Chồng Giả Vợ Hờ Nào Ngờ Hạnh Phúc

Chương 30



Chuyện gì mà quan trọng vậy anh?- Khánh Châu nhíu mày nhìn Minh Quân.

- Anh cần em xem xét và tổng hợp đơn hàng giúp anh, vì sắp tới sẽ có rất nhiều việc mà một mình anh không thể giải quyết hết tất cả nên anh cần một người có thể ở bên cạnh giúp anh, bây giờ là lúc em trổ tài rồi đó! Minh Quân véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng.

- Bao giờ em được nhận việc vậy anh?

- Khi em tốt nghiệp xong, hôm sau sẽ vào làm ngay lập tức.

- Em sẽ cố gắng hết sức để có thể giúp anh thật nhiều. Vậy bây giờ em đi dọn hành lí để mình lên đường, em sẽ dọn cho con trước nhé!

- Em đi đi.

Khánh Châu nhìn hắn mỉm cười rồi sang phòng Tư Quân, Minh Quân chần chừ lấy điện thoại ra bấm số gọi cho ba mẹ mình:

Tút tút! Tút tút!

- "Alo! Con trai? Ăn tết vui không con? Con dâu với cháu nội của mẹ đâu rồi?"- Bà Nguyệt là người bắt máy.

- Dạ...Khánh Châu đang thu dọn hành lí để chúng con về lại Sài Gòn, Tư Quân đã ngủ rồi mẹ.

- "Sao? Sao lại về? Mấy đứa mới về đó có mấy ngày thôi mà? Có chuyện gì vậy con?"- Giọng bà lo lắng hỏi.

- Dạ..là Hữu Đức đã xuất hiện rồi, ba mẹ có thể về nước được không?

- " Hữu Đức? Nó.."- Bà Nguyệt ngạc nhiên hét lên trong điện thoại.

- "Alo, alo Minh Quân! Con nói là Hữu Đức xuất hiện rồi?"- Ông Nam nghe đến Hữu Đức liền lấy lại điện thoại.

- Dạ, con đã nhìn thấy anh ta.- Minh Quân âm trầm nói.

- "Được rồi! Ba mẹ về ngay, ba tắt máy đây, về nhà rồi ta nói chuyện."- Ông Nam liền cúp máy rồi cùng bà Nguyệt thu xếp về nước.

Minh Quân cũng nhanh chóng cất đồ vào vali mang ra xe, hắn đến phòng Tư Quân thì thấy Khánh Châu đã chuẩn bị xong, hắn liền bế con gái và lấy số đồ còn sót lại ra xe rồi quay sang bảo Khánh Châu:

- Em hãy gọi vú Út nhé, chúng ta sẽ đi chung.

- Dạ.

Khánh Châu vào phòng gọi con Út rồi cả hai nhanh chóng ngồi lên xe. Đã đủ người Minh Quân giao biệt thự lại cho người làm trong nhà rồi lái xe chạy đi trong buổi trưa hôm đó.

********************('-')********************

Đến giữa khuya, xe Minh Quân cũng về tới nhà, thấy xe hắn đậu trước biệt thự Trình quản gia ngạc nhiên đi ra mở cửa rồi giúp hắn mang đồ vào trong, xong việc ông hỏi:

- Cậu ba, có chuyện gì mà cậu mợ về sớm vậy?

- Dạ..- Minh Quân đưa mắt xem Khánh Châu và Tư Quân đã về phòng chưa, xác định họ đã đi rồi hắn mời ông ngồi rồi nói-..là Hữu Đức, anh ta đã trở lại rồi, con đã nhìn thấy anh ta và Tư Quân cũng thấy nữa.

- Trời ơi, cháu tôi! - Trình quản gia lo lắng - Rồi con bé thế nào rồi cậu?

- Con bé rất sợ hãi và khóc rất lâu, khó lắm con mới dỗ được, bây giờ đã ổn rồi ba!- Minh Quân nhíu mày xót xa con gái, Tư Quân từ bé đã thiệt thòi rất nhiều, hắn không muốn con gái mình phải chịu thêm bất cứ chuyện gì nữa.

- Rồi cậu hai có làm gì không cậu?

- Con nghĩ ta nên chờ ba mẹ con về rồi sẽ nói luôn. Khuya rồi, ba lên phòng nghỉ ngơi đi! Có lẽ sáng mai ba mẹ con về tới đây.

Trình quản gia gật đầu rồi đứng lên nói:

- Tôi sẽ qua thăm Tư Quân một chút, cậu ba cũng về phòng nghỉ sớm đi, cậu cũng đã lái xe cả buổi, hẳn là mệt lắm.

- Dạ ba.

Trình quản gia lên phòng thăm cháu gái, mở cửa phòng ông thấy Tư Quân đang ngồi ôm tấm ảnh của Như Ngọc trong lòng. Ông bước đến ngồi cạnh bên xót xa xoa đầu cháu gái:

- Khuya rồi sao con chưa ngủ?

- Dạ..con...con..ông ngoại ơi, hôm nay con đã gặp bác hai, bác đứng ở bên ngoài hàng rào, ánh mắt bác rất giận dữ nhìn mẹ và con, con sợ lắm!- Tư Quân buồn bã rúc vào lòng ông ngoại.

- Đừng sợ! Ông sẽ bảo vệ con, sẽ không ai động được đến con đâu, cháu ngoan của ông.- Trình quản gia dịu dàng ôm cháu gái ngồi vào lòng mình vỗ lưng dỗ dành.

- Ông ơi, có khi nào bác cả sẽ lại bắt con và mẹ nữa không? Nếu con mà xa ba, mất mẹ lần nữa..hức hức...làm sao con sống nổi..hu hu..

- Ngoan! Cháu của ông ngoan lắm, sẽ không có chuyện đó đâu con, ba con sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu, cả mẹ con nữa. Ngoan, ngủ đi con! Con phải tin ba con chứ!

- Hức..hức..dạ..

- Ngoan, ngủ đi con! Ông thương con nhiều! - Trình quản gia vỗ về đến khi Tư Quân ngủ thiếp đi mới trở xuống nhà.

**********************('-')*******************

Sau khi Trình quản gia lên phòng Tư Quân, Minh Quân vẫn ngồi lại sofa suy tư. Ít phút sau hắn đi đến bàn thờ của Như Ngọc, thắp cho người xưa nén nhang hắn nói:

- Anh ta trở lại rồi! Em...hãy dõi theo và phù hộ cho gia đình mình, cho con gái của chúng ta, anh sẽ cố gắng để bảo vệ gia đình bằng tất cả sức lực của anh, cho đến khi anh nhắm mắt.

Minh Quân mệt mỏi trở về phòng, thấy Khánh Châu còn đang ngồi co ro trên giường liền hỏi:

- Sao em chưa ngủ nữa?

- Em thấy lo quá anh à! Chuyện về anh hai của anh, em không biết gì về con người anh ấy, anh ấy sẽ làm gì gia đình mình đây?- Khánh Châu thở dài mím môi nhìn hắn.

Minh Quân đi đến giường ngồi kế bên nàng, thở hắt một hơi rồi chầm chậm nói:

- Anh cũng không biết nữa, nếu em hỏi về con người của Hữu Đức thì...trước đây anh ta là một người rất hiền lành và được mọi người yêu mến, gia tộc này đáng lý Hữu Đức sẽ là người đứng ra tiếp quản, anh ta rất giỏi trong việc điều hành gia tộc này.

- Vậy còn anh và anh hai trước đây có thân thiết với nhau không?- Nàng nhích lại gần, ngồi nép vào lòng hắn.

- Có, anh và anh ta trước đây rất thân thiết và yêu thương nhau, thân thiết đến mức anh còn nghĩ rằng dù cho tất cả mọi người có phản bội hay căm ghét anh thì...Hữu Đức sẽ luôn là người sát cánh bên anh và sẽ không bao giờ phản bội, anh đã từng có một niềm tin mãnh liệt như vậy!- Tay hắn đã nắm chặt thành nắm đấm, khóe mắt hắn cay cay.

- ...Em hiểu...cảm giác này...thật sự rất đau đớn..- Khánh Châu vòng tay ôm lấy hắn an ủi, cảm giác bị người thân phản bội nàng cũng đã trải qua nên nàng biết hắn đau khổ thế nào.

- Anh..đang không ổn, thật sự rất không ổn, anh không biết khi giáp mặt nhau anh sẽ làm gì anh ta, anh không thể tha thứ nhưng cũng không thể nào mạnh tay được.- Minh Quân nhìn vào không trung, âm giọng đều đều mang theo sự bất lực.

- Em có thể giúp gì cho anh không?- Khánh Châu lo lắng ngước lên nhìn hắn.

- Hãy đảm bảo với anh là em và con luôn an toàn, vì sắp tới có lẽ sẽ không còn yên bình nữa, anh định sẽ mời thầy về dạy cho Tư Quân để em dễ dàng coi chừng con bé.- Minh Quân nói rồi dịu dàng vuốt ve gương mặt người yêu dấu.

- Em thấy như vậy cũng được, em cũng yên tâm hơn, nhưng còn việc của em?

- Anh sẽ bảo người đưa đơn hàng và giấy tờ về nhà, sắp tới có thể rất tù túng cho mẹ con em, thông cảm cho anh nhé? Anh sẽ cố gắng kết thúc thật sớm.

- Em hiểu mà, giờ đi ngủ thôi anh!

- Ừm.- Minh Quân cùng Khánh Châu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ông Nam và bà Nguyệt đã về tới, Khánh Châu và Minh Quân cũng đã thức từ sớm đợi ông bà về. Khi đã đầy đủ người trong nhà kể cả Trình quản gia, Minh Quân mời họ ngồi xuống:

- Dạ, con mời ba mẹ và ba Trình ngồi xuống rồi con sẽ nói rõ, Châu em cũng ngồi xuống đây đi!

Bà Nguyệt sốt ruột nói:

- Cả đêm qua mẹ lo lắng không ngủ được, Hữu Đức có làm gì gia đình con không?

- Dạ không thưa mẹ, nhưng mà...Hữu Đức đã ra tay hủy hoại gia đình của Khánh Băng và Thiên Ân.

- Sao?- Hai ông bà sửng sốt như muốn hét lên.

- Anh ta đã...ngủ với Khánh Băng và còn chụp hình lại rồi gửi cho Thiên Ân, để cho hai người cãi nhau rồi dẫn đến li dị.- Minh Quân từ từ kể lại mọi chuyện.

- Trời đất ơi! Tại sao nó lại làm như vậy chứ?- Bà Nguyệt giận đến phát run, nước mắt bà tuôn trào - Nó đúng là...hết thuốc chữa rồi.

- Và Khánh Băng hiện...đang mang thai con của anh ta.

-...Con...con..nói thật sao?- Ông Nam thất kinh không tin vào tai mình.

- Dạ, con đã xác nhận cái thai đúng là của Hữu Đức.

- Vậy anh chị xui biết chuyện này chưa con?- Ông Nam lo lắng hỏi.

- Dạ, chưa! Con không biết phải nói thế nào để ba mẹ vợ hiểu.- Hắn lắc đầu khó xử.

- Dạ..con có thể nói ý kiến của mình không thưa ba mẹ?- Khánh Châu ngập ngừng nói.

- Nói đi con.- Ông Nam gật đầu chấp thuận.

- Dạ, con thấy chuyện này không tiện nói với ba mẹ con bây giờ, hay tạm thời ba mẹ và anh đừng nói cho ba mẹ con biết, khi đã giải quyết mọi việc xong xuôi thì con sẽ nói chuyện này với ba mẹ con được không ạ?

- Vậy..mẹ chỉ sợ thiệt thòi cho nhà con, chị của con đã vô tình bị cuốn vào chuyện này, mẹ thay mặt Hữu Đức xin lỗi gia đình con thật nhiều, vì mẹ bất tài vô dụng nên bây giờ...hức hức..mẹ..chỉ biết xin lỗi gia đình con...

Bà Nguyệt cầm tay Khánh Châu nức nở nói, làm mẹ có ai muốn thấy con cái mình đấu đá lẫn nhau như vậy, trái tim bà đau đớn như hàng ngàn vết dao đang lần lượt đâm xuyên qua, nhức nhối như có muôn vàn mũi kim đâm vào cùng một lúc, tê tái đến muốn lịm đi. Khánh Châu ngậm ngùi lau nước mắt cho mẹ chồng an ủi bà:

- Mẹ đừng tự trách mình, chuyện này không ai muốn cả. Từ ngày con bước chân vào nhà này mẹ đã thương con như con gái ruột của mẹ, con thương và biết ơn mẹ không hết làm sao con dám trách mẹ được.

- Con yên tâm, chuyện mà thằng Đức gây ra ba mẹ sẽ chịu trách nhiệm- Ông Nam nhìn nàng nghiêm nghị nói.- Chị con có ý định giữ đứa bé không? Ba mẹ con tính thế nào?

- Dạ, ba mẹ con bảo chị hãy sinh đứa bé và chị cũng đã đồng ý thưa ba, còn anh Thiên Ân dù đã vì chuyện đó mà li dị chị con nhưng anh ấy nói sẽ nhận đứa bé là con của mình trên mặt pháp luật và cho mang họ của anh ấy.

- Cậu ta thật quá cao thượng!- Bà Nguyệt ngạc nhiên thốt lên cảm thán vì việc làm của Thiên Ân rồi quay sang chồng mình - Anh à, hay là khi mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta cùng về dưới xin lỗi anh chị xui rồi nhận phần chu cấp cho đứa bé và nếu được anh chị ấy cho phép thì mình sẽ..hỏi cưới Khánh Băng về đây được không anh? Dù gì nó cũng là máu mủ của nhà mình và còn Khánh Băng..chúng ta cũng không thể để con bé thiệt thòi như vậy được!

- Ừm, vậy mình quyết định vậy đi.- Ông Nam gật đầu đồng ý với vợ mình rồi nhìn sang con trai - Minh Quân dù gì cũng là anh em máu mủ ruột rà, con..cũng đừng mạnh tay quá nha con, ba biết là con rất tức giận và thậm chí còn hận Hữu Đức nhưng mà...ba cũng xin con hãy thông cảm cho người làm phận ba mẹ này, ba thật sự không muốn nhìn thấy hai đứa cứ mãi đấu đá lẫn nhau như vầy. Ba sẽ tìm mọi cách để Hữu Đức dẹp bỏ những ý nghĩ làm hại đến gia đình con nên ba mong con hãy nhẹ tay với nó.

- Dạ..con hiểu ý ba, con sẽ cố gắng hết sức, thật lòng con cũng không muốn phải đối đầu với anh ta.