Cho Má Em Thêm Hồng

Chương 26: 26




Ôn Từ cạn kiệt sức lực, cúi người về phía Thịnh Kinh Lan, cánh tay như củ sen bám lấy cổ anh, tiếng hít thở cũng nặng nề thêm phân nào: “Anh không có phản ứng à?”
Tại sao Thịnh Kinh Lan có thể đường hoàng sạch sẽ đứng đó, còn người cô thì lại rối tinh rối mù.
“Hửm?”
Người đàn ông chậm rãi mở to mắt, giọng điệu khàn khàn mang theo độ trầm: “Muốn cẩm nhận một chút không?”
Thịnh Kinh Lan nắm tay cô, kéo đến trước người mình, Ôn Từ vội rụt về như phải bỏng.

Trong họng người đàn ông tràn ra tiếng cười trầm thấp, anh ngoạm con thỏ về lãnh địa của mình mà không cho con mồi chút phản kháng.
Chú hồ ly xé rách chiếc mạt nạ ngụy trang, để lộ mục đích thật sự của mình:
“Em bảo muốn học đúng không? Buổi học chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Ôn Từ bắt đâu hối hận vì câu hỏi vô tri kia.

Cánh tay mượt mà tinh tế của cô lần đầu làm một chuyện mệt mỏi đến vậy, cứ như là cực hình, cọ xát đến lên men.
Ôn Từ rầm rì nức nở, bị ép buộc đến rơi vài giọt nước mắt, giọng điệu đứt quãng: “Anh có thể, vào việc nhanh một chút không?”
“Thật ra anh cũng muốn lắm.” Thịnh Kinh Lan xoa đầu cô như trấn an, mò dần xuống đến cái gáy, như một mũi tên sẵn sàng rời cung: “Ở đây không có bao đâu, bé con.”
Bây giờ đi mua hay gọi người mang tới đều đã quá muộn.
Lúc Ôn Từ được Thịnh Kinh Lan bế xuống, khân tắm đã ướt hết một mảnh.
“Tắm cũng như không rồi.” Ôn Từ vuốt mái tóc ra trước người, đuôi tóc vốn đã khô cong giờ lại dính đầy nước, cô bất đắc dĩ gội phần đuôi tóc lại một lần.
“Hong khô là được.” Thịnh Kinh Lan rửa tay thật sợch rồi mới nhớ tới chiếc máy sấy vứt bên cạnh, cầm đuôi tóc lên hong khô giúp cô.
Mái tóc cô đã dài quá eo từ lâu, Ôn Từ nhìn bản thân trong gương rồi bỗng nói: “Em muốn cắt tóc.”
Thịnh Kinh Lan vô cùng yêu thích mái tóc đen suôn mượt của cô: “Sao tự dưng lại muốn cắt?”
Ôn Từ thốt lên: “Quá dài.”
Thịnh Kinh Lan đã hiểu, chủ động nói: “Anh cắt giúp em.”
Ồn Từ kinh ngạc: “Đến cái này anh cũng biết à?”
Người nào đó nói như điều hiển nhiên, còn rất tự tin: “Trên mạng có hướng dẫn mà.”
Ôn Từ: “...” Sao cô lại tin được cái miệng của Thịnh Kinh Lan thế nhỉ.
Sau khi rời khỏi Linh Lung Các, Ôn Từ đi cả đêm không về.
Cô không biết người đàn ông che ô cho cô hôm trước đã đến bái phỏng nhà họ Ôn, cũng hỏi thâm cả Linh Lung Các, nhưng đều chỉ nhận được một câu: “Cô Ôn Từ không ở đây.”
Ôn Từ không về nhà, cũng không đến Linh Lung Các, Thịnh Cảnh Ngôn nhiều lần bỏ lỡ.

Anh ta mở điện thoại ra, lật tới lật lui tấm ảnh chụp sườn xám duy nhất trong máy, trong đó là góc nghiêng của Ôn Từ.
Hồi đầu năm, anh ta thoáng nhìn thấy bóng dáng này trên một con phố ở nước ngoài, vừa gặp vị mỹ nhân sườn xám kia đã nhớ mãi không quên.

Tiếc là khi anh ta tìm kiếm, cô gái đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Ban đầu anh ta chỉ tìm kiếm ở nước ngoài, tìm bao nhiêu chỗ vẫn không có kết quả nên bắt đầu tìm vào trong nước.

Bởi không biết tên họ, tuổi tác và thân phận, anh ta đi qua biết bao gập ghềnh trắc trở, cuối cùng tháng trước mới nhận được tin tức của Ôn Từ.
Khi thám tử tư mang ảnh chụp của Ôn Từ đến trước mạt anh ta, Thịnh Cảnh Ngôn rất chắc chắn đây chính là mỹ nhân sườn xám trong cảm nhận của mình.
“Chú nói là có một người đàn ông đang tìm A Từ?” Sáng hôm nay, Ôn Như Ngọc bỗng nghe được điều này từ chỗ chú Trình.
Hôm qua sau khi Ôn Từ rời khỏi Linh Lung Các thì không về nhà nữa, Ôn Như Ngọc cũng từng hỏi thâm chỗ chú Trình, khi ấy Ôn Từ vẫn ở quán trà của Sa Sở.
Nghe vậy, Ôn Như Ngọc lập tức yên tâm.
Từ nhỏ, cuộc đời và vòng bạn bè của con gái bà đã vô cùng đơn giản, dù không về nhà cũng sẽ chỉ gặp mấy người bạn thoải mái ấy thôi.
Suy nghĩ của Ôn Từ trái ngược với mục tiêu phát triển Linh Lung Các của họ, cáu kỉnh cũng là điều bình thường, đợi một thời gian sẽ ổn thôi.
Chú Trình không rõ lý do sâu xa, chỉ biết Ôn Từ cả đêm không về, thế nên khi Thịnh Cảnh Ngôn tìm tới cửa, chú lập tức báo chuyện này cho Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc hỏi: “Là người như thế nào?”
“Vóc dáng cao lớn, mặc vest, trông có vẻ tính cách rất ôn hòa, diện mạo cũng không tệ.”
Chú Trình chỉ biết dùng những từ ngữ mộc mọc để miêu tả, tóm lại, ngoại hình của Thịnh Cảnh Ngôn rất xuất sắc.
Ôn Như Ngọc nhíu mày: “Cậu ta có nói tìm Ôn Từ làm gì không?”

Chú Trình: “Bảo là ngưỡng mộ tài thêu thùa của cô A Từ, muốn liên lạc với chính cô ấy.”
Một người đàn ông trẻ tuổi tìm tới tận nhà chỉ vì ngưỡng mộ tác phẩm thêu của Ôn Từ?
Ôn Như Ngọc không tin.
Nhưng nếu người này phải tới tận đây để tìm Ôn Từ, chứng tỏ hai người cũng không quen thân.
“Không tìm được thì thôi, nếu cậu ta đến vì tay nghề thêu thì hẳn là phải biết đến Linh Lung Các.” Ôn Như Ngọc chỉ nghĩ con gái mình giận dỗi nhất thời, qua mấy ngày là hết giận, rồi đương nhiên sẽ ngoan ngoãn về nhà.
Không ngờ, chú hồ ly ôm cây đợi thỏ đã sốt sắng không chờ nổi nữa.
Ôn Từ không vui nên cũng chẳng vội đi làm, sáng sớm cô tỉnh giấc thì nằm lì trong ổ chăn không chịu dậy.
“Bữa sáng cũng không ăn à?”
Thịnh Kinh Lan đưa cơm đến bên mép giường, cô nhìn thoáng qua rồi nói: “Không đói.”
Thịnh Kinh Lan đi tới, khom lưng búng trán cô một cái: “Anh thấy em đói đến hỏng đầu thì có.”
Ôn Từ kéo chán che mặt lại, giọng điệu rầu rĩ vang lên từ bên trong: “Em muốn ngủ.”
Thịnh Kinh Lan ngồi bên mép giường, bưng một cái bát trong tay, không ngừng dụ dỗ cô: “Bé con, em đã ngủ đủ lâu rồi.”
“Cô Ôn, bữa sáng của cô đến rồi đây ạ.”
“Ôn Từ, dậy thôi nào.”
“Bà chủ Ôn, ăn sáng thôi nào.”
“Ôn Khanh Khanh ~”
“Trời ơi!” Ôn Từ thật sự không chịu nổi mấy cái xưng hô ngày càng khoa trương của anh, cô tung chăn lên hét ngược lại:
“Anh ồn quá đấy.”
Dù cô có cao giọng thì nghe vẫn rất tinh tế, khuôn mặt đỏ bừng sau lớp chân cũng chẳng thể hiện được gì ngoài sự hờn dỗi.
Chịu không nổi bộ dạng không đạt được mục đích thì thề không bỏ qua của anh, cuối cùng Ôn Từ vẫn bò dậy khỏi giường, ăn bữa sáng được đưa tới.
Hôm nay tâm trạng cô đã ổn hơn nhiều, Ôn Từ lại đánh giá căn chung cư này một lần nữa, rồi mới nhớ ra phải hỏi anh:
“Anh mua lại chỗ này rồi à?”
Thịnh Kinh Lan: “ừ.”
Ôn Từ hỏi: “Anh định thường trú ở đây sao?”
Thịnh Kinh Lan lắc đầu: “Sợ là khỏng được.”
“Ồ.” Cũng đúng, gia đình và công việc của anh đều không ở thành Nam, mua một căn nhà cũng không có ý nghĩa gì lắm, cũng như lúc anh mua xe vậy, chỉ để cho tiện thôi.
Anh kiếm được rất nhiều tiền, có thể làm bất kỳ thứ gì mình muốn, không ai dám chỉ chỉ chỏ chỏ lựa chọn của anh.
Nghĩ đến đây, Ôn Từ tò mò hỏi: “Thịnh Kinh Lan, tự làm sếp sướng lắm đúng không?”
“Cũng bình thường.” Thịnh Kinh Lan nhướng mày, thuận miệng hỏi: “Sao thế, bà chủ Ôn muốn tự làm?”
“Tự làm?” Ồn Từ ngước mắt, hiển nhiên rất kinh ngạc vì câu nói này.
Cô chỉ nghĩ đến việc mở một cửa hàng thêu thủ công như Linh Lung Các dưới trướng nhà họ Ôn, chứ đúng là chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi nhà họ Ôn.
Nhưng dường như, đây cũng là một ý hay?
“Anh nghĩ em có làm được không?”
“Cái này em hẳn là phải tự hỏi mình chứ.”
Ôn Từ chần chờ nói: “Phức tạp quá...”
Thịnh Kinh Lan cũng không bất ngờ với phản ứng của cô, chỉ nói: “Trước giờ em chưa từng tìm hiểu chuyện này, không hiểu cũng là bình thường.”
“Nhưng với tình trạng của em bây giờ, có vẻ việc bước sang một công việc hoàn toàn mới không phù hợp với em lắm.” Dù sao gây dựng sự nghiệp không chỉ đơn giàn là trang trí một cửa hàng, đặt đồ vào đó.
“Ừm, em cũng biết vậy.” Đến bây giờ cô vẫn canh cánh lời mẹ nói trong lòng.
Thời gian ở bên Thịnh Kinh Lan là quãng thời gian ngắn ngủi cô buông bỏ được phiền não, nhưng cũng không thể quên ngay nỗi đau khi đó được.
Ban đêm làm người ta say mê, ban ngày giúp người ta tỉnh táo, Ôn Từ ý thức được rằng mình ngày càng ỷ lại người này, người này lại không thể hoàn toàn thuộc về mình, cô dò hỏi: “Bao giờ thì anh đi?”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu: “Hả?”
“Hôm qua anh mới về thành phố Cảnh mà, còn chưa ở được bao lâu đã bị em gọi tới.” Ôn Từ nói rất uyển chuyển.
“Dùng xong là vứt?” Thịnh Kinh Lan gõ gõ cái bàn ngay trước mặt cô, giọng điệu tràn ngập uy hiếp: “Ôn Khanh Khanh, em giỏi nhỉ.”
“Em nào có.” Ôn Từ phản bác: “Em đang suy nghĩ cho anh mà.”
“Cho anh?” Anh hừ một tiếng: “Tối hôm qua bảo em giúp thì em cứ chối mãi, đâu có kiên trì vì anh chút nào đâu.”
“Anh còn nói! Rõ ràng là anh quá đáng, em mệt đến thế rồi, anh còn...” Phản bác được đến nước này đã là sự tiến bộ lớn nhất của Ôn Từ rồi, nửa câu sau cô vẫn không nói nên lời.
Tối hôm qua lăn lộn trong nhà tắm bao nhiêu lâu, cô tắm sạch lại lần nữa rồi chuẩn bị đi ngủ, mà chưa nằm lên giường được bao lâu, người bên cạnh lại bảo cô giúp.

Một lần, hai lần, anh cứ như dùng mãi không hết sức, làm thể nào cũng không thỏa mãn được.
Cô lớn giọng lên án, người nọ lại cả chớn nhấc chân lên, cố tình hỏi: “Anh còn thế nào nữa?”
Anh đang bắt nạt Ôn Từ xấu hổ khó mở miệng.
Ôn Từ không dám nói, chứ anh thì chẳng ngợi gì, nói thỏa thích: “Như anh gọi là ăn vào lỡ nghiện.”
Ôn Từ tức đến muốn đánh anh.
Nhưng trong từ điển của thục nữ không có hai chữ “đánh nhau”, cùng lắm cũng chỉ mắng anh “vô liêm sỉ” thôi.
Thịnh Kinh Lan không những không giận mà còn thuận thế nắm lấy tay cô: “Đi cùng anh không?”
Ôn Từ muốn rút về nhưng đối phương lại cố ý dùng sức, không tránh thoát được: “Đi đâu cơ?”
Thịnh Kinh Lan ngắm nghía ngón tay cô, thốt lên: “Thành phố Cảnh.”
“Này là đưa nhau đi trốn à...” Ôn Từ ngẩn ngơ một lát, rồi lại nói rất quả quyết: “Em không làm chuyện này đâu.”
“Nghĩ cái gì thế?” Thịnh Kinh Lan thuận tay nhấc tay cô lên, cúi đầu hôn lên những ngón tay như đầu hành ấy: “Có một bức tranh cổ được đưa tới phòng làm việc, anh phải về sửa nó, em có thể qua đó chơi mấy ngày, coi như đi cho khuây khỏa.”
“...” Thì ra không phải đưa nhau đi trốn, mà là du lịch.
Ôn Từ không dám đối mặt, cô nghiêng đầu che mặt mình lại, chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.
Chuyện “cải cách” Linh Lung Các vô cùng bất thường, đương nhiên cũng đã truyền đến tai Tống Lan Chi.
Từ khi giao nhà họ Ôn cho Ôn Như Ngọc, Tống Lan Chi không quàn lý việc gì nữa, bây giờ nghe chuyện này, bà rất cảm khái.
Chính bà là người chuyên tâm với nghệ thuật, cũng không rõ lắm hoạt động của công ty, vì chồng qua đời nên mới buộc phải gánh lấy nhà họ Ôn.

Không ngờ sau này, con gái lại chủ động gánh vác giúp mình, từ đó về sau, Tống Lan Chi đã hứa sẽ không tham dự vào những quyết định của Ôn Như Ngọc trong công ty.
Bây giờ nghe chuyện cháu ngoại vò con gái bất đồng quan điểm, Tống Lan Chi rất đau lòng.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thiên vị bên nào cũng không được, huống hồ Ôn Như Ngọc đã quản lý nhà họ Ôn nhiều năm, dù Tống Lan Chi có được nhiều người tôn trọng thì bà cũng không có tiếng nói trong những quyết định trong công ty bằng Ôn Như Ngọc.
Tống Lan Chi gọi điện cho cháu ngoại, mong cô về nhà.

Ôn Từ cũng thật sự phải về nhà một chuyến, nhưng không phải để giảng hòa với mẹ mà là để đến thành phố Cảnh giải sầu.
“Bà ngoại, chuyện hướng phát triển của Linh Lung Các, ai cũng hiểu đạo lý, chỉ là ai cũng có lựa chọn và kiên trì của mình.”
“Nhưng nhìn cháu với mẹ xích mích thành như vậy, trong lòng bà ngoại cũng khó chịu.” Tống Lan Chi sống đến ngần này tuổi, từng hưởng qua không ít danh lợi nên chỉ mong hậu bối được bình an, hòa thuận và vui vẻ.
“Cháu với mẹ có phải mói mâu thuẫn ngày một ngày hai đâu, mà là năm này qua năm khác rồi.” Ôn Từ nắm tay bà cụ: “Bà cũng biết mà, cháu đã làm con ngoan nhiều năm nay rồi.”
Mà giờ cô đã có thứ muốn kiên trì theo đuổi, không muốn ở trong chiếc lồng sắt được Ôn Như Ngọc tỉ mỉ chế tạo nữa.
Ôn Từ bình tĩnh thể hiện suy nghĩ của mình, cuối cùng, Tống Lan Chi không khuyên nữa mà chỉ nắm tay cháu gái, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đi đi, ra ngoài mà giải sầu, kết thêm nhiều bạn một chút, nhớ thường xuyên báo bình an cho cả nhà là được.”
Ôn Từ ôm lấy bà, ngoan ngoãn nói: “Cháu biết rồi, thưa bà.”
Ôn Từ đi được hai ngày, Ôn Như Ngọc mới biết chuyện con gái mình không còn ở thành Nam nữa.

Lúc nghe tin này, Ôn Như Ngọc không khống chế được cảm xúc nữa, nổi trận lôi đình trong nhà.
Mấy người chú Trình không dám nói lời nào, chỉ sợ chọc giận chủ nhân của gia đình.
May mà mùa hè Tô Hòa Miêu không ở đây nên mới không đụng phải chuyện phiền toái này.
“Ai cho nó tự tiện chạy ra ngoài?”
“Mẹ cho.” Một giọng nói bình ổn và mang theo sức mạnh vững chãi không thể lay động vang lên.
Ôn Như Ngọc xoay người nhìn lại, nhìn người mẹ già bước từng bước về phía mình, bà ấy cố nén cơn giận trong lòng, hô lên: “Mẹ.”
Tống Lan Chi xua tay bảo mấy người chú Trình đi ra ngoài, bà chậm rãi ngồi lên chủ vị rồi mới nhìn con gái mình: “A Từ đã nói mẹ nghe chuyện đi xa nhà rồi.”
“Con bé đi đâu? Muốn đi bao lâu? Đi với ai?” Một đống câu hỏi như buột miệng thốt ra.
Tống Lan Chi thất vọng lắc đầu, cảm giác con gái mình ngày càng vô lý: “Như Ngọc, mấy năm nay cách con bảo vệ A Từ ngày càng quá đáng.” Thậm chí như thành bệnh đến nơi.
“Con bế là con gái của con, con làm mẹ bảo vệ nó là đương nhiên rồi?” Ôn Như Ngọc lớn tiếng phản bác: “A Từ trông xinh xắn như vậy, còn chẳng biết phòng bị người khác, một mình con bé ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm.”
“Mẹ biết con lo lắng cho con gái, nhưng con không thể nhốt A Từ ở thành Nam hay ở nhà họ Ôn nhỏ bé này cả đời được?”
“Con nhốt nó hồi nào? Nó muốn ra ngoài chơi, muốn ra nước ngoài giao lưu, trước giờ con có bao giờ ngăn cản đâu?” Ôn Như Ngọc ầm ầm phản bác.
“Đúng, con không ngăn cản, nhưng lần nào con cũng sắp xếp một trợ lý theo sát con bé, coi con bé như một đứa trẻ không có khả năng tự gánh vác.” Sắc mặt Tống Lan Chi không vui.

“Mười lăm tuổi, con bé đi leo núi với bạn, con bảo lão Trình đi theo với danh nghĩa lái xe.”
“Mười tám tuổi, con bé tham dự trại hè huấn luyện mỹ thuật ở thành phố Cảnh, con sắp xếp trợ lý đi theo, chiếu cố cho sinh hoạt của con bé từng chút một.”
“Lúc thi đại học, con sợ con bé học đại học quá xa nhà nên bắt con bé phải chọn nguyện vọng ở thành Nam.”
“Lúc học đại học, con sợ nó lén yêu đương ở trường, nên còn mua chuộc bạn học của con bé, nhờ người ta báo tin lại cho con.”
Từng chuyện được bày ra trước mặt, Ôn Như Ngọc không còn lời gì để nói.
Tống Lan Chi lắc đầu thở dài: “A Từ đã nghe lời lắm rồi, con còn muốn con bé làm gì nữa?”
“Con chỉ là...” Ôn Như Ngọc định cãi lại: “Con chỉ sợ con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện rồi lại phạm sai lầm.”
“Con mới là đứa không hiểu chuyện ấy!” Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Tống Lan Chi nói chuyện tàn nhẫn như vậy: “Năm đó con không nghe chúng ta khuyên bảo, nhất quyết muốn ở bên người đàn ông kia, sau khi chia tay còn nhất quyết đòi sinh A Từ ra, đừng có gán cuộc gặp gỡ bất hạnh của mình lên con cái.”
“Mẹ...” Mặt Ôn Như Ngọc trắng bệch.
Thấy bà ấy như vậy, trong lòng Tống Lan Chi cũng nhỏ máu, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, bà không thể giả vờ hồ đồ được nữa.
“Như Ngọc, con là con của mẹ, làm mẹ, mẹ cũng đau lòng vì con nên mấy năm nay vẫn khuyên A Từ thông cảm cho con.” Tống Lan Chi tận tình khuyên bảo: “Nhưng con thì sao? Con nhìn lại xem mình đã làm những chuyện gì?”
“A Từ là một đứa trẻ thông minh, mềm lòng không có nghĩa là ngu dốt dễ bắt nạt, mẹ tin con bé có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, cũng mong người làm mẹ như con tin tưởng con bé thêm một chút.” Nói xong câu cuối, Tống Lan Chi hít một hơi thật sâu, quả quyết dặn dò con gái: “A Từ đã đồng ý sẽ báo tin cho mẹ hàng ngày, trong thời gian tới con đừng đi quấy rầy con bé.”
Máy bay cất cánh rạch ngang bầu trời, rồi khi độ cao dần hạ xuống, chuyến bay tới thành phố Cảnh cuối cùng cũng đã họ cánh.
Đây không phải lần đầu Ôn Từ đến thành phố này, nhưng là lần đầu tiên mặc kệ cảm xúc của mẹ, xuất hiện ở đây cùng người mình thích.
Cô không biết mình sẽ gặp chuyện gì, quen ai, cũng không thể chắc chắn người mẹ cuồng khống chế có nghĩ mọi cách để tìm mình về không.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bát ngát vời vợi, cô không khỏi cảm thán, tự do thật tuyệt.
“Bây giờ mình đi đâu?”
“Về nhà.”
Chữ “nhà” trong câu Thịnh Kinh Lan nói là một căn biệt thự kiểu hiện đại nơi anh đang sống một mình, cách trang hoàng khiêm tốn mà xa hoa, không khí rất đặc biệt.

Trên lầu được thiết kế kiểu giếng trời, ngẩng lên là thấy bầu trời sáng rực trên đỉnh đầu.
Ôn Từ đứng trong đại sảnh đánh giá nơi ở mới, hỏi: “Em sống ở đâu?”
Thịnh Kinh Lan một tay xách hành lý của cô, một tay dắt cô vào thang máy, đi thẳng lên lầu ba.

Anh đẩy một cánh cửa ra, ý bảo cô nhìn xem.
Căn phòng được trang trí ngập tràn phong cách đàn ông, bố cục rộng rãi trông không giống phòng khách, mà là...
“Đây là phòng ngủ chính à?” Ôn Từ đã nhìn ra manh mối, rõ ràng trong căn phòng này có dấu vết đàn ông từng ở.
“Thế em còn muốn ở chỗ nào?” Đương nhiên là ở với anh rồi.
Thấy thái độ do dự của Ôn Từ, Thịnh Kinh Lan thì thầm đàm bảo bên tai cô: “Yên tâm, anh phải đến phòng làm việc, không có nhiều thời gian “bắt nạt” em đến thế đâu.”
Ôn Từ vẫn rất nghi ngờ lời anh nói.
Nhưng cũng không sao, dù cô có ở phòng bên cạnh thì người nào đấy cũng không thành thật được.
Thịnh Kinh Lan đưa cô đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh, Ôn Từ phát hiện ra một mảnh vườn được bày biện trông rất nghệ thuật ở sân sau, hỏi: “Mấy loại hoa ở đây là hoa gì thế?”
“Ai biết được.” Đều là thợ làm vườn tự sắp xếp, có bản thiết kế rồi thì anh chỉ liếc mắt một cái, anh gật đầu là trồng vào vườn thôi.
Ôn Từ bật cười.
Người này có lúc thì quá tinh tế, có khi lại tùy tiện lười biếng vô cùng, anh là nơi giao thoa của rất nhiều sự mâu thuẫn, mỗi khi phát hiện ra chỗ tương phản đều khiến người khác rất bất ngờ.
Ôn Từ đánh giá xung quanh, tiện thể đưa ra đề nghị: “Xung quanh được trang trí bằng phong cách kiểu Pháp, nếu ở đây trồng một vườn hoa hồng, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Được.” Thịnh Kinh Lan thuận miệng đồng ý.
Giữa trưa, đầu bếp mang lên một bữa cơm trưa phong phú, Ôn Từ liếc mắt một cái đã nhận ra mấy món này có phong cách rất giống ở thành Nam.
Cô nhớ khẩu vị của người thành phố Cảnh không hoàn toàn giống ở thành Nam, thế nên tại sao cô lại ăn được một bữa toàn món hợp khẩu vị thế này...!Chỉ là thể là vì anh.
“Ngon lắm, cảm ơn anh.” Ôn Từ híp mắt cảm hơn Thịnh Kinh Lan, cô tin đây sẽ là một chuyến du lịch vô cùng hạnh phúc.
Trong bữa tối, Thịnh Kinh Lan báo cho cô lịch trình sắp tới: “Buổi chiều anh phải về nhà họ Thịnh, muộn một chút mới về với em được.”
“Được.” Ôn Từ không ý kiến gì, dù sao những chuyện này cũng đã phải diễn ra vào ngày hôm qua, là một cuộc điện thoại của cò gọi anh đi.

Hơn nữa, cô cũng rất lo người nhà họ Thịnh sẽ để ý.
Thịnh Kinh Lan quay về nhà cũ, từ hôm qua tới giờ cũng mới mười mấy giờ, thái độ của bà cụ với anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

Anh cứ tưởng bà cụ sẽ hầm hừ giơ gậy chống lên đánh anh một trận, sự thật lại không có.
Bà cụ hiền từ giữ anh lại ăn cơm.
Lúc chạng vạng, Thịnh Cảnh Ngôn phong trần mệt mỏi về đến nhà.
Có hai anh em ăn cơm cùng, bà cụ rất vui vẻ, cũng không quá để tâm đến sự bất hòa của hai người, duy trì bữa tiệc trông có vẻ hòa hợp này.
Bà cụ nhớ mãi không quên chuyện Thịnh Phỉ Phỉ nói, lại biết cháu mình tính phản nghịch nên không hỏi thẳng, lòng vòng hỏi từ cậu cháu cả tính tình ôn hòa để dẫn dắt chủ đề: “Cảnh Ngôn, dạo này công ty bận lắm à?”
“Vân ổn ạ, cháu mới bàn chuyện hợp tác với Hâm Hải, còn ký được hợp đồng gia hạn với Kim Kỳ...” Một loạt câu chuyện như “bản thuyết minh” sự vụ phát triển của công ty, bà cụ cũng không nhúng tay vào việc này, nghe xong chỉ thấy cháu trai thật vất vả.
Thịnh Kinh Lan nghiêng người tựa lên ghế, nghe người anh cả già nhân già nghĩa của mình báo cáo từng chuyện một.
Mấy cái hợp đồng này có cái nào anh ta tự đi đàm phán đâu?
Bố của họ là Thịnh Tề Thiên đang tiếp quản công ty, ngày nào cũng chìm đắm trong công việc, trả giá rất nhiều tinh lực.

Bà cụ không hiểu, chỉ thấy cháu trai mình năng lực xuất chúng, bà cười tủm tỉm khen cháu trai tài giỏi, rồi lại dặn anh ta đừng vất vả quá: “Công việc phát triển rồi thì chuyện cá nhân cũng phải để tâm, còn liên lạc với mấy người năm ngoái cháu gặp không? Cũng trách bố cháu, cứ nhất quyết đòi đưa cháu đi mở rộng nghiệp vụ ở nước ngoài.”
“Bây giờ cháu đã về rồi, có tính toán gì không? Nếu còn liên lạc thì chốt nhanh đi, nếu không còn, bà chọn được mấy người không tệ đấy.”
Trông bà cụ vô cùng nóng vội, dường như anh ta chỉ cần nói một chữ “không” là bà sẽ trói người lại, lôi ra ngoài bắt đi xem mắt.
Thịnh Cảnh Ngôn ôn hòa cười nói: “Bà, không cần phiền vậy đâu ạ, bây giờ cháu chọn được người mình thích rồi.”
Bà cụ sáng mắt lên, hỏi: “Là con gái nhà ai thế?”
Thịnh Cảnh Ngôn nói: “Cô ấy không ở thành phố Cảnh, chờ thời cơ chín muồi, chắc chắn cháu sẽ nói cho bà.”
“Được được được.” Bà cụ yên tâm được một nửa, vui mừng hỏi thăm sang cháu út: “Anh cháu xem như đã có mối rồi đấy, cháu thì sao?”
“Trùng hợp thật, cháu cũng có.” Thịnh Kinh Lan nhìn chằm chằm vào anh trai tốt nhà mình, khinh miệt cong mòi lên: “Cô ấy cũng không ở thành phố Cảnh.”
Nụ cười trên mặt bà cụ nhợt đi một chút: “Hả?”
Hai anh em đều thích con gái vùng khác?
Ngay trước mặt bà cụ nên hai anh em không giao tranh trực tiếp, sau lưng lại tràn ngập gió tanh mưa máu.
“Nghe nói gần đây em đã tiết chế rất nhiều, lần này coi trọng ai thế?” Thịnh Cảnh Ngôn bày ra bộ mặt không chê vào đâu được: “Kinh Lan, em ăn chơi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên ổn định đi thôi, đừng để bố mẹ và bà phải phiền lòng nữa.”
Thịnh Kinh Lan cũng cười, đôi mắt đào hoa hơi gian ác:
“Chuyện này không cần anh lo lắng đâu, anh trai tốt của em.”
Thịnh Kinh Lan gửi cho Ôn Từ tin nhắn báo “sắp về”, Ôn Từ chụp một tấm hình, vui vẻ chia sẻ cho anh bộ phim điện ảnh mình mới tìm thấy: “Em ở trong phòng chiếu phim.”
Chính Thịnh Kinh Lan từng nói cô có thể đi đến bất kỳ đâu trong nhà, điều này đã khiến Ôn Từ không còn câu nệ gì nữa.

Hơn nữa, hai người đã tiếp xúc thân một từ lâu, cô rất tự do trong địa bàn của Thịnh Kinh Lan.
Qua khoảng bốn mươi phút, có người mở cửa phòng chiếu phim ra, Ôn Từ quay đâu lại, vui mừng vẫy tay với anh: “Ổ chỗ anh có nhiều phim khó tìm bàn gốc thế.”
Thịnh Kinh Lan đi đến trước mặt cô: “Thích không?”
Ôn Từ liên tục gật đầu, tâm trạng rất tốt: “Có, có.”
Thịnh Kinh Lan tự nhiên ngồi lên ghế sô pha, ôm cô vào lòng: “Thế cứ ở lại đây xem từ từ.”
Trong không khí vui vẻ, Ôn Từ nóng đầu, chủ động hôn lên mặt anh một cái.
Con thỏ vừa định bỏ đi lại bị hồ ly bắt trở về, sờ mó một trận.
Hôm sau Ôn Từ ngồi trước gương trang điểm, nhìn dấu vết trên xương quai xanh chằm chằm rồi lên án Thịnh Kinh Lan, cũng không biết người đàn ông này đam mê cái gì, lần nào cũng thích để lại dấu trên nốt chu sa của cô.
“Thịnh Kinh Lan, anh tuổi Tuất à?”
“Bé con, dạo này em ngày còng bạo đấy.”
“Aaa, anh là cái đồ đáng ghét.”
Hôm nay cô còn muốn đến phòng làm việc với Thịnh Kinh Lan, may mà sườn xám che được chỗ này.
Thịnh Kinh Lan muốn xem bức tranh cổ kia tận mắt, còn Ôn Từ lại tò mò không biết phòng làm việc của anh trông như thế nào.

Nghe nói Thịnh Kinh Lan còn đang tu sửa “Tàng Bảo Các” ở đó, bên trong toàn là đồ cổ.
Trên đường đến phòng làm việc, Thịnh Kinh Lan nói qua tình huống cho cô nghe: “Bình thường phòng làm việc có Dụ Dương quản lý.”
“Dụ Dương?”
“Ừm, từ năm mười mấy tuổi Dụ Dương đã bắt đầu theo ông nội anh học tập, cũng coi như bạn bè.”
“Em hiểu rồi.” sắp được gặp bạn của Thịnh Kinh Lan, cô rất tò mò không biết đối phương là người như thế nào.

Trước đây cô đã gặp Thịnh Phỉ Phỉ và Chu Hạ Lâm, đều là những người hướng ngoại thích xã giao.
Nghe nói hôm nay Thịnh Kinh Lan muốn đến xem tranh, Dụ Dương đến phòng làm việc thật sớm, kết quà lúc nhìn thấy mỹ nhân sườn xám bên cạnh Thịnh Kinh Lan, anh ta lập tức choáng váng.
Cô gái mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, thướt tha là lướt, lông mày lá liễu, làn da trắng hồng, có thể nói là như thiên tiên giáng trần.
Cô bước đến gần rồi ngước mắt đánh giá trong phòng, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động, sáng bừng lên, còn xinh đẹp động lòng người hơn trên ảnh nhiều.
Thịnh Kinh Lan giới thiệu qua hai người với nhau, Dụ Dương vẫn luôn thất thần, Ôn Từ lại ôm thiện ý chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi là Ôn Từ.”
Trong tiếng giới thiệu nhỏ nhẹ dịu dàng của mỹ nhân, Dụ Dương chậm rãi hoàn hồn, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chào cô Ôn, tôi là Dụ Dương.”
“Khụ, à thì, có chuyện này tôi muốn nói với cậu một chút.”
Dụ Dương xấu hổ sờ sờ mũi, ý muốn nói chuyện riêng với Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan liếc nhìn anh ta, chỉ một vòng trong phòng rồi bảo Ôn Từ: “Em cứ xem qua bên này nhé, lát nữa anh đưa em vào phòng đồ cổ.”
Ôn Từ mỉm cười nói: “Được.”
Sang phòng bên cạnh, Dụ Dương chắc chắn người bên ngoài không nghe thấy mới thu lại vẻ mặt bình tĩnh, vội vàng hỏi: “Cậu có biết cô ấy chính là người Thịnh Cảnh Ngôn vẫn luôn tìm kiếm không?”
Thịnh Kinh Lan ngước mắt, cong môi cười với anh ta, không hề bất ngờ.
Dụ Dương bừng tỉnh: “Cậu biết từ lâu rồi à?”
Thịnh Kinh Lan nhấc hai tay lên, đôi mắt màu nâu lóe lên vẻ khiêu khích: “Thì cũng có sao?”
 
------oOo------