Chó Dữ Lâu Năm

Chương 46



“Anh không quản tụi em là tụi em tiêu đời rồi!”

Đào Hoài Nam không được nghe cuộc đối thoại giữa hai anh, Trì Sính bảo cậu về phòng là cậu ngoan ngoãn về theo lời anh, cậu còn định bụng sau đó sẽ giúp Trì Sính dỗ dành anh Đông, không ngờ Khổ ca bình thường không nói chẳng rằng đã có thể giải quyết một mình rồi.

Mấy ngày sau đó Đào Hiểu Đông không còn đanh mặt nữa, xem ra đúng là anh hết tức giận rồi.

Đào Hoài Nam còn hết sức ngạc nhiên, hỏi Trì Sính: “Anh nói gì với anh Đông vậy?”

“Em để ý làm gì.” Trì Sính không trả lời cậu, cũng không cho cậu hỏi, hễ hỏi anh lại bảo cậu nhiều chuyện.


Đào Hoài Nam thực sự không thể ngờ Trì Sính lại có thể nói ra mấy lời dỗ dành, trong ấn tượng của cậu Trì Sính đến một lời xin lỗi Trì Sính còn chưa từng nói ra, tính anh hết sức bướng bỉnh.

Không phải Đào Hiểu Đông bị lời Trì Sính thuyết phục, cảm thấy Trì Sính nên làm như vậy. Nhưng bất luận là ai, sau khi nghe lời Trì Sính phân trần như vậy cũng không thể nào giận thêm được nữa, từng câu từng từ đều là lời thật tâm, ánh mắt hết sức chân thành, cậu nói rằng “Có thể em không phải em ruột của anh, nhưng anh là anh trai ruột của em”. Đào Hiểu Đông trước giờ không nỡ lòng giận tụi nhỏ, thực ra cho dù không cần những câu nói sau đó, chỉ riêng câu này thôi cũng đủ khiến anh mềm lòng rồi.

Huống hồ Trì Sính còn nói “Nếu là anh”, Đào Hiểu Đông không thể nói được gì.

Nếu đổi lại là Đào Hiểu Đông, thậm chí anh còn không lên cấp ba, anh sẽ ngày ngày đưa em trai mình tới trường khiếm thị. Dù sao hồi còn đi học anh cũng không tập trung học hành, không thể chăm chỉ dạy dỗ được như Trì Sính.

Có một người em mù đồng nghĩa cả đời phải bận lòng, Đào Hiểu Đông đã quen rồi, anh sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho em

Người làm anh nào mà chẳng như vậy, Trì Sính cũng là một người anh.

Nhưng không giận nữa không có nghĩa anh sẽ không bực mình, vẫn còn chuyện phải giải quyết. Thực ra Đào Hiểu Đông vẫn luôn có tính toán của riêng mình, anh cũng không muốn đưa Đào Hoài Nam tới trường khiếm thị, anh thích thằng bé có thể sinh hoạt trong môi trường bình thường hơn, có lẽ đây là chấp niệm của người làm anh.

Trong cửa tiệm có một cậu bé câm điếc ở quê lên, em cậu ấy năm nay cũng lên cấp ba, thi vào 10 chỉ được hơn 300 điểm, vốn dĩ không định học tiếp, nhà nghèo quá. Đào Hiểu Đông dự định sẽ cho thằng bé tiền đi học tiếp, anh không có yêu cầu gì nhiều, ở trường học chăm sóc Đào Hoài Nam là được rồi. Anh không dám nói trước vì sợ hai cậu bé chưa từng tách nhau ra sẽ chấp nhận đưa Đào Hoài Nam từ trong tay Trì Sính vào tay một cậu bé khác, hai thằng bé này đều rất ngang ngược và bướng bỉnh.

Trước đó anh đã chọn ra mấy trường học, bây giờ Trì Sính xảy ra chuyện này, không thể học mấy trường kia được nữa. Ban đầu anh chọn trường không chọn giáo viên, chỉ chọn mấy trường gần nhà, dù sao ngày nào cũng phải đưa đi đón về. Bây giờ có thêm Trì Sính nữa thì như vậy không ổn, tuy thằng bé cảm thấy học trường nào cũng như nhau, nhưng Đào Hiểu Đông không thể chiều theo ý Trì Sính được.

Khoảng thời gian này ngày nào Đào Hiểu Đông cũng nghe ngóng chuyện ở trường học, còn nhờ người giúp đỡ, cố gắng đưa hai em tới ngôi trường tốt nhất. Đúng là có mấy trường tư thục cũng không đến nỗi nào, không đủ điểm chỉ cần nhét tiền vào, trong trường một nửa là thi vào với điểm số cao, một nửa là nhét tiền lấy chỗ. Trường quốc tế thì mọi mặt không cần phải lo, chỉ là ngoài đắt ra vẫn chỉ đắt, nhưng Đào Hiểu Đông lại không lo chuyện này nhất.

Sắp xếp chuyện trường học tương đối ổn thỏa rồi, trong lòng Đào Hiểu Đông cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn bức bối như trước nữa.

Nhưng anh thu xếp xong cũng không nói với hai cậu em trai, hai đứa này nhiễu sự quá. Đào Hoài Nam bình thường lắm lời vậy thôi, không để ý tới em là em sẽ im lặng; Trì Sính thì gần như không bao giờ gây chuyện, nhưng một khi gây chuyện thì toàn là chuyện lớn, khiến người ta ngã ngửa.

Người nôn nóng nhất vẫn là Đào Hoài Nam.

Trong lòng cậu biết rõ anh Đông sẽ không thực sự buông tay mặc kệ, nhưng anh không đả động một chữ nào, trong lòng cậu vẫn thấy hơi lo lắng. Bản thân cậu học ở trường nào cũng như nhau, nhưng Trì Sính thì khác.

“Anh à…” Đào Hoài Nam cầm quả táo đi lên tầng tư, đây là tầng Đào Hiểu Đông giảng dạy, lúc này trong tiệm có rất nhiều thợ xăm tới học, khoảng thời gian này lúc nào trong cửa tiệm cũng đông người.

Lúc này Đào Hiểu Đông đang thu dọn đồ đạc, trông thấy cậu đi lên, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Anh ăn táo đi.” Đào Hoài Nam đi tới, trên bàn đặt một cái giá, một góc nhô ra ngoài, trước khi Đào Hoài Nam đi tới Đào Hiểu Đông cản cậu lại, nếu không Đào Hoài Nam tiến thêm một bước sẽ bị đâm vào bụng.

“Tay bẩn, tạm thời không ăn.” Đào Hiểu Đông nói.

Đào Hoài Nam đưa về phía miệng anh: “Thế em đút cho anh ăn, tay em không bẩn, em vừa mới rửa rồi.”

Đào Hiểu Đông liền cắn quả táo trong tay cậu, không cần nghĩ cũng biết ông nhõi này lại có việc rồi. Anh cố tình không để ý thằng bé, Đào Hoài Nam cũng ăn táo, ngồi bên cạnh chờ đợi.

Một quả táo Đào Hiểu Đông ăn ba miếng, còn lại bị Đào Hoài Nam gặm hết sạch.

Cậu gặm quanh lõi táo một lần nữa, sau đó Đào Hoài Nam lặng lẽ đứng dậy đi xuống tầng, Đào Hiểu Đông nhìn cậu, không lên tiếng.

Ai ngờ một lúc sau Đào Hoài Nam lại tò tò đi lên, một tay cầm quả táo tay kia sờ tay vịn lặng lẽ đi lên. Lúc đi tới đưa táo tới bên miệng Đào Hiểu Đông: “Hai chúng ta ăn táo tiếp đi.”

Cuối cùng Đào Hiểu Đông cũng không đanh mặt nữa, ông nhõi này vừa hâm hấp lại vừa thú vị, thân anh trai thực sự không tức giận nổi.

“Anh không ăn,” Đào Hiểu Đông liếc mắt nhìn cậu, “Em có chuyện gì thì nói đi.”

“Ăn một ít đi anh,” Đào Hoài Nam vẫn đưa tới bên miệng anh, “Ăn một ít đi.”

Đào Hiểu Đông không kiềm chế được phì cười, anh cắn một miếng trên quả táo của cậu.

Đào Hoài Nam sờ vào tay áo anh, lại gọi “Anh à”.

“Có chuyện gì thì nói đi.” Đào Hiểu Đông vừa nhai táo vừa nói.

Thế là Đào Hoài Nam nhỏ giọng hỏi: “Hai bọn em đi đâu học bây giờ…”

“Không biết nữa.” Đào Hiểu Đông vẫn còn giả bộ, anh cầm lấy máy xăm, “Ai mà biết được hai đứa.”

“Anh đừng không biết mà,” Đào Hoài Nam lay nhè nhẹ khuỷu tay anh, lại huých bả vai vào lưng anh, “Đừng buông tay mặc kệ tụi em mà, anh không quản tụi em là tụi em tiêu đời rồi, anh là anh chúng em là em, trẻ con không hiểu chuyện, chỉ biết chọc giận người ta.”

“Ôi, thôi xin,” Đào Hiểu Đông cười khẩy, “Hai đứa mới là đại ca, anh mới là đàn em.”

Đào Hoài Nam vội vàng nói: “Em em.. em mới là em nhỏ, các anh đều làm vì em, tất cả đều bởi vì em, em là đồ phiền phức.”

Trì Sính xin lỗi dỗ dành người ta rất tốn sức, Đào Hoài Nam thì chẳng tốn chút sức lực nào cả, cậu ở sau lưng bám lấy cổ Đào Hiểu Đông, vùi mặt vào vai anh nói: “Tất cả là lỗi của em, mọi người vì em mà phải chịu nhiều vất vả rồi, nếu không có em mọi người sẽ ung dung hơn nhiều.”

Vốn dĩ là làm nũng dỗ dành anh, nhưng lúc nói câu này rất để tâm. Đào Hoài Nam biết rõ bởi vì mình mà anh Đông và Trì Sính phải chịu rất nhiều vất vả. Nhưng anh Đông không nghe lọt tai những lời này, anh chỉ đang trêu cậu mà thôi, những lời này nghe vào cảm thấy rất khó chịu.

Đào Hiểu Đông trở tay vỗ lưng cậu: “Biến đi! Đừng ở đây tỏ vẻ ngoan ngoãn với anh nữa, táo cọ vào áo anh hết cả rồi.”

Đào Hoài Nam cười hì hì, cũng không buông tay ra, ôm cổ anh ăn vạ.

Đào Hiểu Đông không đỡ nổi em trai quấy nhiễu, vốn dĩ cũng không tức như vậy, cuối cùng anh vác ông nhõi này xuống tầng, ném xuống bên cạnh Trì Sính, trong tay Đào Hoài Nam còn cầm một nửa quả táo.

“Coi em trai em cho tốt, tránh xa anh một chút.” Đào Hiểu Đông nói với Trì Sính.

“Vâng,” Trì Sính cởi mũ trên đầu Đào Hoài Nam xuống, “Em không cho thằng bé làm phiền người ta nữa.”

“Làm phiền người khác thì được, đừng làm phiền anh.” Đào Hiểu Đông nói, “Còn lên tầng nữa là anh đá xuống đấy.”

Đào Hoài Nam bị người ta bỏ lại, không giận cũng không tức, ngồi xuống ăn táo, nhai tóp ta tóp tép.

Cậu hiểu rõ anh Đông, thái độ của anh như vậy rõ ràng là đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng rồi. Như vậy Đào Hoài Nam cũng yên tâm phần nào, chỉ cần anh đừng bỏ mặc Trì Sính là được rồi.

Bởi vì khoảng thời gian này anh Đông mở lớp dạy học viên, ngày nào cũng bận rộn, phải lên lớp dạy đúng giờ.

Ngày nào anh cũng đi tới cửa tiệm, nhưng không phải ngày nào hai cậu bé cũng theo cùng. Những lúc không theo anh sẽ ở nhà nghe tivi, đọc sách, học bài. Chương trình học cấp ba nặng hơn cấp hai nhiều, phải học nhiều hơn, Trì Sính đã bắt đầu dạy trước cho Đào Hoài Nam rồi.

Khoảng thời gian này mưa nhiều, còn đều là những trận mưa to, mưa rào rào mãi không ngớt, lâu lâu còn xen lẫn tiếng sấm nặng nề.

Những khi thời tiết như vậy Đào Hoài Nam đều khó chịu trong người, cậu không thích trời mưa. Người mù rất nhạy cảm với thính giác, bình thường họ phải dựa vào tai, trời mưa rất nhiều tạp âm, mưa rơi nện xuống đất, nện xuống mui xe lộp bộp không ngớt khiến lòng người bực bội. Cảm giác bực bội này do sinh lý mà thành, thính giác bị tạp âm quấy nhiễu suốt một khoảng thời gian dài, thời tiết như vậy khiến Đào Hoài Nam không được dễ chịu, thi thoảng sấm vang rền trời khiến cậu co người lại.

Hôm ấy lại là một ngày mưa to, Đào Hoài Nam nằm nghiêng co mình trong chăn đeo tai nghe nghe nhạc, Trì Sính ngồi bên cạnh cậu đọc sách. Tai nghe không cản được âm thanh bên ngoài truyền vào, Đào Hoài Nam nhắm mắt muốn ngủ một chút.

Bên ngoài lại có một lằn chớp rạch ngang bầu trời, Trì Sính duỗi tay ra bịt tai Đào Hoài Nam.

Anh vừa duỗi tay ra Đào Hoài Nam liền biết sắp có sấm, cậu đặt tay mình lên mu bàn tay của Trì Sính, cùng nhau bịt tai lại.

Tiếng sấm qua đi, Trì Sính buông tay ra xoa đầu cậu, anh bảo: “Ngủ một lát đi.”

Đào Hoài Nam tháo tai nghe xuống, trở mình quay người lại, hướng mặt về phía Trì Sính, cậu bảo: “Không ngủ được.”

“Thế em muốn làm gì?” Trì Sính nhìn cậu, “Ăn dưa hấu không? Cầm thìa xúc ăn nhé?”

Đào Hoài Nam lắc đầu, dạo này ngày nào trời cũng mưa, cậu thực sự không thoải mái. Đào Hoài Nam lại dịch người về phía trước, dựa vào người Trì Sính, cánh tay vòng ôm lấy eo Trì Sính, vùi mặt vào hông anh.

Tay phải Trì Sính cầm sách, tay trái bịt tai Đào Hoài Nam lại.

Đào Hoài Nam yên tĩnh nằm một lúc, tự mình điều chỉnh hít sâu một hơi.

Trong hoàn cảnh hiện tại, âm thanh dễ nghe nhất chính là tiếng Trì Sính lật sách, nghe rất thoải mái.

Trong phòng bật điều hòa, Trì Sính tưởng cậu đã ngủ rồi, anh thu tay lại, kéo chiếc chăn mỏng lên che tai Đào Hoài Nam lại.

Mới đầu Đào Hoài Nam không động đậy, giống như đã ngủ rồi.

Trì Sính vẫn ngồi bên cạnh cậu, thi thoảng lại lật trang sách.

Thân nhiệt Trì Sính nóng ấm, có sự chênh lệch so với điều hòa nhiệt độ trong phòng. Đào Hoài Nam nắm lấy vạt áo anh ngủ, giữ tư thế thoải mái này một lúc lâu, thậm chí ngón tay cũng không hề động đậy.

Mãi đến khi Trì Sính buông sách xuống, từ từ muốn xuống giường.

Đào Hoài Nam khẽ hừ một, ôm lấy Trì Sính theo phản xạ có điều kiện, không muốn cho anh đi.

“Chưa ngủ à?” Trì Sính buông mắt nhìn cậu.

Đào Hoài Nam không mở mắt ra, chỉ khẽ hỏi: “Anh đi làm gì vậy..”

“Anh đi lấy điều khiển từ xa, để trên bệ cửa sổ rồi.” Trì Sính vỗ người cậu, “Điều hòa để nhiệt độ thấp quá.”

“Ừm..” Đào Hoài Nam buông tay ra, đợi Trì Sính quay về rồi ôm lấy anh.

Trì Sính cũng không cầm sách nữa, anh cũng nằm xuống.

Đào Hoài Nam thuận thế gối lên ngực trái của Trì Sính, bàn tay Trì Sính cũng che tai em lại một cách tự nhiên.

Cứ như vậy Đào Hoài Nam được anh che giúp một nửa tạp âm bên ngoài, dưới tai là tiếng nhịp tim Trì Sính đập bình ổn vững vàng, vừa kiên định vừa có sức mạnh.

“Đè nặng không?” Đào Hoài Nam nhỏ giọng hỏi.

“Không, ngủ đi.” Trì Sính nói với cậu.

“Hóa ra tiếng nhịp tim dễ nghe như vậy,” Đào Hoài Nam nhắm mắt lại khẽ mỉm cười, cọ tai vào lồng ngực Trì Sính, “Em cảm thấy rất an toàn.”