Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 387: Nhập thiên đố



Thời gian ba tháng nữa trôi qua, Đế Nguyên Quân lúc này vẫn còn đang tập trung luyện hóa toàn bộ lượng ma khí nồng đậm ở trên tầng thứ ba. Dựa vào đặc tính và khả năng của công pháp, hắn đã luyện hóa được một lượng tương đối lớn nhưng ma khí ở nơi này vẫn gần như vô tận, cảm giác giống như hắn thôn phệ được đến đâu thì nó cũng sẽ sinh ra và bù đắp vào chỗ đó.

Biết là thế nhưng Đế Nguyên Quân từ đầu cho đến cuối cũng chẳng để tâm đến, thứ mà hắn quan tâm hiện tại là sớm ngày đột phá cảnh giới để gia tăng thực lực còn việc tìm kiếm thứ đã sản sinh ra ma khí thì trước sau gì cũng sẽ thuộc vào tay hắn.

Cùng lúc này, ở dưới tầng thứ nhất!

Kể từ ngày Đế Nguyên Quân dẫn người La gia tiến lên tầng thứ hai thì những người khác vẫn cật lực để phá bỏ trận pháp nhưng mọi sự cố gắng của họ đều trở thành công cốc. Vì quá tốn thời gian để phá mở được trận pháp nên đa phần đều chọn việc từ bỏ và đi ra ngoài tìm kiếm những cơ duyên khác, còn những người vẫn cố trụ lại nơi này đều thể hiện rõ sự quyết tâm của mình.

Nhưng rất nhanh, toàn bộ sự tự tin và quyết tâm đều đã biến mất khi bọn họ tìm mọi cách để có thể mở ra được một thông đạo nhưng từ đầu cho đến cuối không một ai làm được. Trong lúc bọn họ gần như từ bỏ thì đột nhiên, tòa trận pháp thình lình sụp đổ và để lộ lối đi lên tầng thứ hai.

Đám người nhìn thấy một cảnh này thì nháo cả lên và trông ai cũng vui mừng vô cùng. Bọn họ tuy không biết lý do trận pháp vì sao bị sụp đổ và cũng chẳng thèm quan tâm, cái mà họ để tâm nhất hiện tại tính là xông thẳng lên tầng thứ hai để tìm kiếm cơ duyên.

Đoàn người giống như từng làn sóng lớn đổ xô về phía lối đi với dáng vẻ gấp gáp và tranh nhau để được đến lượt. Hòa lẫn trong đám người đó, Lý Mộ Viên dẫn theo người Lý gia xông thẳng lên tầng thứ hai với gương mặt tràn đầy sự tức giận.

Ban đầu, hắn ta còn cho rằng đám người La Thiên là một đám thất bại khi họ không thể phá được trận pháp trong suốt một thời gian tương đối dài và tỏ ý khinh thường ở trên gương mặt. Nhưng kể từ ngày hắn ta dẫn người đến tìm cách để phá mở trận pháp thì mới hiểu được cái cảm giác vô lực của những người khác.

Cho dù hắn cùng người Lý gia tìm mọi cách để mở trận pháp nhưng tất cả đều là một con số không tròn trĩnh. Từ việc hắn muốn dùng thực lực của bản thân để đánh sập rồi việc hợp lực để tìm kiếm trận nhãn nhưng không có một lần thành công.

Mang theo bản mặt hậm hực xông lên, Lý Mộ Viên lớn tiếng, quát.

“Người đâu, nhanh tiến lên tầng thứ hai tranh đoạt cơ duyên? Ta tuyệt đối không để tên La Thiên đạt được mục đích?”

Khi đám người đi qua khỏi cầu thang thì nhìn thấy trước mắt họ chính là những giá sách lớn với xung quanh có không ít dấu hiệu bị người khác lục lọi. Nhìn liếc mắt qua một lượt, đám người phát hiện lẫn trong những chồng sách lớn có một vài cuốn công pháp thì mắt bọn họ bắt đầu sáng lên.

Ai ai cũng đổ xô về phía giá sách để tìm kiếm với mong muốn có thể chạm đến được một cuốn công pháp hữu ích. Bon chen lục lọi thậm chí là giẫm đạp lẫn nhau, đám người kia lúc này đều đã bị cơ duyên trước mắt làm cho lu mờ nên không còn một ai để ý đến những thỏa thuận lúc ở dưới tầng thứ nhất.

Bọn họ điên cuồng tìm kiếm và biến nơi này trở thành một bãi chiến trường chỉ trong nháy mắt, từng giá sách lớn từ từ đổ sập xuống và có hàng ngàn hàng vạn cuốn ghi chép rơi lả tả xuống nến đất. Còn đám người tham lam kia thì chẳng thèm để tâm đến mà tiếp tục lùng sục tiếp kiếm khắp mọi ngóc ngách.

Nghe thấy những tiếng ồn ở bên ngoài, La Thiên cùng những người khác đang tham ngộ chi ý ở trong những bức tranh quý ở trong thư phòng nhanh chóng đi ra ngoài nhìn xem thì thấy cảnh tưởng hỗn loạn trước mắt mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.

“Đám người này bị cơ duyên làm cho mờ mắt hết cả rồi?”

“Mà thôi, đừng quan tâm đến đám người này làm gì? Ta chỉ mong chúng đừng đến gây phiền phức với ta là được?”

Tiếp tục quay trở lại thư phòng, Lâm Tuyết Nhi chìm đắm vào trong cảm ngộ thì bất giác nhìn về phía La Thiên và nói.

“La gia chủ, ngươi không thấy tung tích của hắn sao?”

Đáp lại, La Thiên lắc đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời.

“Lâm tiểu thư, chắc ngươi cũng đã thấy? Nguyên Quân công tử từ đầu đã không tìm kiếm cơ duyên ở nơi này và trực tiếp đi đến những căn phòng ở cuối cùng. Ta nghĩ nếu như ta không tìm thấy tung tích thì có khả năng cao là hắn đã đi lên tầng thứ ba rồi?”

Thanh Lương các chủ đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng nói thêm.

“Ta cũng nghĩ như vậy? Ắt hẳn ta cũng đã biết khả năng của tên tiểu tử đó nên việc đã đi lên tầng thứ ba là điều rất có khả năng và ta tin vào điều đó. Nói không chừng, hắn lúc này đang ở những tầng cao hơn rồi cũng nên”.

“Lâm tiểu thư, ngươi cũng đừng cảm thấy buồn quá? Tuy cơ duyên ở tầng này không có nhiều nhưng cảm ngộ chi ý từ những bức tranh này giúp ta không ít nên ngươi cứ từ từ mà tham ngộ. Nói không chừng ngươi có thể tìm thấy được một sợi kiếm ý của bản thân ở trong đó?”

“Còn việc hắn đi lên những tầng cao hơn thì chắc hẳn là có một lý do nào đó nên mới không nói trước với ta một tiếng”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống.

“Ta cũng mong là như vậy?”.

Lại thêm một tháng nữa trôi qua, Đế Nguyên Quân ngồi bế quan ở trên tầng thứ ba đến lúc này mới chịu tỉnh dậy. Hai mắt hắn từ từ đóng mở bắn ra một đạo tinh quang hắc khí cực kỳ kinh khủng và cùng với đó là một cổ khí tức từ thời viễn cổ uy năng và mạnh mẽ vô cùng.

“Cuối cùng thì Thiên Ma Chi Khí đã đạt đến điểm giới hạn”.

Nhìn một lượng lớn ma khí vẫn còn đang tồn đọng ở nơi này, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Nơi này cũng thật sự quỷ quái, ta luyện hóa ma khí nhiều đến như vậy mà tất cả vẫn giống như ban đầu, không thay đổi một chút nào cả? Ta thật sự rất hiếu kỳ, không biết lượng ma khí vô tận này từ đâu mà có?”

“Nhưng mà thôi, trước sau gì ta cũng tìm thấy? Còn trước mắt thì ta phải giải quyết cái thứ phiền phức ở trên kia mới được?”

Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân tuy chỉ nhìn thấy một màn đen tối phủ kín khắp nơi nhưng hắn lại có cảm nhận là ở trên đỉnh tòa tháp đang có một tòa lôi vân kinh khủng đang ùn ùn kéo tới. So sánh với lôi vân lúc trước Lâm Tuyết Nhi vừa nhập thì còn khủng bố hơn thế nhiều.

Lúc này, ở bên ngoài bảo các. Những người đang tìm kiếm cơ duyên ở khắp nơi đều cảm nhận được khí tức của lôi vân kéo đến ở trên đỉnh tòa tháp thì cảm thấy ngờ vực vô cùng. Bọn họ không biết ở đó đã xảy ra những chuyện gì nhưng khi nhìn thấy tòa lôi lân kinh khủng che phủ cả một vùng rộng lớn thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Cảm tưởng khi đứng dưới uy năng của tòa lôi vân đó thì họ kể cả Tinh Cực cảnh cũng cảm thấy có một chút áp lực và có cảm giác lo lắng vô cùng.

“Ở bên phía bảo các rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là chí bảo xuất thế hay sao?”

“Nhanh chong qua đó xem thử, nếu đúng là chí bảo thì ta không thể bỏ qua được?”

Khắp nơi, những người cảm nhận được y năng của lôi vân thì thay nhau kéo đến và chẳng mấy chốc đã vây kín ở bên ngoài bảo các. Càng tiến lại gần, bọn họ càng cảm thấy rùng mình vì trên tòa lôi vân đó không chỉ có một loại mà dường như có rất nhiều loại khác nhau.

Từ một mùi tanh máu nồng đậm, một lượng tinh nguyên tinh thuần, cho đến những khí tức của ngũ hành và cuối cùng là một cổ khí tức ma khí lăng lệ khiến ai ai cũng phải sởn cả gai ốc nên bọn họ dám đứng vây ở bên ngoài mà không một ai dám tiến lại gần.

Không chỉ có những người ở bên ngoài mà những người ở trong bảo các lúc này cũng sốt sắng cả lên. Bọn họ tuy không biết ở bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nhưng cổ khí tức ở trên đỉnh bảo tháp khiến họ cảm thấy lo lắng không thổi. Họ chỉ sợ bản thân đã kích động đến cơ quan hoặc trận pháp nào đó nên mới dẫn đến chuyện này.

Duy chỉ có một người trong số đó nhận ra được sự khác lạ, người đó không ai khác chính là Lâm Tuyết Nhi. Cô ngẩng đầu nhìn lên cao giống như muốn gửi gắp toàn bộ tâm tư của bản thân vào trong lời nói của mình.

“Là hắn muốn nhập thiên đố sao?”