Chồng Cũ Lại Muốn Tái Hôn Rồi

Chương 49: Con không cưới cậu ta, con đánh dấu cậu ta làm gì?



Xung quanh phòng nghỉ rất yên tĩnh, câu nói này truyền vào trong tai Kỷ Nhiên một cách rõ ràng.

 

Sau khi bị đánh dấu sẽ có kết cục gì, Kỷ Nhiên rất rõ ràng.

 

Trở thành chim hoàng yến trong l*иg, chờ đợi ân sủng của Dạ Lăng Hàn.

 

Đây không phải cuộc sống cậu muốn!

 

Kỷ Nhiên cúi thấp đầu, khẽ phát ra tiếng thở hổn hển, khô nóng sinh ra trong kỳ phát tình khiến đôi mắt cậu ướŧ áŧ mê ly, khuôn mặt tinh xảo ửng hồng, đẹp tựa đóa hồng nở rộ.

 

Vị ngọt của pheromone trên người cậu càng ngày càng nồng nặc, lan từ phòng nghỉ tới phòng tiệc.

 

Lúc này, sóng ngầm trong phòng tiệc đang lần lượt phun trào, tất cả Alpha và Beta đều bị pheromone của Kỷ Nhiên ảnh hưởng.

 

Cho dù Dạ Lăng Hàn vô cùng kiên định thì lúc này, hô hấp cũng bị rối loạn.

 

Nụ cười trên mặt anh càng ngày càng sâu, không nhịn được lộ ra hưng phấn, đôi mắt ngập tràn tính xâm lược chăm chú nhìn Kỷ Nhiên trước mặt.

 

Giống như một con sói đực nhìn thấy sói cái mà mình ngưỡng mộ, muốn chiếm hữu cậu, để lại dấu ấn thuộc về riêng mình trên người cậu.

 

Kỷ Nhiên bị chặn bên trong phòng nghỉ, đã không còn đường lui nữa.

 

Dạ Lăng Hàn tiến lên một bước, khóe môi cong lên, đôi mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh dừng trên đôi mắt mê ly của Kỷ Nhiên: “Nhiên Nhiên, đừng trốn nữa!”

 

Anh vươn tay đến trước mặt Kỷ Nhiên, ánh mắt ngang tàng như một vị vương giả bễ nghễ thiên hạ.

 

Kỷ Nhiên đọc hiểu ẩn ý trong ánh mắt anh.

 

Dạ Lăng Hàn muốn cậu chủ động thần phục.

 

Cả người Kỷ Nhiên giống như bị lửa đốt, trong cơ thể vừa mềm nhũn vừa tê dại, mê ly trong mắt chợt bị quật cường xua tan.

 

Cậu cúi thấp đầu, khẽ nở nụ cười: “Dạ Lăng Hàn, tôi sẽ không để cho anh đánh dấu tôi!”

 

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn lập tức thay đổi, dưới sự quấy nhiễu của pheromone trên người Kỷ Nhiên, sức chịu đựng của anh hoàn toàn tan rã.

 

“Không phải do em quyết định!”

 

Anh sải bước tiến lên, đang định bắt lấy cánh tay Kỷ Nhiên, đột nhiên có rất nhiều người từ đằng sau xông tới…

 

Đây đều là khách khứa bị pheromone của Kỷ Nhiên quấy nhiễu, bọn họ không có sức tự chủ mạnh mẽ như Dạ Lăng Hàn, đều bị chọc cho hai mắt đỏ ngầu, không kiềm chế được cảm xúc.

 

Alpha và Beta hệt như bầy sói xông tới, ai nấy đều tranh nhau chen lấn muốn vào phòng nghỉ.

 

Vì có thể chiếm trước cơ hội, có người nửa đường quay qua đánh nhau.

 

Chinh phục Omega được coi là cuộc đọ sức giữa Alpha và Beta, là đọ về sức mạnh, về thực lực.

 

Sau lưng Dạ Lăng Hàn bị một Alpha cường tráng va vào.

 

Anh nổi cơn giận dữ: “Người của tôi mà các anh cũng dám động vào!”

 

Xoay người, tung quyền đấm lên trên mặt người đứng sau.

 

Tố chất thân thể người nọ rất tốt, sức chiến đấu cũng cực mạnh, sau khi trên mặt hứng chịu một quyền, dã tính hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ, xoay tay đánh về phía Dạ Lăng Hàn, trong nháy mắt hai người nhào vào đánh nhau.

 

Cảnh tượng chợt trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

 

Kỷ Nhiên muốn tìm Dung Thành, dẫn cậu ta rời đi.

 

Đang định tiến lên, có người nhét thứ gì vào trong tay cậu.

 

Kỷ Nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mang ý tứ sâu xa của Cam Nhuệ.

 

“Không muốn bị đánh dấu, vậy lập tức rời đi! Đi bằng đường cửa sổ!”

 

Kỷ Nhiên siết chặt thuốc ức chế trong tay, do dự không nhúc nhích.

 

Sau khi cậu đi rồi, Dung Thành phải làm sao bây giờ?

 

Với tính cách của Dạ Lăng Hàn, Dung Thành sẽ không có kết cục tốt.

 

Cậu không thể liên lụy đến bạn bè.

 

Dường như Cam Nhuệ đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, nhanh chóng nói: “Thế lực của nhà họ Dung ở thủ đô không thể so với nhà họ Dạ, nhưng cũng không dễ ăn hϊếp.”

 

Đẩy mạnh Kỷ Nhiên đến bên cửa sổ, Cam Nhuệ vội vàng nói: “Đi mau!”

 

Cuộc chiến của Dạ Lăng Hàn bên kia đã kết thúc, Alpha kia bị một quyền đánh ngã.

 

Kỷ Nhiên biết, nếu bây giờ không đi, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.

 

Cậu đẩy mở cửa sổ, xoay người nhảy xuống, mặc dù đang trong kỳ phát tình, nhưng cậu vẫn giữ được nhanh nhẹn của Alpha.

 

Sau mấy lần lên xuống, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

 

Cam Nhuệ nhìn chằm chằm vào đêm tối thâm trầm, cong môi mỉm cười.

 

Cậu ta sẽ không dễ dàng để Dạ Lăng Hàn đánh dấu Kỷ Nhiên như vậy!

 

Dạ Lăng Hàn một chân đạp một người, đạp hết Alpha và Beta xông tới ngã xuống đất.

 

Cửa phòng nghỉ rầm rầm đóng lại, Dạ Lăng Hàn quay đầu nhìn, hệt như sát thần đẫm máu, bước từng bước vào bên trong.

 

Mà trong phòng nghỉ, đã không còn chiến lợi phẩm của anh.

 

Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, ngón tay phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.

 

“Em ấy đi đâu rồi?”

 

Đã đoán trước được Dạ Lăng Hàn sẽ nổi giận, nhưng đối mặt với cơn giận dữ của anh, Cam Nhuệ vẫn bị dọa tới toàn thân run rẩy, cậu ta lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Cậu ta… cậu ta nhảy cửa sổ trốn rồi.”

 

Dạ Lăng Hàn đi tới trước cửa sổ, anh hít hà, ngoài cửa sổ không còn chút mùi pheromone nào.

 

Xem ra, Kỷ Nhiên đã đi rất lâu rồi.

 

Bóng đêm phản chiếu vào trong đôi mắt anh, khiến đôi mắt anh vừa lạnh lẽo vừa thâm trầm.

 

“Kỷ Nhiên, dù em trốn đến chân trời, tôi cũng sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về bên cạnh tôi.”

 

Cam Nhuệ cúi thấp đầu, khi cậu ta đang thầm suy tính bước tiếp theo của kế hoạch, một cánh tay bóp chặt cằm cậu ta, hung ác nâng mặt cậu ta lên.

 

“Về sau đừng giở trò trước mặt tôi.”

 

Dạ Lăng Hàn nhìn thấu cậu ta rồi! Cam Nhuệ giật mình thon thót.

 

Vừa định giải thích vài câu, sức lực dưới cằm đã không còn.

 

Dạ Lăng Hàn kéo mở cửa phòng nghỉ, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn những Alpha và Beta vẫn chưa hết hi vọng muốn phá cửa xông vào kia.

 

Chạm vào ánh mắt của anh, người ngoài cửa lập tức yên tĩnh lại.

 

Dạ Lăng Hàn bước ra, đám người thi nhau lùi về sau.

 

Không ai dám trêu chọc anh!

 

Vệ sĩ đã đi đến phòng tiệc, Dạ Lăng Hàn ra lệnh: “Mang cậu ta đi.”

 

Dung Thành bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh, cả người đều là máu ngã trên mặt đất, lúc này bị vệ sĩ kéo dậy mang ra khỏi phòng tiệc.

 

Mặc dù thế lực của nhà họ Dung ở thủ đô không to lớn bằng nhà họ Dạ, nhưng cũng là gia tộc hào môn không thể khinh thường.

 

Biết được con trai bị giam trong nhà họ Dạ, cha Dung đích thân tới tìm Dạ Vân Bình đòi người.

 

Dạ Vân Bình tức giận vội đến biệt thự, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn thì giơ tay muốn đánh anh.

 

Dạ Lăng Hàn né tránh, cười bất cần đời: “Cha, cha đang định làm gì?”

 

“Con mau thả cậu chủ nhà họ Dung ra.” Sắc mặt Dạ Vân Bình tái xanh: “Vì một Kỷ Nhiên, con lại muốn lật tung thủ đô này lên à?”

 

“Cha, cha đến rất đúng lúc, con nói cho cha biết, Kỷ Nhiên phát tình rồi!”

 

Dạ Lăng Hàn rót một ly rượu, chậm rãi uống vào.

 

“Cha sẽ không đồng ý cho cậu ta bước vào cửa nhà họ Dạ.” Thái độ của Dạ Vân Bình rất rõ ràng: “Mợ chủ Dạ chỉ có thể là một người, đó chính là Cam Nhuệ.”

 

“Cha, Kỷ Nhiên phát tình rồi. Sau khi con đánh dấu em ấy, em ấy có thể sinh con, há chẳng phải hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường rồi.”

 

Dạ Lăng Hàn không nhịn được nói: “Cam Nhuệ muốn làm mợ chủ Dạ, vậy cho cậu ta cái danh này.”

 

“Con không cưới Kỷ Nhiên?”

 

“Với cái tính xấu kia của em ấy, cưới về để con thêm ngột ngạt hay sao?”

 

Nhớ tới Kỷ Nhiên nhiều lần chạy trốn, Dạ Lăng Hàn tức giận ghê gớm.

 

Tính xấu thế này, sao xứng kết hôn với anh? Một nửa khác của Dạ Lăng Hàn anh nhất định phải thấu tình đạt lý.

 

“Con không cưới cậu ta, vậy đánh dấu cậu ta làm gì?” Dạ Vân Bình nói: “Cam Nhuệ mạnh hơn Kỷ Nhiên trăm lần, bên cạnh con cần có một người như vậy. Về sau không cần dây dưa không rõ với Kỷ Nhiên nữa.”

 

“Không được!” Giọng điệu của Dạ Lăng Hàn cương quyết: “Con đánh dấu em ấy là vì muốn chinh phục em ấy.”

 

Bây giờ đã khép lại cánh cửa tình yêu, chỉ còn là một Alpha muốn chinh phục con mồi yêu thích mà thôi.