Cổ Đạo Thần Ký

Chương 79: Lễ Du Thần (Kết)



Tượng thần của Thiên Dạ chậm rãi bước ba bước lại quay đầu lại một lần, thật lâu sau mới trở về đúng bệ thờ của mình.

Các linh tế tay cầm cây nến dài và hương nhảy múa làm lễ kết thúc lễ hội, pháo hoa bên ngoài vẫn không ngớt, người tụ tập về Vạn Thần Đài vẫn đông đúc y như ban sáng.

Lạc Tư Thần vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, y không rõ vị thần kia là ai, có mục đích gì, cũng không hiểu sao bản thân lại có cảm giác có chút quen thuộc, vô thức mà cùng tượng thần đi diễu hành suốt cả một ngày.

Y đứng bên dưới nhìn lên tượng thần uy nghiêm cao lớn trên bệ thờ, thành kính chắp tay vái một cái, lại thắp cho ngài một nén hương, dẫu sao hôm nay y đã được hưởng lây không ít công đức của ngài.

Nghe nói công đức chính là nguồn sức mạnh của các vị thần, là thứ không phải lúc nào cũng có, lại còn nhiều như ngày hôm nay. Thế nên các vị thần mới đồng ý hằng năm xuống trần ban phước cho dân lành, đổi lại họ nhận được rất nhiều công đức.

“ Ta không biết ngài là ai nhưng ngài đối tốt với ta như vậy, sau này du ngoạn bên ngoài gặp được điện thờ miếu thờ của ngài ta nhất định sẽ đêm theo hoa quả vào thắp hương“.

Khi y quay lại đã không thấy bóng dáng Tử Vu đâu nữa.

Lạc Tư Thần trở về quán trọ, Huyền Tề ủ rũ ngồi bên bàn ăn điểm tâm.

Y xoa đầu nó “ Nhớ bọn họ rồi à?“.

Huyền Tề chu mỏ gặm bánh “ Ai thèm nhớ, ta chỉ là thấy lễ hội này chán chết, thần linh gì chứ, toàn một đám ngụy quân tử“.

“ Cẩn thận bị thiên lôi đánh chết đó” Lạc Tư Thần trêu chọc.

“ Hả!” Huyền Tề vội ngó ra cửa sổ nhìn trời, thấy quả thật hình như có tiếng sấm, liền sợ hãi chui xuống gầm bàn “ Đó, ngụy quân tử, mới nói xấu một chút cũng tính toán, nhỏ mọn“.

Ngoài trời có tiếng sấm nhưng đợi mãi cũng không có sét đánh, Lạc Tư Thần kéo Huyền Tề ra khỏi gầm bàn “ Trêu ngươi thôi, bọn họ đâu rảnh mà nghe xem từng người một nói cái gì, nếu vậy thì phiền chết mất thôi“.

Lạc Tư Thần ăn xong bánh, phủi phủi tay “ Được rồi, nghỉ sớm đi, ngày mai lại tiếp tục đi về phía bắc, chúng ta tới Thâm Hải xem sao“.

Cổng vào ma giới chính là Thâm Hải, nơi năm xưa các vị trư tiên phải dùng hết toàn bộ nhân lực mới có thể tu bổ lại một vết nứt nhỏ do ma giới phá ra. Mục tiêu của y là tới được ma giới tìm một phần thần cốt bị thất lạc kia, mà chìa khóa để tới được nơi đó y cũng không nắm chắc được mấy phần, nhưng trước hết phải tới xem thử sao đã.

Con đường trước mắt không biết có bao nhiêu hiểm nguy, Lạc Tư Thần cũng lo lắng cho sư phụ của mình, khi nãy nhìn y ở Vạn Thần Đài trông sắc mặt không tốt cho lắm.

Ở Ngũ Hành Tông.

Tùy Y Ngọc đang dã thuốc, ánh mắt lạnh lùng sắc một bát thuốc đem vào cho mẫu thân yêu dấu “ Nương, tới giờ uống thuốc rồi“.



Tăng Ngọc Ni mỉm cười hiền từ ngồi dậy nhận lấy chén thuốc “ Thuốc của con thật hiệu quả, mới qua mấy ngày, nương cảm thấy khỏe lên rất nhiều“.

“ Vậy thì tốt rồi“.

Tùy Y Ngọc khẽ liếc tới sau lưng, nói nhỏ một câu rồi đi ra ngoài tới thư phòng của ông ngoại mình.

Đúng lúc Tăng Xích vừa đi ra khỏi phòng, lão nhìn thấy Tùy Y Ngọc thì hắng giọng “ Tới đây làm gì?“.

Kẻ này là người lão ta vô tình tìm thấy có dung mạo giống với Tùy Y Ngọc, lão hận cha của Tùy Y Ngọc cũng như hận đứa cháu này, làm sao có chuyện lão chấp nhận cho Tùy Y Ngọc nhận tổ quy tông, chỉ là tìm một thế thân mà thôi.

Tùy Y Ngọc thật sự tu vi khá cao, nghe nói sau đại hội môn phái năm đó gặp được kỳ ngộ, tu vi tăng tới Nguyên Anh, lão muốn bắt người cũng tốn thật nhiều sức lực, nhưng vì để cho thế thân không bị con gái phát hiện, lão phải nhanh chóng tìm cách trừ khử Tùy Y Ngọc thật sự.

“ Ông ngoại, người có việc đi xuống núi sao?“.

“ Không phải chuyện của ngươi đừng có hỏi nhiều, còn nữa, lúc không có Ngọc Ni đừng có gọi ta là ông ngoại” Tăng Xích tức giận hầm hổ quát.

Thiếu niên trước mặt cúi đầu xuống, mái tóc che khuất khuôn mặt, thân hình bạc nhược không thể chống cự. Thực chất ở góc nhìn mà lão không thấy, khuôn mặt thiếu niên hiện lên tia căm ghét, hàm răng nghiến vào nhau, cả người toát ra khí tức nguy hiểm nhưng được che giấu rất tốt khiến người khác không thể nhìn ra.

“ Đi chăm sóc cho Ngọc Ni đi, ngươi mà để bại lộ thì ta sẽ chặt hết tư chi ngươi đêm cho chó ăn” Tăng Xích phất tay áo rời đi.

Thiếu niên nắm chặt bàn tay tới máu bật máu.

Tại Linh Quan Thượng Môn.

Cùng là đệ tử ngoại môn nhưng đám người Tiểu Đằng Xà lại có thể tự do thoải mái đi khắp nơi khiến không ít người ghen tức đỏ mắt.

Nhưng đệ tử vào được Linh Quan Thượng Môn ở bên ngoài cũng phần lớn là thiên chi kiêu tử, khó tránh việc so sánh lẫn nhau.

Có điều tu vi của Tiểu Đằng Xà, Đế Lân và Ngân Anh cao hơn bọn họ nhiều lắm cho nên không ai dám đu gây sự.

Song xà vốn từ thế giới bên ngoài tới, Tiểu Đằng Xà lại thường hay cùng Lạc Tư Thần đi du ngoạn, tâm hồn đều ở thế giới bên ngoài kia, thế nhưng hiện tại bọn họ bị ép phải đi học, phải đi làm nhiệm vụ.

Tiểu Đằng Xà than vãn “ Ta chỉ là một cái cây thôi mà, tại sao lại bắt cái cây đi học cơ chứ, ta đã đầu thai làm cái cây rồi các người còn không tha cho ta, haizz“.

Có một sự trùng hợp rằng cả ba người bọn họ đều không biết chữ, bởi vì không biết chữ nên không thể học được.



Các lão sư trong sự vụ quản phải cho người dạy tiếng nhóm bọn họ cách đọc chữ và viết chữ, ngoài ra còn có một người khác tên là La Kiêu.

La Kiêu là con trai của góa phụ nghèo cho nên cũng không biết viết chữ, nhưng có thể nhìn ra một số mặt chữ thông dụng.

Tiểu Đằng Xà lén nhìn sang Ngân Anh “ Này, chữ này đọc thế nào, mau giúp ta với, chút nữa lão sư hỏi bài ta đó“.

Ngân Anh mỉm cười sủng nịnh chậm rãi đáp “ Ta cũng không biết“.

Tiểu Đằng Xà nhìn y còn tưởng là y biết, không ngờ… “ Này, Đế Lân, huynh…“.

Ngân Anh ngắt lời “ Không cần hỏi nó, nó lại càng không biết đâu“.

Đế Lân ngủ gục trên bàn ú ớ chép miệng tỉnh dậy “ Gì thế, lão sư tới rồi à?“.

Tiểu Đằng Xà híp mắt cạn lời.

La Kiêu thấy ba người kia thân thiết không biết có nên chen vào hay không, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thử xem sao “ Chữ đó, hình như đọc là kiêu, kiêu trong kiêu hãnh“.

Tiểu Đằng Xà hai mắt sáng lên, lập tức đổi chỗ sang bên cạnh bạn học mới.

Bốn người đang cắm cúi học bài thì ngoài cửa sổ có tiếng vọng vào.

Người kia là một tân đệ tử ngoại môn, nghe nói là thái tử đế quốc nào đó, vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt không thích đám Tiểu Đằng Xà.

“ Ây da, không phải là đám người trông có vẻ là giỏi giang được các lão sư để ý nhưng lại là kẻ không có học sao, đến chữ cũng không biết đọc“.

Tiểu Đằng Xà chống nạnh muốn đánh người nhưng nghĩ nghĩ chỉ lẩm bẩm cho mình nghe “ Nếu không phải suy nghĩ tới Thần Thần, không muốn gây phiền phức cho hắn thì lão tổ nhà ngươi đã đánh cho ngươi bay xa chục dặm rồi nhé thằng oắt con“.

Đám người bên ngoài thấy nhóm Tiểu Đằng Xà không dám đáp lại nên cười lớn, đúng lúc này lão sư đi tới, gõ cây thước lên đầu hắn “ Không lo luyện tập, tới đây gây sự cái gì, về chép lại một trăm lần quy tắc môn phái cho ta“.

Tên kia tức tối không dám cãi lại, chỉ hậm hực rời đi, Tiểu Đằng Xà lè lưỡi làm mặt quỷ sau lưng hắn.

“ Các ngươi nữa, đã ôn xong bài ta cho chưa” lão sư gõ thước lên bàn.

Đám Tiểu Đằng Xà liền lập tức vội vã ngồi lại vào bàn.