Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 77: Ngoại Truyện



Đổng Trác Nguyên lái chiếc Porsche tới sự kiện theo địa chỉ Kha Đại Lễ đã cho.

“Nếu không nghe cậu một lần, chắc cậu không để yên cho tớ đâu nhỉ?” Đó là những lời Trác Nguyên đã nói với Đại Lễ. Tất nhiên, anh quyết định đi gặp mặt Kiều Thư không đơn giản chỉ là để làm hài lòng cậu ta. Trác Nguyên đã nghĩ rất kĩ, nếu không dám phủ nhận hết tình cảm lúc trước, Kiều Thư sẽ không thể quên anh và sống hạnh phúc được. Anh phải làm điều này để tốt cho tất cả mọi người.

Sự kiện diễn ra với sự góp mặt của nhiều doanh nghiệp trong và ngoài nước, chào đón cả những đại diện không nằm trong danh sách tới giao lưu. Với tư cách là giám đốc của công ty Bình Minh, Đổng Trác Nguyên dễ dàng được cho phép đi vào.

Kiều Thư đã có mặt từ sớm để chụp ảnh và ghi chép về sự kiện. Cô phải thật chăm chỉ và năng nổ để có được những thông tin chất lượng nhất.

Khoảnh khắc thấy Đổng Trác Nguyên bước vào, Kiều Thư khá kinh ngạc. Cô tự hỏi liệu anh tình cờ đến đây hay là bị Kha Đại Lễ lôi tới. Kiều Thư rất muốn nói chuyện với Trác Nguyên nhưng không thể phụ lòng của tổng biên tập, hiện giờ cô phải tập trung vào công việc.

Đổng Trác Nguyên bắt gặp ánh mắt Kiều Thư nhìn về phía này rồi lại quay sang tiếp tục công việc. Anh cũng đoán được là cô ưu tiên nhiệm vụ nghề nghiệp hơn vấn đề cá nhân. Cũng tốt thôi, dù sao anh cũng chưa biết phải nói gì.

Sự kiện diễn ra rất sôi nổi nhưng Đổng Trác Nguyên lại không nhớ được chút gì. Anh đang bận nghĩ về Kiều Thư, nghĩ xem nên nói thế nào với cô.

Trác Nguyên tự cười chính mình, chẳng ngờ bản thân lại có lúc rơi vào tình trạng không biết phải làm gì. Anh nên thành thật với bản thân, hay nên tiếp tục giả vờ là mình đã hết yêu? Về đoạn ghi âm của Kha Đại Lễ, Trác Nguyên có thể bịa ra đủ thứ lí do để giải thích. Rồi Kiều Thư sẽ trở lại Mỹ và bắt đầu một mối tình mới. Anh nghĩ như vậy sẽ tốt cho cô hơn.

Tiếng ồn ào kéo Trác Nguyên ra khỏi dòng suy nghĩ. Sự kiện đã kết thúc, mọi người đang lũ lượt ra về, chỉ có một số ít ở lại trao đổi. Kiều Thư có vẻ đang ghi chép những dòng cuối cùng.

Đã đến lúc rồi, Đổng Trác Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Kiều Thư. Nhưng rồi anh lại không có can đảm đối diện với cô, có lẽ lời chia tay lúc trước đã là tất cả can đảm của anh rồi.

Trác Nguyên bước nhanh về phía lối ra, hoà vào dòng người, hướng tới bãi đỗ xe, ngồi lên chiếc Porsche rồi lái đi.

Vậy là đủ rồi, không nên cho cô thêm hy vọng, Trác Nguyên nghĩ thế là tốt nhất cho Kiều Thư.

Nơi tổ chức sự kiện ở khá gần nhà của Đổng Nhật Bình, Trác Nguyên quyết định sẽ ghé qua thăm ông một chút.



Tới nơi, Trác Nguyên nhấn chuông cửa và được giúp việc mời vào nhà. Hai cha con gặp nhau cùng uống trà nói chuyện. Ngoài lúc ở công ty, họ không gặp nhau nhiều nên ngoài chuyện công việc cũng ít khi có dịp nói chuyện thân tình.

Đổng Nhật Bình nói với nét buồn bã trên mặt:

- Trác Vinh tốt nghiệp xong đại học cũng sẽ dọn ra ở riêng. Đến lúc đó ngôi nhà này sẽ yên tĩnh lắm…

Trác Nguyên an ủi ba mình:

- Ba đừng buồn… Hai đứa con đều sẽ thường xuyên đến thăm ba. Mà Trác Vinh có nhà không? Con lên thăm em một tí.

Nhật Bình gật đầu, chỉ tay lên tầng trên:

- Nó đang trong phòng đấy. Gần đây đang làm luận văn tốt nghiệp nên nó chăm lắm.

Trác Nguyên lên phòng em trai, vừa mới gõ vài tiếng thì cửa phòng đã mở ra.

Đổng Trác Vinh kêu lên bất ngờ:

- Anh hai… Lâu rồi mới gặp, anh vào phòng đi.

Trác Vinh lách người qua cho anh trai vào phòng rồi đóng cửa lại. Nhìn đống tài liệu trên bàn, Trác Nguyên khẽ trầm trồ. Trác Vinh lấy một tập tài liệu ra đưa cho anh hai:

- Đây là luận văn của em… Tuy vẫn chưa hoàn thiện xong nhưng anh xem qua và cho ý kiến giúp em với.

Trác Nguyên gật đầu, đón lấy tập tài liệu, xem qua một lượt. Luận văn này rất tuyệt vời, có lẽ không thua luận văn lúc trước của anh là bao. Trác Nguyên góp ý vài chỗ khẽ nhận xét.

- Phải nói là anh khá ngạc nhiên khi em làm tốt như vậy. Chắc là em đã rất cố gắng.

Nghe lời khen ấy, Trác Vinh tỏ ra rất vui.

- Vâng. Em phải cố gắng để sau này tiếp quản công ty. Đến lúc đó anh hai có thể chuyên tâm vào đam mê nghệ thuật của mình.

Trác Nguyên mỉm cười:

- Không cần nghĩ cho anh đâu. Sau khi em tốt nghiệp thì anh vẫn sẽ tiếp tục ở lại để hỗ trợ cho em mà.

- Anh hai đâu cần phải làm thế. Hay là anh thấy em làm không tốt?

Trác Nguyên vội giải thích:



- Không phải. Làm như thế sẽ giảm bớt áp lực cho em.

Trác Vinh lắc đầu liên tục:

- Anh hai à, sao lại nói là áp lực? Không giống như anh, em rất thích việc kinh doanh. Em hiểu anh có ý tốt, nhưng anh cũng nên biết tin tưởng và chia sẻ gánh nặng cho người khác chứ…

Bỏ tập tài liệu xuống bàn, Trác Nguyên vỗ vai em trai:

- Nếu em vì lo cho anh mà nói vậy thì không cần đâu. Anh đang ổn mà.

Trác Vinh lại lắc đầu:

- Đúng là em có lo cho anh, nhưng đó không phải lý do. Anh rất tốt, luôn giúp đỡ mọi người, nhưng lòng tốt đó có thể khiến em thấy không được coi trọng, anh hiểu không? Tại sao chỉ có anh mới được quyền hy sinh và nhận trách nhiệm chứ? Em đã lớn rồi và cũng có nghĩa vụ đóng góp cho gia đình mà.

Đổng Trác Nguyên im lặng suy nghĩ một lúc rồi khẽ mỉm cười:

- Em nói phải. Anh nên học cách tin tưởng và phó thác. Đợi đến khi em chính thức tiếp quản công ty, anh sẽ rút lui khỏi việc kinh doanh. Nhưng nếu có khó khăn gì, anh vẫn luôn sẵn lòng làm cố vấn.

Trác Vinh ôm lấy anh hai:

- Cảm ơn anh.

Sau khi hỏi thăm thêm vài câu, Đổng Trác Nguyên xuống nhà tạm biệt ba rồi lên xe, gọi điện cho Đại Lễ.

“Kiều Thư có nói sẽ ra sân bay lúc mấy giờ không?”

“May cho cậu là hối hận kịp đấy. Hai tiếng nữa Kiều Thư mới lên máy bay. Cậu ấy có bảo nếu tớ rảnh có thề đến tiễn. Nhưng nhường cho cậu đấy.”

Trác Nguyên càm ơn Đại Lễ rồi phóng nhanh đến sân bay. Anh đã nhận ra bản thân không nên hy sinh một cách mù quáng mà còn phải nghĩ đến cảm nhận của người khác. Lúc trước, Trác Nguyên luôn cho rằng, chỉ cần tốt cho mọi người là được, nhưng giờ anh đã hiểu, lòng tốt mà người khác không muốn nhận thì chỉ làm người ta thêm đau khổ. Anh đã khiến Kiều Thư phải đau khổ.

Ra đến sân bay, Đổng Trác Nguyên đảo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm Kiều Thư, sau một lúc cũng nhìn thấy cô, liền đi về hướng đó.

Thấy Trác Nguyên chạy tới, Kiều Thư tròn mắt ngạc nhiên.

- Lúc nãy ở sự kiện thấy anh… À không… Thấy cậu rời đi, tớ tưởng cậu không muốn gặp tớ.

Trác Nguyên vội vàng nói:

- Kiều Thư, anh xin lỗi…



Cô nhìn anh tỏ ý khó hiểu, hỏi lại:

- Vì cái gì? Vì đã bỏ về ở sự kiện à? Tớ đâu có trách cậu vì việc đó.

Đổng Trác Nguyên lắc đầu:

- Không phải… Xin lỗi em, vì anh đã quá ích kỷ. Anh chỉ biết nghĩ đến cảm nhận của bản thân, luôn tự cho rằng lựa chọn của mình là tốt cho tất cả mọi người. Đúng ra anh phải biết trân trọng tình cảm của em… Anh không nên nghĩ chỉ có anh mới được quyền hi sinh vì tình yêu…

Kiều Thư thoáng nở nụ cười:

- Trác Nguyên, anh bị sao thế? Lúc trước anh nghĩ được thế thì tốt rồi.

Nắm lấy tay Kiều Thư, Trác Nguyên dịu dàng nói với cô:

- Anh nhận ra mình đã không tin tưởng vào tình yêu của chúng ta. Anh cũng đã không tin tưởng vào Trác Vinh. Sau khi bàn giao hết công việc cho em ấy, anh sẽ theo đuổi con đường nghệ thuật và sống cùng em mãi mãi. Kiều Thư, em có tha thứ cho anh không?

Kiều Thư siết chặt tay hơn, mỉm cười nhìn vào mắt anh.

- Không phải anh mới là người nói lời chia tay sao? Em đã bao giờ trách anh đâu.

- Thế em có thể đợi anh chứ?

- Em đồng ý.

Câu nói bắt đầu, kết thúc, cũng như trở lại.