Chú Thạch Sư

Chương 20: Tử Lôi Hải.



Thạch Đà mồm nửa ngày cũng không khép lại được, đem chính cái này Lưu Phàm mà nói đến cũng là tự thân cảm thấy nghịch thiên.

“ Tàng Siêu Cấp khí tức !!!” Thạch Đà chửi thầm, loại này khí tràng, căn bản hắn chỉ thấy lão sư có qua, thậm chí một vài lão sư còn xa xa không có đạt tới, liền như vậy một hơi để Nghệ Cao Cấp bay tới rồi.

-Rắc !!!!-

Một cái âm thanh vỡ vụn nhỏ cực kì nhỏ, nhưng, hoàn toàn để Lưu Phàm một trận sởn gáy.

Vỡ cái này Lôi Thạch, căn bản mười bình Ma Huyết Ngàn Năm cũng không đủ bù !

Vua hố !

Thú Triều tiến tới càng lúc càng gần, Lưu Phàm tay kéo càng lúc càng mỏi, phải nói, thứ này uy lực chính là muốn ép chết tay cung, nặng nề vô cùng, Thuỷ Tiễn cùng Mộc Tiễn không có cách để đứng chung so sánh.

Siêu Cấp, cùng Cao Cấp là khác đến một mảnh trời còn hơn, dĩ nhiên không ai nghĩ một cái Cao Cấp có thể vượt nhanh đến vậy.

“ Ta tự tin đem chúng giết hết !!” Lưu Phàm nhận ra Siêu Cấp khí tức đang từng điểm tản đi, dĩ nhiên bản thân trình độ còn là chưa đủ khống chế, nếu giữ thêm lâu, hoàn toàn là phản tác dụng, quy về một dạng tự tiêu hao lực lượng.

-Xạc !!!!-

“ Lôi Tiễn !!” Lưu Phàm phải đến buông tay thời điểm mới có thể thở tốt nói ra, căn bản chính hắn cũng bị thứ này áp bức, khó chịu cùng bức bối đến cực điểm.

Lôi Tiễn nhanh đến vô cùng nhanh, như là thuấn tức di động một loại vậy, vô luận là thứ gì bên dưới Siêu Cấp đều không có khả năng né tránh, kể cả mạnh nhất Tốc Tu Cao Cấp cũng sẽ là không có ý vị, dày nhất Thủ Tu Cao Cấp cũng tưởng như có thể oanh mở.

Trời vốn đang sáng, lúc này đột nhiên trở có chút tối, không phải là hắc ám, đơn thuần cái kia Lôi Tiễn ánh sáng mạnh mẽ đến mức át đi, ngay cả thái dương liệt diễm cũng muốn nhường một phen.

Thiên địa linh khí cùng các loại mỏng manh Nguyên Tố ngay lập tức bị đánh dạt đi, Trúc Thanh Minh không còn có thể duy trì linh khí đổ vào linh thạch, nhổ một ngụm máu tươi lớn, ngã nhào ra đất, miệng vẫn còn lưu một chút hơi thở.

Hắn lúc này cũng không có ý định làm lại nữa, chừng nào thanh niên kia còn ở đây, hắn chính là muốn tin Thú Triều bị đánh tan !

Yêu thú một đám đầu đàn bị doạ sợ, cố chạy, ngay lập tức bị ép thành thịt vụn, còn là bén lửa cháy đến chút tro cùng không còn, liên miên không dứt điện quang phóng đi, lan ra, đem toàn bộ bầy yêu thú toàn bộ giật, như linh xà vô nhân tính được thả vào bầy heo vậy.

Thú Triều ư ?

Gia trì tu vi ư ?

Chung quy đối với thực lực tuyệt đối, chính là đang đùa bỡn nhau, không đáng nhắc đến chút nào.

Một biển ánh sáng tím rộ lên, như hiệu ứng dây chuyền vậy, một con, một con lại một con bị lôi điện nhảy trên thân thể, giật đến sống dở chết dở lại nhảy đi, lặp lại vài lần, ấy là tử cục, bao quát toàn bộ khu vực này, hình ảnh phảng phất như một cái Tử Lôi Hải.

Yêu thú rít gào, phảng phất như không thể tin được, bọn chúng là cấp thấp sinh vật, trong lòng chỉ có hai chữ sợ và giết, nhưng, ngay lúc này, chúng sinh ra một cảm giác khác, hoài nghi chính mình thú sinh, không hiểu tại sao đối phương có thể diệt một đoàn lớn như vậy.

Là vô cùng vô tận Thú Triều người ta vẫn đồn, không phải đơn thương độc mã liền muốn diệt, bản thân sự kiện này cũng cực kì lớn mới dẫn đến vỏn vẹn 6 người dám nhận việc…

Nhưng, xem ra, chỉ cần một người cũng đủ.

Trúc Thành Minh nghĩ thầm, bản thân uy lực tự bạo so ra chắc chắn là cường đại hơn Lôi Tiễn này, nhưng, ấy là đổi mạng, đây Lưu Phàm hoàn toàn là trác tuyệt tiêu sái bắn ra, căn bản không có chút nào tình là tiêu hao quá lớn, chính là hai mắt đều lộ ra hâm mộ.

Lưu Phàm tung xong, nhìn lại linh lực của mình cạn sạch, vét cạn đáy nồi vốn liếng, Lôi Mạch Thảo cũng mất 5 gốc, càng là tốn một giọt gia trì Đa Sắc Tăng Lực Đại Pháp Bảo.

Quá nhiều bỏ ra, nếu chỉ thu một bình Ma Huyết Ngàn Năm, chưa chắc tính là lãi lời.

Mùi cháy khét hiện ra, còn có chút biểu bì cùng huyết nhục bị ép nóng đến phát nổ, kêu lên từng hồi rợn người tiếng bốp bốp.

Không mất mấy nhịp, tất cả qua đi, không có rầm rầm Thú Triều, không có gào thét đòi chết, chỉ một mực yên tĩnh thiên địa này, một bóng người áo xanh nhẹ đang đứng, cung trên tay còn chút hô ứng dư âm lôi điện, thái độ thản nhiên như vừa làm một cái rất bình thường sự tình.

“ Đa tạ tôn giả cứu giúp !!!” Trúc Thanh Minh thất thần, cúi đầu rạp lạy Lưu Phàm.

Đây không phải là lễ nghi của kẻ yếu, hoàn toàn là chân chính bái phục từ trong tâm mà ra, Trúc Trấn trưởng thôn nhìn hào hùng như vậy lý chí, yêu đời như vậy tư tưởng, đã có chút muốn lại nhấc gánh ra đi, lăn lộn ở đời vui thích một phen.

“ Khụ khụ, không có gì.” Lưu Phàm trong lòng khóc thầm, Lôi Thạch bị nứt, tốn hắn một lượng lớn linh khí từ Trì Thạch đến tu sửa, như là cắt ra chính mình ruột gan vậy.

Trúc Thanh Minh hiểu Lưu Phàm vừa rồi là vượt cấp, là mạo hiểm, lại thấy ho, tưởng rằng tôn giả dính nội thương, ngay lập tức mời mọc:

“ Tôn giả, mời ngài về Trúc Trấn, ở đó có một chút cổ lão đan dược, rất tốt chữa nội thương, chúng ta càng là sau đó hậu đãi.”

“ Chỉ là qua đường sự tình.” Lưu Phàm bật lên Hào Quang Chi Thần, loé ra một vẻ thượng đẳng nhân vật, kiểu như nguyện hi sinh vì lê dân bách tính mà không màng đến bản thân nguy hiểm.

“ Tôn giả, ta van cầu ngài, mạng này do ngài cứu, nếu ta phụ ngài, không phải trời đất không dung ta sao, thiên lôi oanh xác ta sao ??” Trúc Thanh Minh chịu hiệu ứng sùng bái từ Hào Quang Chi Thần, lao tới khóc lóc.

“ Đ-Được, ta, chi bằng cung kính tới.” Lưu Phàm dùng yếu nhược ngữ điệu nói ra.

“ Là ta cung kính, ta cung kính.” Trúc Thanh Minh cười cười, cúi đầu nói.

Thạch Đà muốn bây giờ chính là hai việc, một là tự vả, xem mình có hay không đang mơ, hai là nhằm Lưu đệ vả, cho hắn bớt cái kia vô liêm sỉ thói.

Rõ ràng là sung mãn !

“ À, trưởng thôn, Trúc Trấn của ngươi có Thần Sơn thủ hộ không ??” Lưu Phàm đang đi, bỗng nhiên khựng lại hỏi.

“ Thưa, có.” Trúc Thanh Minh gật đầu lia lịa.

Lưu Phàm cong môi lên, nghếch cao cằm, rồi gật mấy cái nhẹ đầu, qua sang nhìn Thạch Đà đang một trận rét lạnh.

Chết vẹo !!

Chạy !!

Lưu đệ muốn giở bệnh cũ đây !!!

Lưu Phàm cười khổ một tiếng, cúi đầu xin lỗi, mặt hiện ra một vẻ ‘việc này ta cần phải làm a’.

Thạch Đà sắc mặt cũng vô cùng sinh động, đáp lại ‘kệ cha ngươi là cần hay không, ta không muốn một lần nữa ướt quần’.

Lưu Phàm hai tay chắp lại, mắt đánh một tia kiểu như ‘nếu vậy cáo từ, huynh đi thu đồ vật kia liền tốt’.

Thạch Đà bừng tỉnh, nhìn cái Càn Khôn Túi Lưu Phàm ném tới, quay ngoắt ra sau nhìn một biển yêu thú xác chết, liền kẻ mặt giống như ‘hảo huynh đệ, ta sẽ không phụ lòng ngươi chờ mong’.

Trúc Thanh Minh không nhận ra bản thân đã đi trước một đoạn, cũng là quay lại phía sau gợi lớn:

“ Tôn giả, hướng này có Thần Sơn !!”

“ Ừ, ta tới đây !!” Lưu Phàm đáp, vô tình lại để Thạch Đà đang nhặt đồ run rét sống lưng, kỉ niệm ấy, vĩnh viễn không phải kỉ niệm đẹp, có chút hối hận vì đã giới thiệu Thần Sơn, bây giờ ngay cả Trúc Trấn cũng vạ lây.

, thể loại hắc thủ sau màn