Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]

Chương 20: Công Việc Tạm Thời (3)



Trần Kiến Quân đều vào trong đó chăm chỉ làm việc, những loại rau dại đến thời kỳ sinh trưởng đã sắp có thể thu hoạch được rồi.

Sau khi nhận hàng, trang trại của anh sẽ xảy ra thay đổi như thế nào?

Thực sự khiến người ta mong đợi.

Trở về thôn anh cũng không khoe khoang mình sắp thành công nhân rồi, anh dự định ngày mai xác nhận rồi mới nói, cho nên, anh vẫn cần đến chỗ đội trưởng viết một lá thư giới thiệu, rồi xin nghỉ thêm một ngày.

Mấy cái này Hứa Hiểu không hiểu lắm, nhưng thấy anh kiên trì, cô cũng chẳng hỏi gì nhiều, thế là đợi đến chiều hôm sau, khi anh mặc đồ công nhân trở về, Hứa Hiểu còn có Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam đều kinh ngạc, sau đó mừng rõ.

“Con trai, con nói thật sao?” Lưu Điền Phương nắm lấy cánh tay Trần Kiến Quân, bởi vì quá bất ngờ nên dùng lực không nhỏ.

“Là thật, ngày mai con sẽ ra xe cùng đội trưởng.”

“Thế thì tốt! Thế thì tốt!”

Sau khi Trần Lão Tam kinh ngạc thì nhanh chóng hỏi lý do: “Chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải lần này con lên trấn sao? Con đã gặp xe chạy qua đường vài lần, bọn họ đều rất thân thiện, dạy con một chút kiến thức cơ bản, bây giờ đội xe đang thiếu người, con biết một chút, thì sẽ được tuyển làm thời vụ, sau này nếu thật sự biết rõ rồi, thì sẽ chuyển làm chính thức.”

“Được! Con phải học chăm chỉ đấy!”

“Con biết rồi.”

Lưu Điền Phương không khép miệng lại được, năm hai đại học bọn họ đã có triển vọng, đều có thể trở thành công nhân trong thành phố rồi, hơn nữa hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh của mình để có được công việc, tuy bây giờ chỉ là công việc thời vụ, nhưng cũng có thể từ từ chuyển chính mà.

Họ làm việc chăm chỉ suốt một năm, tiền đến tay cả nhà chỉ mới có mấy mươi tệ, nhưng một khi trở thành công nhân, mỗi tháng cũng có thể thu được mấy chục tệ, kỹ thuật giống như Trần Kiến Quân tuy bây giờ chỉ làm công nhân thời vụ, nhưng tiền lương có thể tăng lên đến hai mươi lăm tệ, nếu trở thành công nhân chính thức, thì sẽ được tăng thêm mười tệ, sau đó sẽ tăng dần lên, mức cao nhất là mỗi tháng năm mươi tệ, bây giờ mà nói là một khoản tiền lớn, năm mươi tệ, cũng có thể tích lũy cho cả gia đình sống được mấy năm.

Lưu Điền Phương vô cùng vui mừng, lôi kéo Trần Kiến Quân hỏi đông hỏi tây, liên tục hỏi mấy lần, sau đó thì hiên ngang đi khoe khoang với bạn của bà, ngay cả cơm tối trên bếp cũng quên luôn.

Trần Lão Tam cũng hớn hở nhìn anh, sau đó cầm chai rượu mà ông cất giữ đã lâu ra ngoài tìm anh cả và anh hai của ông tám chuyện.

Hứa Hiểu cũng rất vui, nhưng niềm vui của cô lại được ẩn giấu vào trong, bao nhiêu nghi vấn tích tụ cũng được làm rõ, chẳng trách cô cảm thấy chồng mình đang che giấu chuyện gì đó, hóa ra lại là chuyện này, đây là chuyện đáng mừng mà, mỗi tháng có một khoảng thu nhập ổn định, tương lai đầy hứa hẹn, những ngày tháng sau này chắc chắn có thể tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay là cuối tuần nên Trần Hướng Quyên và Trần Kiến Cường được nghỉ ở nhà, tình cờ cũng biết được chuyện vui này, xáp lại gần hỏi anh sao lại làm được như thế, rồi bên trong chiếc xe hơi đó là như thế này như thế nó, nói rất là rôm rả, Hứa Hiểu thấy vậy cũng mỉm cười đi vào bếp, cô vẫn không quên đang nổi lửa bên trong, còn không đi xem thì đồ ăn khét mất.

Đợi đến trời tối, Trần Lão Tam đã ăn một bàn ở nhà anh trai, Lưu Điền Phương nói chuyện với mấy bà chị em dâu trở về, thấy Hứa Hiểu trong phòng bếp, khen cô vài câu, sau đó bảo cô đi nghỉ ngơi để bà làm.

Trần Kiến Quân không dễ gì tìm được mười vạn lý do, bước vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Anh quay về là để lấy quần áo, bởi vì đội xe lên đường cũng phải mất mấy ngày, ngày mai anh phải đi với đội trưởng, trên đường vừa nhận biết đường vừa học hỏi, cho nên bảo anh về thu xếp đồ đạc gì đó trước, sáng sớm mai sẽ xuất phát.