Có Anh Đây Rồi!

Chương 50: Bất Ngờ





“Thanh Sang, giới thiệu với ông đây là bạn trai của tui, Hạo Nam”;

"Hạo Nam, đây là Thanh Sang, người bạn vô cùng thân thiết từ nhỏ đến lớn mà em vẫn thường kể với anh".

Tuệ Lâm vui vẻ giới thiệu bạn trai trong bữa cơm trưa thân mật giữa ba chúng tôi, tại một quán ăn khá sang trọng gần khu chung cư.

“Hạo… Nam. Sao lại là cậu được chứ” Tôi mắt tròn mắt dẹt không dám tin người đứng trước mặt tôi đây lại chính là Hạo Nam, người bạn chung phòng ký túc xá năm nào.

Bây giờ trên gương mặt búng ra sữa của Hạo Nam đã có nhiều nét thay đổi nhưng cũng không quá khó để tôi có thể nhận ra cậu ta. Hạo Nam bây giờ là một người cao ráo, thân hình chắc khỏe cùng gương mặt mang nhiều nét trải đời.

Đánh giá qua có thể thấy Hạo Nam mang trong mình vẻ đẹp lịch lãm, cuốn hút, nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại mọi cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ ấm áp, đáng tin cậy. Đúng gu của các cô gái thời nay. Phải nói thật nếu tôi là con gái, lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng sẽ có chút phần nào thích cậu ta.

“Thanh Sang lâu rồi không gặp, mình chờ ngày này cũng lâu rồi” Hạo Nam vừa nói vừa nở một nụ cười mang vẻ kỳ dị;

“Hai người quen nhau sao” Tuệ Lâm cũng không kém phần ngạc nhiên;

“Đúng thân nữa là đằng khác!” Hai chúng tôi đồng thanh, nhưng không quên nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Tôi đang nghĩ, tưởng người thương của Tuệ Lâm là ai, hóa ra lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt, rào trước rào sau lại vô tình để lọt đúng cậu ta. Đúng là ông trời khéo trêu đùa tình cảm con người, không biết ông muốn tôi sống sao cho vừa lòng ông đây.

Tuệ Lâm cũng cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành vội vàng lên tiếng: “Gọi món, gọi món thôi”;

Tôi từng nghĩ trong trò chơi tình cảm may rủi này, nếu Tuệ Lâm không nhận thấy được tình cảm của tôi thì tôi sẽ từ đáy lòng mà chúc phúc cho cô ấy. Nhưng khi gặp Hạo Nam tất cả suy nghĩ ấy dường như biến mất, tôi đã dành cả thanh xuân để yêu Tuệ Lâm, Hạo Nam chỉ mới bước vào cuộc đời của cô ấy mà thôi, tại sao tôi phải nhường Tuệ Lâm cho cậu ta. Lần này; người thắng cuộc nhất định phải là tôi.

“Hạo Nam, rõ ràng cậu biết tôi và Tuệ Lâm quen nhau từ trước, sao cậu không nói cho cô ấy biết” Tôi thắc mắc hỏi Hạo Nam;

Hạo Nam nhìn chằm chằm vào mắt tôi rồi trả lời, trên gương mặt lúc này toát ra vẻ tự tin tuyệt đối: “Bởi tôi thấy việc này không quá quan trọng, tôi yêu Tuệ Lâm và muốn chinh phục cô ấy bằng năng lực bản thân. Nếu tôi nói quen cậu chẳng phải quá dễ dàng cho tôi sao”

Tôi nghe Hạo Nam khiêu khích như vậy, trong lòng chỉ muốn đứng dậy, đập mạnh lên bàn mà chỉ thẳng vào mặt cậu ta, nói cho cậu ta biết chẳng qua cậu ta chỉ thừa nước đục thả câu, đến bên Tuệ Lâm lúc cô ấy yếu đuối nhất mà thôi, ngoài ra cậu ta chẳng có điểm gì hơn tôi cả. Nhưng quân tử động khẩu không động thủ, tôi đáp lại lời Hạo Nam với vẻ mặt đầy thách thức: “Thật sao, cậu đã từng nghe qua câu ba mươi chưa phải là tết chưa”

Hạo Nam cũng không hề khiêm tốn mà đáp trả lời thách thức của tôi: “Câu này mình nghĩ sẽ hợp với cậu hơn đó, Thanh Sang”

“Hì, không phải hai người thân lắm à, sao nói chuyện thấy khó hiểu quá!” Tuệ Lâm thắc mắc.

Cả hai chúng tôi lại tiếp tục đồng thanh: “Thân chứ, thân ai nấy lo”

Trong bữa ăn trưa hôm đó, chúng tôi không ngừng công kích nhau, không bên nào chịu nhường bên nào. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy tội cho Tuệ Lâm, đứng ở giữa hai người mà cô ấy yêu thương nhất, lại khiến cô ấy phải bận lòng.

Ban đầu, Tuệ Lâm còn tưởng tôi và Hạo Nam có hiềm khích gì đó từ thời còn đi học, nên cô ấy khá áy náy vì đã dẫn Hạo Nam tới gặp tôi. Tôi cũng đã giải thích để Tuệ Lâm hiểu chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi còn phải cảm ơn vì cô ấy đã sớm cho tôi gặp lại cậu ta, để tôi biết mình cần phải làm gì tiếp theo.

... Một tuần sau đó...

“Tuệ Lâm, ngày mai Thanh Sang không có tiết dạy, chúng ta đi đâu chơi nhé!” Tôi chạy tới đưa bàn tay vỗ nhẹ lên đầu Tuệ Lâm, sau đó choàng cánh tay qua vai cô ấy;

Tuệ Lâm có vẻ không quen với hành động thân thiết này của tôi liền thẳng thừng hất tay tôi xuống: “Gì cơ, tui có nghe lầm không, thầy Sang nay lại nổi hứng mời tôi đi chơi cơ à, chắc tui sẽ mất ngủ cả đêm nay mất”;

“Là thật, không đùa” Tôi khẳng định;

Tuệ Lâm dừng lại, khoanh tay theo thói quen, cặp lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì, sau đó mạnh dạn nói với tôi “Được chứ, ông đã có lòng như vậy, sao Tuệ Lâm này có thể từ chối được chứ, quyết định vậy đi”.

Thú thật từ trước đến giờ chỉ có Tuệ Lâm chủ động rủ tôi đi chơi, chứ chưa bao giờ tôi rủ ai đi chơi cả, nên cô ấy có chút nghĩ ngợi cũng phải thôi..

Từ sáng tôi đã dậy thật sớm, chuẩn bị tươm tất. Trang phục đi chơi của tôi hôm nay bao gồm áo sơ mi trắng và chiếc quần tây màu xám. Tất cả đều được tôi ủi thẳng tắp từ đêm qua. Hôm nay là dịp quan trọng, tôi còn không quên vuốt tóc, xịt một ít nước hoa trước khi đi. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, vì quá nôn nóng không thể chờ đợi thêm, tôi liền phóng qua nhà đón cô ấy đi.

Tuệ Lâm hôm nay trông thật nữ tính, dịu dàng, khác hẳn với phong cách cá tính thường ngày. Cô ấy diện một chiếc đầm xòe màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với kiểu tóc uốn sóng nhẹ nhàng, bước đi trên đôi giày cao gót màu đen. Trong mắt tôi, cô ấy chẳng khác nào một nàng công chúa bước ra từ trong câu truyện cổ tích cả.

Tôi nhìn Tuệ Lâm một cách si mê, khiến cô ấy ngượng ngùng mà đỏ hết cả mặt. Phải công nhận bộ váy kia có phép biến hóa thật đáng kinh ngạc, có thể khiến Tuệ Lâm của tôi từ một cô gái cá tính, trở thành một cô gái nhẹ nhàng, thùy mị, nết na.

Tôi còn chưa kịp dành lời khen đến Tuệ Lâm, thì cô ấy đã phá lên cười vì phong cách ăn mặc của tôi: “Thầy Sang, chả phải thầy nói sẽ đi chơi cùng tui sao, thầy chuẩn bị lên tiết dạy à”;

Tôi còn đang chưa hiểu hết ý Tuệ Lâm là gì, đã bị cô ấy đẩy lại vào nhà, bắt thay bằng được một bộ đồ thoải mái hơn. Cô ấy nói không ai đi chơi mà lại mang áo sơ mi trắng, quần tây còn không quên đóng thùng như tôi cả.

Tôi lục tung cả tủ đồ mà không có nổi một bộ đồ đàng hoàng để đi chơi. Trước đây chị Ánh My có mua cho tôi một bộ đồ, đó là bộ đồ tôi cảm thấy ưng ý nhất, nhưng chúng tôi đã chấm dứt, tôi vốn dĩ cũng không còn giữ nó lại bên mình.

Tôi làm nghề giáo tất nhiên chỉ có thể mặc những bộ đồ như thế thôi. Tuệ Lâm thấy tủ quần áo của tôi quá nghèo nàn, liền không ngại ngùng mà kéo tôi xuống cửa hàng quần áo thun phía dưới chung cư.

“Tuệ Lâm, dẫn Thanh sang đi đâu đó” Tôi hỏi Tuệ Lâm;

“Đi mua đồ mới chứ đi đâu, ông nhất định phải mặc đúng theo yêu cầu của tui, chứ nhìn ông thế này, tui không tài nào chấp nhận được!” Tuệ Lâm vừa đi vừa nói vọng ra phía sau, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay tôi kéo về phía trước.

Bất giác, hình ảnh của 17 năm về trước lại hiện ra trước mắt tôi, vẫn là cô gái đó, dáng điệu đó. Chúng tôi chẳng phải đang dần dần tiến lại quỹ đạo của nhau sao...Tôi chợt mỉm cười, mặc cho cô ấy thích kéo tôi đi đâu thì đi, miễn là chúng tôi lại được đi cùng nhau như ngày nào…

“Bộ này, bộ này, bộ này, lấy hết cho tui”

“Tuệ Lâm, như vậy chẳng phải quá nhiều hay sao”

“CẤM CÃI”