Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 469: Vị khách không mời



Ninh Tịch ngồi chờ trong căn phòng lạnh lẽo này khá lâu nhưng chủ nhân nó mãi chưa trở về.

Một lát sau, Ninh Tịch đứng dậy, cô bị thu hút bởi mấy mô hình hoạt hình handmade trên bàn.

Cô tò mò xem xét đống mô hình đó một lúc lâu, khóe miệng giương lên nhếch thành một nụ cười, chậc vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ thích sống trong thế giới ảo.

"Có điều... đúng là đẹp thật." Ninh Tịch tiến tới, tiện tay cầm một mô hình lên, ngắm nghía một lúc, coi như để giết thời gian trong lúc chờ đợi.

Mô hình này rất tinh tế, từng góc đều như được đánh bóng cẩn thận, tạo hình cũng rất đặc biệt, hai tay nắm hai khẩu súng trông rất giống thật.

"Ta có hai khẩu súng."

Ninh Tịch không cẩn thận chạm vào nút mở, mô hình này bỗng đột nhiên mở miệng nói chuyện khiến cô bị giật mình quăng luôn mô hình đi.

"Ta có hai khẩu súng... Một khẩu tên là Bắn..."

"Còn một khẩu tên... A!"

Thấy mô hình bị mình quăng vào một góc vẫn đang không ngừng nói Ninh Tịch mới hoàn hồn, bất giác lắc đầu, cô bỗng nhớ ra người kia từng một thời mê một game đối chiến đến chết mê chết mệt, mà những mô hình này hình như đều là nhân vật chủ đạo trong trò chơi đó, ngay đến lời thoại của nhân vật trong game cũng giống y hệt.

Nếu để người trong thế giới ngầm biết người mà chỉ nghe tên thôi đã khiến người khác sợ mất mật, lại có mặt đáng yêu như này không biết họ sẽ nghĩ gì nữa.

Đợi mô hình đó nói hết lời thoại của mình, căn phòng lại chìm vào tĩnh mịch.

Ninh Tịch bĩu môi từ từ tiến tới nhặt mô hình kia lên, nếu để người kia thấy mình đối xử với đồ handmade của cô ấy như vậy, hậu quả... Ninh Tịch rùng mình một cái, không dám nghĩ nữa.

Vừa nghĩ tới đồ handmade, ánh mắt Ninh Tịch lỡ đãng lướt xuống lầu, cô phát hiện nắm tay ở cửa đang từ từ chuyển động.

Ninh Tịch mừng rỡ, nhưng chỉ mấy giây sau, ý cười trên mặt cô liền trở nên cứng nhắc rồi tan đi.

Vốn tưởng rằng người mà cô đang đợi đã trở về, nhưng nhìn kĩ lại lại không phải như vậy, nắm cửa đang không ngừng xoay động, không giống chủ nhân về nhà mà giống sự viếng thăm của bọn trộm hơn.

Ở một nơi như St Bernard, trộm có thể nói là thành đàn, thậm chí giữa ban ngày ban mặt, chúng còn trắng trợn đột nhập vào nhà giết người cướp của cũng là chuyện bình thường, đặt biệt là nơi ở dành cho nhân vật cấp cao thế này, sẽ càng trở thành mục tiêu của những kẻ liều mạng kia.

Ninh Tịch không chút do dự lập tức quay trở lại phòng, đem những mô hình kia đặt lại lên bàn, sau đó mở ngăn kéo.

"Đúng như dự đoán, mọi thứ vẫn như cũ..." Ninh Tịch lẩm bẩm, ánh mắt rơi xuống khẩu súng đen tuyền nằm yên vị trong ngăn tủ.

"PPQ của Đức, phong cách của người đó vẫn vậy." Ninh Tịch rút súng ra, lên luôn mười phát đạn.

Ở thành phố này, những tên cướp liều mạng kia hầu hết đều mang theo súng tự chế, thân thủ tốt, tốc độ nhanh, nhưng có nhanh cũng không thể nhanh bằng súng chuyên dụng được.

Sau khi Ninh Tịch lên mười phát đạn, cô nhíu mày nhìn xuống lầu.

Chỉ thấy phía dưới có sáu tên mặc đồ đen đang tiến dần vào trong, bước đi rất uyển chuyển, bất luận là tư thế nắm súng hay di chuyển trông đều giống như đã được đào tạo chuyên nghiệp, hơn nữa trông cũng không đơn giản như mấy tên trộm cắp.

"Chẳng lẽ không phải là trộm?" Ninh Tịch càng nghi ngờ.

Nếu là trộm, vậy có cần chơi lớn thế không, sáu người sáu khẩu súng?

Lại nhìn cách ăn mặc của mấy tên trộm này trông rất xịn.

Được huấn luyện bài bản? Lại còn được trang bị xịn?