Cô Gái Địa Ngục

Chương 128: Âm Thái Tuế



Edit: Frenalis

     Khắp nơi vang lên tiếng la hét, những người bị mấy xúc tu đâm vào vẫn chưa chết đang không ngừng giãy dụa.

Tôi cắn răng, kéo đứt một đồng tiền trên kiếm Kim Tiền, ném về phía hắn.

"Pa!" Một đạo ánh sáng vàng bùng nổ, tên mặt nạ hổ toàn thân run lên, tất cả các xúc tu đều rút lại, khối thịt lớn trên ngực hắn lăn xuống, co lại thành một viên thịt nhỏ, lăn đến dưới chân tôi.

Thân hình mặt nạ hổ thẳng tắp ngã xuống, đã chết, còn những người bị xúc tu đâm qua đang đau đớn lăn lộn không ngừng trên mặt đất.

Tôi nhìn miếng thịt viên, chần chờ một lát, đúng lúc trong túi xách của tôi có một cái hộp bằng ngọc, tôi nhặt miếng thịt viên lên bỏ vào trong hộp, sau đó dùng chìa khoá mở cửa hông, vội vã chạy ra ngoài.

Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy, chỉ là theo bản năng cảm thấy vật này rất quan trọng.

Tôi chạy về khách sạn, vừa bước vào cửa, Chu Nguyên Hạo liền lên tiếng: "Em mang về cái gì vậy? Sao trên người lại có quỷ khí nồng như vậy?"

Ta lấy hộp ngọc ra đưa cho anh, sắc mặt anh sầm xuống: "Cái này từ đâu tới?"

Tôi kể mọi chuyện cho anh nghe, anh trầm mặc không lên tiếng, tôi hơi thấp thỏm hỏi: "Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?"

Một lúc lâu anh mới nói: "Đây là Thái Tuế."

Tôi lấy làm lạ nói: "Em có nghe nói đến Thái Tuế. Thái Tuế còn có tên là Nấm Linh Chi, nghe nói ăn nấm này vào có thể trường sinh bất lão."

"Đó không phải là Thái Tuế thật." Chu Nguyên Hạo nói: "Thái Tuế được chia thành Dương Thái Tuế và Âm Thái Tuế. Theo truyền thuyết, Thái Tuế có thể ăn được trường sinh bất lão là Dương Thái Tuế, được tạo thành từ linh khí của Thiên - Địa, ăn vào có thể thành tiên. Còn Âm Thái Tuế thì hiếm hơn Dương Thái Tuế. Nó được tạo thành bởi âm khí của Thiên - Địa, nếu ăn Dương Thái Tuế có thể thành tiên, thì ăn Âm Thái Tuế sẽ trở thành quỷ."

Tôi vội nói: "Em có phải là không nên cầm nó về?"

Chu Nguyên Hạo đóng nắp lại, nghiêm túc nói: "Đối với ma quỷ, Âm Thái Tuế là vật đại bổ. Một khối lớn như thế, nếu anh hấp thụ hoàn toàn, đừng nói là trở thành Nhiếp Thanh Quỷ, thăng cấp thành Quỷ Tướng cũng có khả năng."

Tôi mừng rỡ vô cùng: "Vậy anh nhanh hấp thụ đi?"

Chu Nguyên Hạo cười khổ: "Đó chỉ là lý thuyết thôi. Nếu anh muốn hấp thụ một khối Âm Thái Tuế lớn như vậy, linh hồn có thể sẽ nổ tung mà chết. Và một khi thứ này xuất thế, nó sẽ lập tức thu hút các loại yêu ma quỷ quái đến cướp lấy. Cho dù anh không  bị nổ tung, thì cũng sẽ bị vô số quỷ quái tấn công mà chết."

    Tôi nhíu mày: "Nói cách khác, chúng ta bây giờ đối với vật này kiểu như "bỏ thì thương, vương thì tội" ư?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy."

Tôi không cam tâm hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

Chu Nguyên Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Em có danh thiếp của Hoắc Khánh Đông không? Gọi điện thoại cho anh ta rồi đưa Âm Thái Tuế này cho anh ta."

Tôi nhíu mày càng chặt hơn: "Đồ tốt như thế mà cứ cho đi như vậy sao?"

"Thứ này chính là củ khoai nóng bỏng, nếu giữ lại thì chỉ dẫn đến tai hoạ cho chúng ta. Giao cho Ban Điều Tra X. Họ đại diện cho quốc gia, có căn cơ vững chắc", Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi cắn môi, vẫn không chịu nhượng bộ. Chu Nguyên Hạo cười thần bí nói: "Tuy nhiên, chúng ta có thể lấy một ít."

Lòng tôi nhộn nhạo, Chu Nguyên Hạo nói: "Dùng kiếm gỗ đào cắt một miếng nhỏ đi."

Tôi nhẹ gật đầu, cầm lấy kiếm gỗ đào nhẹ nhàng cắt vào viên Âm Thái Tuế, viên thịt lập tức động đậy, một chiếc xúc tu đột nhiên vươn ra đâm thẳng về phía tôi.

Tôi bị bất ngờ nên không kịp né tránh, khi chiếc xúc tu gần tới trước mặt tôi thì đột ngột dừng lại, Chu Nguyên Hạo đang giữ chặt Âm Thái Tuế, đôi tay anh phát ra ánh sáng đen.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, dường như khống chế nó rất khó khăn: "Mau lên, anh chỉ có thể cầm cự được mấy giây thôi."

Tôi vội vàng giơ kiếm chém xuống và cắt được một miếng nhỏ như móng tay từ Âm Thái Tuế, Âm Thái Tuế lập tức duỗi ra thêm một vài xúc tu nhưng đều bị sức mạnh của Chu Nguyên Hạo ngăn lại, rồi nó đột ngột thu trở về, chỉ chốc lát sau, vùng thịt bị cắt lại từ từ mọc ra và trở về trạng thái ban đầu.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, đi tìm một hộp ngọc khác cẩn thận đặt miếng thịt nhỏ đã cắt vào, để Chu Nguyên Hạo trở lại bên trong ngọc bội, rồi gọi Hoắc Khánh Đông.

Chưa đầy mười phút tôi đã nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, mở cửa ra thì thấy một chiếc trực thăng từ trên bay xuống, Hoắc Khánh Đông trượt xuống thang dây rồi nhảy vào qua cửa sổ.

Đầu tôi toàn vạch đen, có cần khoa trương đến thế không?

Theo sau Hoắc Khánh Đông là một nam một nữ, tất cả đều có vẻ mặt như lâm vào đại dịch, Hoắc Khánh Đông nghiêm túc hỏi: "Cô Khương, cô thật sự có Âm Thái Tuế sao?"

Tôi lấy hộp ngọc trên bàn đưa cho anh ta, kể chuyện xảy ra trong ngân hàng, sắc mặt Hoắc Khánh Đông càng thêm u ám, anh ta im lặng một lúc rồi nói: "Chúng tôi đã điều tra và phát hiện đồ vật trong chiếc két sắt đã được gửi vào cách đây hai mươi năm. Người gửi nó là một nông dân tên Lý Thiên Thuận. Ông ta đã nộp phí bảo quản một lần cho hai mươi năm, nhưng ông ta đã chết cách đây gần mười năm, là người độc thân và không có con cái".

Tôi hỏi: "Những tên cướp đó là ai? Trông chúng giống lính đánh thuê".

Hoắc Khánh Đông gật đầu: "Cô đoán đúng rồi, họ là lính đánh thuê Đông Nam Á, đến để cướp Âm Thái Tuế. Họ được người khác ra lệnh, còn người thuê là ai, tôi vẫn đang điều tra."

Tôi có chút lo lắng hỏi: "Tôi sẽ không bị trả thù phải không?"

Hoắc Khánh Đông liếc nhìn tôi, giọng nói chậm rãi: "Cô Khương, cô có muốn vào tổ thứ hai của chúng tôi không?"

Tôi sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Tôi tự do quen rồi, không thích bị ràng buộc."

Hoắc Khánh Đông nói: "Nếu vào tổ thứ hai thì cô sẽ được bảo vệ tốt nhất".

Một chút bảo vệ nhỏ như vậy mà bị quản chế khắp nơi, quá thua thiệt, hơn nữa thể chất của tôi đặc biệt, tôi không có can đảm gia nhập Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.

Nếu bí mật về Cửu Âm Chi Thể của tôi bị bại lộ và lỡ như có mệnh lệnh từ cấp trên yêu cầu tôi phải nâng cao sức mạnh cho toàn nhóm thì không phải tôi sẽ trở thành nhà vệ sinh công cộng sao?

Hoắc Khánh Đông thấy thái độ của tôi rất kiên quyết nhưng cũng không kiên trì nữa, nói: "Cô giao Âm Thái Tuế cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ ghi nhớ phần tình nghĩa này. Cô hãy nhận lấy vật này, về sau bất cứ lúc nào cô cần giúp đỡ cũng có thể mang nó đến tìm tôi, chỉ cần là những việc không có hại cho nước cho dân, tôi sẽ không từ chối."

Tôi nhận lấy, đó là một thẻ bài bằng thép, trông hơi giống thẻ bài của quân đội, trên đó có khắc tên và ngày sinh của Hoắc Khánh Đông, mặt sau khắc ba chữ "tổ thứ hai".

Mỗi người lính trong quân đội đều có một thẻ tên như thế này trên người, gọi là thẻ chó, nếu bị tử trận trên chiến trường , lúc nhặt xác có thể dùng thẻ này để xác minh danh tính.

Tôi không ngờ anh ta lại đưa cho tôi một thứ quan trọng như vậy, xem ra Âm Thái Tuế này thực sự rất quan trọng.

Hoắc Khánh Đông hơi cúi người về phía tôi chào, hai người phía sau cũng cúi chào, tôi có chút không biết phải làm sao chỉ đành im lặng, chỉ tặng một Âm Thái Tuế như thể tôi đã trở thành anh hùng dân tộc vậy.

Hoắc Khánh Đông quay người lại leo lên trực thăng bằng thang dây, động tác như nước chảy mây trôi không chút khó khăn, như đi trên đất bằng.

Sau khi anh ta đi, Chu Nguyên Hạo lo đêm dài lắm mộng nên phải đổi vé máy bay chuyến gần nhất trở về Sơn Thành, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lao ra sân bay.

Cũng may chuyến bay thuận lợi, không có phiền phức gì xảy ra. Khi về tới nhà, Chu Nguyên Hạo nhờ tôi canh giữ bên ngoài, anh muốn hấp thụ miếng Âm Thái Tuế kia, nói xong đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.

Không biết anh dùng thủ pháp gì, lúc cửa đóng lại, tôi cảm thấy phòng ngủ như bị phong ấn hoàn toàn, người bình thường sẽ không vào được.

Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng nên ngồi canh ngoài phòng ngủ với thanh kiếm gỗ đào, tôi vuốt ve thân kiếm trong tay, hy vọng anh sẽ thành công.

Tôi đợi ở cửa suốt một ngày một đêm, vốn tưởng rằng sẽ có động tĩnh gì đó chấn động, nhưng chẳng có gì cả, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

Nửa đêm, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, tôi cảm thấy một luồng khí tức mạnh mẽ đang tiến về phía mình, rồi lại thu hồi, khi nhìn lại Chu Nguyên Hạo cũng không khác gì thường ngày.

Tôi vội chạy tới trước mặt anh, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá: "Anh thăng cấp rồi ư?"

Chu Nguyên Hạo nói: "Vì số lượng Âm Thái Tuế quá ít, nên thực lực của anh chỉ gần với Nhiếp Thanh Quỷ, chỉ cần chờ một cơ hội nữa là được."

Tôi không hiểu hỏi: "nếu một Lệ Quỷ cao cấp muốn tấn thăng thành Nhiếp Thanh Quỷ cần phải có oán khí tích tụ lại, anh không có oán khí, làm sao có thể thăng cấp?"

Chu Nguyên Hạo cười thần bí nói: "Anh khác với đám yêu ma quỷ quái kia. Lúc nhỏ anh đã từng gặp được kỳ ngộ, dẫn đến thể chất khác biệt với người khác. Cho nên anh mới tu luyện theo phương thức sinh hồn để nâng cao thực lực."