Cổ Đạo Thần Ký

Chương 84: Quần rách



" Mấy năm nay cậu đều sống ở Phùng Đô quốc sao?" Lạc Tư Thần chẳng mấy khi tìm được người mà y có thể thoái mái nói chuyện như vậy.

" Đúng vậy, cậu biết đấy ta không giỏi đánh nhau, mấy cái tu luyện gì kia ta thật sự không rành, nhưng như cậu mới mấy năm đã có thể xưng bá đại lục rồi ấy nhỉ, quả nhiên không hổ danh người can đảm nhất đội khảo cổ" Hãn Thuần Mặc ngồi trên ghế mà hai chân cho cả lên trên ghế thành tư thế ngồi xổm, tướng ngồi không thể nào bần cùng hơn được nữa, y bắt đầu rên la kể khổ.

" Cậu biết không, khi mới xuyên tới nơi này, ta còn là tam hoàng tử phế vật bị hoàng đế Phùng Đô quốc hắt hủi ghét bỏ, bị tước đi hộ tịch hoàng gia, trở thành dân đen đúng nghĩa, đùa chứ ông đây lại phải đi bán đồng nát suốt hai năm" Hãn Thuần Mặc biểu cảm quá lố, Lạc Tư Thần đã sớm quen với điều đó.

" Ở hiện đại, ông đây đã phải đi nhặt phế liệu bán đồng nát suốt bao nhiêu năm mới đổi được đời, cứ như vậy xuyên qua lại đi nhặt đồng nát" Hãn Thuần Mặc luyến thoắng liên tục " Nhưng một hôm ta nhận ra, tuy ta không giỏi tu luyện, cũng không giỏi võ nhưng thời hiện đại ta cũng được xem như một nửa nhà khoa học".

Y cười lớn vỗ đùi đôm đốp mấy phát " Vừa hay ta là người có linh căn hệ kim, ta làm ra túi giữ nhiệt tự động bán với giá rẻ, cái thứ này hoạt động nhờ cơ chế oxi hóa kim loại đấy, dân chúng thi nhau mua dùng vào mùa đông này, kinh doanh không tệ, chẳng mấy mà mua được hẳn một tòa lâu để ở".

" Lão hoàng đế thấy thứ này của ta có ích cho đội quân đang đánh ở phía bắc rét lạnh cho nên đòi triệu kiến bằng được thằng con bị lão vứt bỏ này vào cung bàn chuyện thu mua công thức".

Lạc Tư Thần nhướn mày " Vậy cậu quyết định thế nào?".

" Lão ta ra cái giá rất lớn, ta đương nhiên bán, cho dù sao thứ này cũng không tính là gì, cho lão hố một đống tiền, giờ ta rất là giàu luôn nhé, ta còn đang nghiên cứu tái tạo một số thứ hay ho khác nữa đấy" Hãn Thuần Mặc rót một chén trà uống cho bớt khô cổ, ai ngờ trà này lại ngon vượt sức tưởng tượng của y.

Trà này là trà Kính Thần Lạc Tư Thần lấy ra tặng cho Hãn Thuần Mặc, người hầu vừa mới pha xong đem lên. Truyện Dị Giới

" Trà này sao ngon quá vậy, cậu mua ở đâu thế".

Lạc Tư Thần liếc con ngươi sang hướng khác tránh né " Mua ở tiên giới đấy, hết rồi đừng có đòi thêm".

Hãn Thuần Mặc bĩu môi “Ò”, trong lòng mắng " Đồ ki bo kẹt sỉ".

Lạc Tư Thần cũng tót một chén trà cho bản thân " Lần này ta có chuyện cần đi qua nơi này, không ngờ tới lại gặp nhau ở đây, xem ra duyên phận không thể đùa được đâu".

" Vậy cậu đã tìm được cách để trở về chưa, nếu có thì có thể đem ta về dùng với được không?" Hãn Thuần Mặc ánh mắt cún con nhìn y.

Lạc Tư Thần rũ mắt " Khả năng cao là không về được, ta sẽ cố gắng hết sức xem có thể đưa cậu về hay không, yên tâm đi".

Hãn Thuần Mặc nhìn Lạc Tư Thần như vậy cũng đoán được đại khái việc kia rất khó khăn " Không sao, không về cũng không tới nỗi, ở đây ta làm ăn rất khấm khá, ta định sau này sẽ mở thêm vài chi nhánh ở các quốc gia khác, thành lập một tập đoàn luôn".

" Ta hiện tại có việc rất vội phải làm trước" Lạc Tư Thần đưa cho Hãn Thuần Mặc một tấm lệnh bài bằng ngọc chứa đầy linh khí của y, trước khi đưa vào tay người kia Lạc Tư Thần không quên híp mắt lại cảnh cáo " Cấm được đem đi bán, thứ này có thể giúp cậu chặn được công kích của người khác, ít nhất là người tu vi dưới Hóa Thần cảnh không thể làm cậu bị thương được, trừ khi linh khí bên trong đó bị cạn hết, lão hoàng đế kia gây chiến tranh liên miên chắc chắn không phải quân tử gì, cẩn thận vẫn hơn".

" Ngoài ra, nếu có gặp để tử Linh Quan Thượng Môn cậu có thể dùng lệnh bài này để yêu cầu bọn họ giúp đỡ, ta hiện tại là trưởng lão của Linh Quan Thượng Môn, nếu sau này có dịp hãy tới đó tìm ta, hoặc không thì có thể bảo đệ tử canh cổng tìm người tên Tiểu Đằng Xà tới gặp".

Hãn Thuần Mặc thích thú cầm ngọc bài trong tay " Cậu lợi hại thật đấy, ta nghe nói Linh Quan Thượng Môn là đệ nhất môn phái có phải không? Ta có thể tới đó tu luyện không nhỉ? Mà thôi, ta vẫn thích làm ông chủ tập đoàn hơn, tu luyện không thú vị bằng nghiên cứu khoa học, đa tạ ngọc bài của cậu nhé".

" Vậy ta đi trước, khi nào xong việc rồi lại tới tìm cậu" Lạc Tư Thần đứng dậy rời đi.

" Được, hẹn ngày gặp lại".

Xoẹt*

Hãn Thuần Mặc đứng dậy, đột nhiên cái quần tím mộng mơ mà y thích nhất rách toang lộ ra đôi chân trắng mịn như thiếu nữ của ai đó.

" Lạc Tư Thần!! tên khốn nạn này dám động tay tới cái quần của mình, ta nguyễn rủa cậu cả đời không được mặc quần" Hãn Thuần Mặc chỉ tay lên trời theo hướng Lạc Tư Thần bay đi mà mắng.