dưới gầm bàn hét lớn: "Nữ quỷ này từ đâu đến? Khi còn sống ngươi đã không trong sạch, sau khi chết còn muốn hại người!Ngươi không sợ bị đánh xuống mười tám tầng Địa Ngục sao?"

Bà ấy vừa dứt lời, một cơn gió lớn không biết từ đâu thổi tới thổi tắt ngọn nến trên bàn hương án, sau đó tiếng cười chói tai của phụ nữ vang lên, vang vọng rất lâu trong phòng, nghe rất khiếp người.

Trương Hiếu Dư cuối cùng không chịu nổi nữa, ôm đầu hét lên, quay người chạy ra khỏi cửa, một lúc sau thì biến mất.

Thân thể bà đồng đột nhiên co giật, bà ấy trợn mắt ngã xuống đất, nhà họ Hàn vội ấn huyệt nhân trung, hô hấp nhân tạo,phải một lúc sau bà ấy mới có thể tỉnh lại.

Sau khi bà đồng tỉnh lại, bà ấy vỗ ngực khóc: "Các người đã làm điều ác, các người đã làm điều ác. Nhà họ Hàn các người sắp gặp đại nạn lớn."

Nói xong bà ấy đẩy mọi người ra, vội vã đứng dậy rời đi. Ngày hôm sau mang trả một vạn tệ tiền biếu.

Đêm đó, Hàn Lộ Lộ ngủ không yên giấc, luôn cảm thấy ớn lạnh, giống như đang bị thứ gì đó kinh khủng nhìn chằm chằm, cô ấy từ cơn ác mộng tỉnh dậy, liền nhìn thấy con ma chết cháy cầm rìu.

Cô ấy kinh sợ hét lên, lập tức gọi cha mẹ nhưng điều kinh khủng là không một ai nhìn thấy con ma đó ngoại trừ cô ấy .

Dần dần, trong phòng cô ấy bắt đầu xuất hiện nhiều vết bẩn đen như mực, thậm chí cha mẹ cũng tránh mặt cô ấy, cô ấy sợ gây phiền phức cho bố mẹ nên phải quay lại trường sớm.

Hàn Lộ Lộ còn kể, trong nhà cô ấy đã xảy ra một số chuyện kỳ lạ, vết máu thường xuyên xuất hiện một cách khó hiểu trong phòng cha mẹ, ngày cô ấy rời đi, dưới gối của cha mẹ còn phát hiện một dấu tay đẫm máu.

"Khương Lâm, xin giúp gia đình chúng tôi. Tôi thực sự không còn đường nào nữa rồi, bà đồng cũng mặc kệ chúng tôi. Tôi, tôi có tiền." Cô ấy lấy từ trong túi ra một xấp tiền, có vẻ như là một vạn tệ: "Đây là tiền mừng tuổi tôi tiết kiệm được hơn mười năm, tôi đưa hết cho cô, xin hãy giúp tôi."

Tôi im lặng một lúc rồi cầm lấy chồng tiền, trong sách bà nội có nói, trong ngành này có quy tắc, dùng tiền của người để trừ họa cho người là điều đương nhiên, mặc kệ là bao nhiêu cũng phải nhận tiền, nếu không thì cuối cùng mình sẽ tự ôm lấy nhân quả, được không bù mất.

"Được rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp, tôi không thể cứ mặc kệ được, chẳng qua tôi nói trước, tôi không chắc có thể giải quyết được chuyện này, tôi sẽ tới nhà cô xem trước rồi nói."

Hàn Lộ Lộ vội vàng gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn chứ?"

Tôi hỏi địa chỉ của Hàn Lộ Lộ, nhà cô ấy cách đó không xa, ngay ngoại ô thành phố, lái xe đi về chỉ mất hai tiếng. Trùng hợp buổi chiều không có lớp nên tôi gọi cho Chu Nguyên Hạo. Anh nói còn đang hấp thụ nốt năng lượng còn sót lại của Âm Thái Tuế, việc nhỏ này tôi tự mình xử lý được.

Tôi thu dọn đồ đạc và lên xe đi Hàn Gia Thôn cùng cô ấy.

Hàn Gia Thôn là một thôn tương đối khá giả, nhà nào cũng xây một biệt thự nhỏ, đương nhiên những biệt thự nhỏ này cũng giống như hàng nghìn ngôi nhà nông thôn tự xây ở Trung Quốc, thiết kế không giống trong nước cũng không giống nước ngoài, nhìn đặc biệt kỳ quái.

Hàn Lộ Lộ vừa vào thôn, cô ấy liền cảm thấy bầu không khí không ổn, dân làng vừa nhìn thấy cô ấy liền xoay người rời đi, những đứa trẻ thường thân thiết với cô ấy đang muốn tới chơi cùng, thì bị người lớn kéo đi, nhỏ giọng nói: "Đừng đi qua đó, sẽ bị lây xui xẻo."

Hàn Lộ Lộ lo lắng, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên liền chạy tới hỏi: "Thím hai, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Người phụ nữ trung niên lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô ấy, thở dài nói: "Lộ Lộ, con mau về nhà đi, cha mẹ con sắp không xong rồi."

Hàn Lộ Lộ sắc mặt tái mét, lập tức chạy nhanh về nhà.

Nhà cô ấy ngay ngã tư đường cao tốc, là một ngôi nhà ba tầng khá khang trang.

Hàn Lộ Lộ vội vàng lao vào nhà, lo lắng kêu lên: "Cha, mẹ!"

"Lộ Lộ?" Mẹ Hàn đeo tạp dề đi ra khỏi bếp, Hàn Lộ Lộ lao tới ôm lấy mẹ Hàn: "Mẹ, ba đâu?"

"Ba đây." Cha Hàn cầm tờ báo đi xuống lầu, "Lộ Lộ sao lại trở về rồi? Không lên lớp à?"

Tôi hơi nheo mắt lại, không thấy có vấn đề gì, chỉ là trong phòng này tràn ngập quỷ khí.

Sách của bà nội nói có một số quỷ rất giỏi ngụy trang, chỉ cần Dương Nhãn không mở ra thì khó có thể nhìn thấu thủ đoạn của chúng.

Hàn Lộ Lộ ôm lấy hai người, cẩn thận nhìn xem: "Hai người không sao chứ? Tại sao thím hai lại nói..."

Mẹ Hàn tức giận nói: "Đừng nhắc đến thím hai của con, bà ta ở bên ngoài to mồm nói bậy, nói chúng ta bái đồ tễ làm cha đỡ đầu khiến cho ma quỷ tức giận, cả nhà chúng ta đều bị quỷ ám, kết quả là cả thôn xa lánh chúng ta, sợ chúng ta làm liên luỵ đến họ. Con nói xem, đây có phải là lời mà một người thím hai nên nói không?"

Hàn Lộ Lộ lúc này mới yên lòng, giới thiệu tôi với bố mẹ cô ấy, bố mẹ cô ấy rất nhiệt tình mời tôi ở lại ăn cơm trưa, đồ ăn rất thịnh soạn.

Hàn Lộ Lộ lúc đầu rất vui vẻ, nhưng tôi lại có điều hoài nghi, nhẹ giọng hỏi: "Cha mẹ cô thường ăn nhiều món ăn như vậy à?"

Hàn Lộ Lộ lắc đầu: "Đương nhiên không phải, bình thường họ rất tiết kiệm, chỉ khi tôi về nhà mới nấu một bàn lớn đồ ăn."

Tôi thấp giọng nói: "Cô không thấy lạ sao? Cha mẹ cô không biết chúng ta về, nhưng những món ăn này hình như đã được chuẩn bị từ sớm."

Hàn Lộ Lộ tay run run: "Có ý gì?"

"Tốt nhất là chúng ta đừng động đến những món ăn này".

    Tôi thừa dịp cha mẹ cô ấy vào phòng bếp bưng đồ ăn, đã lấy một ít thức ăn cho vào túi nilon rồi giấu đi, giả vờ như đã ăn no, cha mẹ cô ấy còn kêu chúng tôi ăn thêm, chúng tôi lấy cớ muốn nghỉ trưa nên chạy vào phòng ngủ của Hàn Lộ Lộ ở trên tầng hai.