Cô Gái Địa Ngục

Chương 123: Phản kích



Edit: Frenalis

"A!" Ông lão sợ đến mất lên cơn đau tim tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, ôm ngực từ từ ngã xuống.

Trước khi hôn mê, ông ấy nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đang run run nhúc nhích khẽ hấp, đôi chân cháu gái bảo bối của ông ấy cũng bị hút vào.

Sau khi ăn xong cháu gái, khuôn mặt quỷ lại thè cái lưỡi giống như xúc tu bạch tuộc về phía ông lão rồi cuộn lại.

Một hơi ăn xong hai người, khuôn mặt quỷ kia vẫn còn chưa thoả mãn liền lăn về phía căn phòng bên cạnh, lăn được nửa đường, nó dường như cảm nhận được điều gì đó lập tức chìm xuống đất với tốc độ cực nhanh.

*******

Chúng tôi vào thang máy bằng kính rồi đi thẳng xuống tầng một, thang máy vừa mở đã thấy hai thuyền viên cường tráng đang đứng đợi bên ngoài, Chu Nguyên Hạo cảnh giác đứng trước mặt tôi, nếu cả hai có động tĩnh gì thì anh sẽ ra tay ngay lập tức

"Hai vị, thuyền trưởng mời các vị nói chuyện." Một thuyền viên cung kính nói: "Không biết hai vị có đồng ý gặp hay không."

"Không." Tôi nói thẳng thừng.

Nụ cười trên mặt hai thuyền viên khựng lại, phản ứng của tôi rõ ràng không nằm trong dự tính của họ.

Thuyền viên đó lại nói: "Hai vị làm thế này chúng tôi thật khó bàn giao với thuyền trưởng".

Chu Nguyên Hạo dường như nghĩ đến cái gì, thần bí cười cười: "Đã như vậy, chúng ta liền đi gặp thuyền trưởng một lần đi, xem ông ta có thể giở trò gì".

Phòng của thuyền trưởng ở trên tầng hai. Khi chúng tôi bước vào, ông ta đang viết nhật ký.

Vị thuyền trưởng này tên Tiêu Thu Lâm, khuôn mặt tròn phúc hậu, cười lên rất hoà ái: "Chu tiên sinh, cô Khương, rất vinh hạnh mời hai người tới làm khách, mời ngồi."

Ông ta đích thân rót cho chúng tôi hai tách trà: "Đây là Hạ Phổ Nhị mới sản xuất năm nay, hương vị rất ngon. Mời các vị dùng thử."

Chúng tôi không ai đụng đến tách trà. Chu Nguyên Hạo đi thẳng vào vấn đề nói: "Tiêu thuyền trưởng, ông mời chúng tôi đến đây, không phải là cùng ông uống trà chứ?"

"Đương nhiên không phải." Tiêu Thu Lâm nói: "Nếu Chu tiên sinh đã nói, tôi sẽ không vòng vo nữa. Tôi biết hai người đang điều tra chuyện xảy ra trên thuyền, hy vọng các người đừng điều tra nữa."

Tôi nhìn kỹ thuyền trưởng này không bị ma nhập, nói cách khác, ông ta biết về chuyện những hành khách bị mất tích.

Chu Nguyên Hạo cười nhạt nói: "Tôi được lợi gì?"

Tiêu Thu Lâm nói: "Tôi đảm bảo hai người sẽ không xảy ra chuyện gì trong chuyến đi này."

Chu Nguyên Hạo dựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực: "Nghe có vẻ không công bằng. Tôi đã có can đảm điều tra nên không sợ những ma quỷ đó. Điều kiện của ông không hấp dẫn."

Thuyền trưởng ha ha cười hai tiếng: "Tôi biết hai vị là cao nhân, nhưng quỷ vật trên con thuyền này, hai vị vẫn không nên đi trêu chọc thì tốt hơn, nó đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ, chỉ có ai đã từng trải qua mới biết được, đáng tiếc, vậy sẽ chết rất thảm."

Tiêu Thu Lâm nhìn chúng tôi, hơi nheo mắt: "Hai người cứ như vậy không biết thời thế sao?"

Chu Nguyên Hạo đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài rồi nói: "Nghe nói du thuyền này kinh doanh rất tốt, doanh thu mỗi năm kiếm được gần 2 tỷ tệ. Đối với công ty Hắc Hà gần phá sản của các người mà nói, con thuyền này là chiếc phao duy nhất cứu sinh, các người sẽ không buông tha nó, chẳng qua là hàng năm chết mấy người thôi, mà còn là những người không quyền không thế, sẽ không có ai đến gây phiền phức cho các người, hy sinh ấy cũng đáng giá."

Sắc mặt Tiêu Thu Lâm càng lúc càng khó coi.

Chu Nguyên Hạo quay lại, chống hai tay lên bàn, nhìn ông ta từ trên xuống: "Ông cũng chẳng khác gì Hasat hồi đó. Đều là vì tiền, sẵn sàng hy sinh người khác."

Tiêu Thu Lâm để chén trà trong tay xuống, sắc mặt âm trầm nói: "Nói chuyện xong rồi, hai người có thể đi."

Chúng tôi đi tới cạnh cửa, Tiêu Thu Lâm nói thẳng: "Hai ngày tới hai người không nên ra ngoài, càng không nên đi xuống tầng dưới cùng, nếu không tôi không thể đảm bảo an toàn cho các người ."

Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu nói: "Thuyền trưởng không cần lo lắng."

Sau khi ra khỏi phòng thuyền trưởng, tôi hỏi Chu Nguyên Hạo: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Đi xuống phía dưới," Chu Nguyên Hạo nói, "Chuẩn bị chiến đấu."

Tôi thắc mắc hỏi: "Tiêu Thu Lâm có sắp xếp người ở tầng dưới chặn chúng ta lại không?"

"Hiện tại tầng dưới sẽ không có thuyền viên." Chu Nguyên Hạo nói: "Ông ta sẽ để con thuyền này tự ra tay với chúng ta ."

Lúc này bên trong phòng thuyền trưởng, Tiêu Thu Lâm đang cầm tách trà nhìn vào màn hình giám sát, trên màn hình là hình ảnh của tầng dưới cùng.

Ông ta hỏi thuyền viên đứng bên cạnh: "Lai lịch của hai người này đã tra được chưa?"

Thuyền viên nói: "Theo tin tức từ công ty gửi tới, cô gái này chỉ là một sinh viên bình thường, còn người thanh niên lại không có manh mối gì. Ông có muốn tìm cách khác không? Nếu người thanh niên đó là người ở bên trên thì sao??"

Thuyền trưởng trầm mặc một lát, sắc mặt u ám: "Cậu ta đã nói rất rõ ràng sẽ điều tra kỹ chuyện này. Chúng ta không thể để cậu ta sống, nếu không chúng ta đừng mong sống sót."

Ding Dong.

Cửa thang máy mở, tôi và Chu Nguyên Hạo bước ra, cả tầng dưới không có ai, không khí nồng nặc mùi dầu máy, xen lẫn mùi máu tanh rất khó chịu.

Chu Nguyên Hạo quay lại nhìn camera trong góc, cơ thể anh chuyển động. Bên trong phòng thuyền trưởng chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của anh đột nhiên xuất hiện trên màn hình giám sát, sau đó màn hình trắng xóa như những bông tuyết.

Tôi cầm thanh kiếm gỗ đào, cẩn thận quan sát xung quanh, đột nhiên dưới chân tôi xuất hiện một khuôn mặt quái dị, không có mắt mũi, chỉ có cái miệng giống như một cổng bài tiết.

Cái miệng mở ra, một chiếc lưỡi giống như xúc tu lao về phía mặt tôi. Tôi xoay người né tránh, kiếm gỗ đào vung lên, nhanh chóng cắt đứt cái lưỡi.

"Gaooooo!" Cái miệng phình lên và phát ra một tiếng hét chói tai.

Chu Nguyên Hạo đi tới, một phát tóm lấy khuôn mặt kia, kéo nó ra khỏi mặt đất.

Hóa ra nó chỉ là một đoạn ruột to lớn, tôi nhìn thấy mà buồn nôn.

Nhưng Kim Giáp tướng quân lại hưng phấn bay ra khỏi cơ thể tôi, chui vào trong đoạn ruột, nó vùng vẫy giãy giụa nhưng nhanh chóng xẹp xuống, hoá thành một làn khói đen rồi biến mất.

Kim Giáp tướng quân lại bay trở về, tôi cảm giác được thực lực của nó lại tăng lên một chút.

Đột nhiên, một vệt máu từ trong bức tường tuôn ra, sau đó là vệt thứ hai, vệt thứ ba, toàn bộ bức tường bắt đầu rỉ máu, rất nhanh trên mặt đất đã tràn đầy máu tươi.

Tôi lại thả Kim Giáp tướng quân ra, nó phân thân thành vô số bản thể, lao đến trên mặt đất, tham lam hút lấy những dòng máu đó.

Máu này đều là oán khí biến thành và là thức ăn tốt nhất cho Kim Giáp tướng quân.

Kim Giáo tướng quân hút đến đâu máu sạch sẽ đến đó, chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, máu trên mặt đất cũng tản ra hai bên.

Cuối hành lang là phòng máy điều khiển máy điều hoá, khi gần đến nơi thì cửa phòng máy đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ trắng loạng choạng bước ra, như thể đã được ngâm trong Formalin.

Sau đó là người thứ hai, thứ ba và hàng chục người nữa đồng loạt bước ra từ phòng máy.

Những người này tất cả đều đã bị mở bụng, bên trong trống rỗng không có nội tạng, trông họ giống như những thây ma trong phim Âu Mỹ.

Mỗi thây ma này đều đã đạt đến cấp độ Ác Quỷ.

Chu Nguyên Hạo khẽ động tay, hắc trường tiên xuất hiện trong tay, anh nói: "Đi theo anh."

Sau đó anh bước nhanh về phía trước, những thây ma đó cũng di chuyển, tốc độ của chúng những thây ma trong phim không thể so sánh, chúng rất nhanh, thậm chí có một số còn nhảy lên tường đầy máu, bám vào trên đó bò tới.

Chu Nguyên Hạo vung hắc tiên, những nơi hắc tiên đi qua, thây ma bị cắt thành hai nửa, lăn xuống trên mặt đất.

Ngầu quá!

Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai má tôi đỏ bừng, quên không thả Kim Giáp tướng quân ra để hút lấy âm khí từ những xác chết nát bấy đó.

Đột nhiên, một thanh thép từ trên trần nhà cắm xuống, xuyên thẳng vào đầu Chu Nguyên Hạo.

Sắc mặt tôi đột biến, hét lớn: "Nguyên Hạo!"

Bốn phía xung quanh vang lên âm thanh đứt gãy răng rắc, những thanh thép trên tàu bắt đầu gãy từng cái một, lơ lửng trên không, đầu nhọn chĩa vào tôi.

Chu Nguyên Hạo vốn đang bất động, trong mắt lộ ra vẻ dữ tợn, thân thể đột nhiên biến mất, thanh thép đang cắm trên đầu anh rơi xuống đất, cách đó vài bước lại xuất hiện, hắc tiên vung lên, đánh đổ toàn bộ thanh thép trên không.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, anh là linh hồn sống, sao tôi có thể sợ hãi loại tấn công vật lý này chứ?

Chúng tôi một đường giết tới phòng máy, cửa phòng máy bị khóa lại, Chu Nguyên Hạo một roi đi qua, trực tiếp đánh bay cánh cửa.

Tôi không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Cool!"

Vừa bước vào tôi đã hoa mắt, phòng máy này rất rộng, lớn như một nhà xưởng của các công ty sản xuất, các loại thiết bị máy móc được bố trí sắp xếp thành một mê cung khổng lồ.