Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 277



Ngoài miệng thì nói không cho, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn nghe được âm thanh cơ thể người kia lên đỉnh hai lần trong vòng 15 phút. Ở một khía cạnh nào đó, phụ nữ cũng rất hư, trêu chọc lẫn nhau, cũng là một thú vui.

Hai người ở tầng hai tuy không thể hưởng thụ như ý muốn nhưng cũng phần nào xoa dịu được nỗi nhớ tương tư. Nỗi nhớ tương tư giảm bớt kia có lẽ trực tiếp truyền lên người Thẩm Giáng Niên, cô chưa bao giờ nhớ Thẩm Thanh Hoà nhiều như vậy. Đây là lần đầu tiên ở "nơi công cộng" Thẩm Giáng Niên nghe được tiếng súng lên nòng được bắn ra, chịu không ít kích thích.

Đặc biệt là nghe đối phương nói phải tin tưởng, cô lập tức nghĩ ngay đến Thẩm Thanh Hòa, thông qua bản giao hưởng giữa hai người, tâm trí cô bắt đầu không tự chủ được mà sống lại ký ức đã từng thân mật với Thẩm Thanh Hoà. Đã từng vui sướng, bây giờ lại đau đớn, đầu lúc tỉnh lúc mơ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu không thể tả, không thể nghĩ sang chuyện khác.

Sau khi hai người trên lầu rời đi, Thẩm Giáng Niên ngồi xổm ở tầng một tối tăm, ở đó rất lâu. Thể xác lẫn tinh thần hơi ổn lại. Vốn định muốn mở cửa tầng dưới và rời đi, nhưng làm thế lại khiến người ta sinh nghi, nên Thẩm Giáng Niên từ từ leo lên cầu thang trong bóng tối.

Khi lên đến tầng trên cùng, cô vô tình đụng phải HR đã ký hợp đồng với mình, ngạc nhiên nói: "Cô vẫn chưa đi à?"

"Đi bây giờ." Thẩm Giáng Niên mỉm cười đi thang máy xuống.

Vốn dĩ là lấy cớ về nhà, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy cô đơn khó chịu, Thẩm Giáng Niên không có nơi nào để đi, cho nên cô thực sự về nhà. Lục Mạn Vân vui vẻ nói: "Mẹ còn có tiết dạy, lát nữa sẽ về, chắc ba con có ở nhà."

"Không sao ạ, con về nhà trước." Thẩm Giáng Niên về nhà, không phải vì cô muốn về nhà, khi cô cảm thấy không thoải mái, cô cần một nơi có thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, cởi bỏ lớp ngụy trang, làm chính bản thân cô, như vậy mới tốt.

"Tiểu Niên?" Thẩm Vạn Thành rất kinh ngạc, tưởng đâu con gái lại có chuyện, quan sát cả buổi thế mà bị con gái ghét bỏ, "Gì thế ba, đến cả con gái cưng cũng không quen nữa hả?"

"Gần đây, con không có việc gì chứ?" Thẩm Vạn Thành bình thường không hỏi nhiều, đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Giáng Niên thích ba hơn. "Không ạ, con về nhà chơi một lát."

"Ừ." Thẩm Vạn Thành ừ một tiếng, có tiếng tin nhắn WeChat vang lên, "Mẹ con nói trưa sẽ về nhà, vừa hay cả nhà cùng ăn cơm trưa."

"Vâng, vậy con về phòng trước nha ba." Thẩm Giáng Niên vẫn muốn ở một mình. Sau khi trở về phòng, Thẩm Giáng Niên đi tắm trước. Làn nước ấm dường như là một cái chạm nhẹ nhàng, đánh thức cảm xúc trong ký ức của cô, cô nhớ, đã từng có bàn tay ấm áp để lại cho cô những kỷ ức sâu sắc nhất. Hiện tại cô chỉ có thể tự an ủi chính mình. Thẩm Giang Niên khẽ hừ một tiếng, mặc dù hận người một nghìn lần, trách vạn lần, nhưng lúc này khao khát là thật.

Chỉ là so với những lần buông thả trước đây, lần này cô đã học được cách kiềm chế, cô biết mình còn thiếu sót quá nhiều trong việc kiềm chế ham muốn của mình, nhưng nếu biết nhịn sẽ luôn tốt hơn. Nếu lúc đầu cô có thể kiềm chế ham muốn của mình thì cô và Thẩm Thanh Hòa đã không có ngày hôm nay.

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng tắm rửa xong, toàn thân sảng khoái, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô đang nằm thoải mái trên giường thì có tiếng gõ cửa: "Tiểu Niên, Vĩ Đồng đến nhà." Thẩm Giáng Niên giật mình một cái, trước khi đi ra khỏi phòng, còn mở điện thoại ra xem, bởi vì lúc ở trong lối cầu thang tối, sợ bị phát hiện nên cô để điện thoại ở chế độ im lặng, không thấy tin nhắn của Tân Vĩ Đồng.

"Tôi từ Lãng Phù Ni ra, không có việc gì nên ghé qua gặp em." Tân Vĩ Đồng đứng dậy, "Vừa rồi, tôi có nói với chú, mời gia đình em ăn trưa."

"Đừng mời, khách sáo gì chứ, trưa nay ở lại đây ăn đi." Thẩm Vạn Thành cười nói.

Thẩm Giáng Niên không thích ghé thăm đột ngột này, mặc dù cô ấy đã nhắn tin hỏi bên WeChat, nhưng mà dù sao cô vẫn chưa trả lời mà đúng không? Có phải gần đây hai người liên lạc quá nhiều, khiến Tân Vĩ Đồng cảm thấy, mối quan hệ của hai người tốt? Trong lòng Thẩm Giáng Niên không đồng ý, nhưng người này vẫn tới, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi còn tưởng đâu bản thân nhớ nhầm thời gian, rõ ràng hẹn là tối nay, giờ cô lại đến."

Tân Vĩ Đồng đỏ mặt, cảm thấy có chút mất tự nhiên, "....Ừ, là tôi tới sớm, nếu em không tiện thì tối nay lại hẹn, tôi, tôi đi trước." Tân Vĩ Đồng quay người nhanh chóng rời đi, cái này Thẩm Giáng Niên khó chịu cảm thấy mình hơi quá, "Vĩ Đồng!" Cô gọi Tân Vĩ Đồng, "Đến cũng đã đến rồi, ngồi chơi tí nữa."

"A~ Không sao, không cần," Tân Vĩ Đồng cười ngượng, rồi nhớ tới gì đó, "Phải rồi, thật ra tôi tới đây để đưa em cái này." Tân Vĩ Đồng từ trong túi móc ra một con gấu bông nhỏ, "Lúc trước ở nước ngoài, tình cờ thấy nó rồi mua, trông cũng khá đẹp." Là một tiểu sư tử, so với kiểu ngây thơ và dễ thương, con sư tử nhỏ này được làm trông khá uy nghiêm, rất giống Simba trong , "... Cảm ơn." Thật ra Thẩm Giáng Niên không muốn lấy, nhưng người ta cũng bị cô đuổi, còn không lấy thì càng quá đáng hơn, sao con đường giữa cô và Tân Vĩ Đồng lại trở thành càng ngày càng lạ?

Thẩm Vạn Thành và Thẩm Giáng Niên cũng không có khuyên Tân Vĩ Đồng ở lại, vừa mở cửa, Lục Mạn Vân đã về tới cửa nhà, không nói nhiều, bảo Tân Vĩ Đồng ở lại ăn cơm.

Lục Mạn Vân thở dài: "Tiểu Niên không chịu tìm đối tượng, sao đến cháu cũng không tìm thế, xu hướng bây giờ là độc thân hả?"

"Chuyện tình cảm không nên vội vàng ạ, cứ để từ từ đến." Tân Vĩ Đồng nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, cúi đầu ăn cơm.

"Vừa hay, Tiểu Niên thích chơi một mình, cháu sau này nhớ đi chơi với Tiểu Niên nhiều hơn nha."

"Vâng, cháu cũng thích chơi với Tiển Niên." Tân Vĩ Đồng cười nhìn Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể nhếch môi, nhưng trong lòng đang nghĩ: 'Mẹ à, lúc trước mẹ nhìn ra được quan hệ giữa con và Thẩm Thanh Hoà hay lắm mà, sao giờ không nhìn thấy được Tân Vĩ Đồng cũng có hứng thú với con gái mẹ thế?'

Còn bảo chơi cùng nhau, chờ đến khi thực sự chơi đến cùng, sợ giáo sư Lục hối hận cũng đã muộn. Lục Mạn Vân về nhà, sẽ không thiếu màn dặn dò này nọ, Thẩm Giáng Niên sợ bị cằn nhằn làm phiền: "Mẹ, tối nay con ăn tối với Vĩ Đồng, chiều sẽ ra ngoài sớm."

Tân Vĩ Đồng và Thẩm Giáng Niên cùng nhau đi ra ngoài, hai người đang đi trên đường, thoạt nhìn giống như một cặp đôi đang hẹn hò. Tân Vĩ Đồng đi ở bên ngoài, bên đường có ô tô chạy qua, Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng được nhắc nhở cẩn thận, Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó chịu khó hiểu, nhưng cô biết mình không thể phát tiết được.

Hai người song song đi bộ một đoạn đường dài, mệt mỏi liền đến trước cửa trung tâm mua sắm, "Hay là đi xem phim đi?" Thẩm Giáng Niên đề nghị, từ chiều đến tối cô đều đi cùng với Tân Vĩ Đồng, phải kiếm gì đó làm tiêu bớt thời gian mới được.

"Ok." Tân Vĩ Đồng vui vẻ đồng ý.

Ngồi trong rạp tối, chiếu cái gì cũng không quan trọng, Thẩm Giáng Niên cũng không có ý định xem. Kỳ thực từ khi sáng nay vô tình nghe được cuộc trò chuyện đó, trong lòng cô vẫn chưa yên, trước đây vì thân thể khó chịu, cô chỉ nghĩ đến việc kiềm chế ham muốn của mình, bây giờ cô bắt đầu cẩn thận suy ngẫm những gì hai người đã nói.

Không khó để đưa ra kết luận: nếu suy đoán của cô là chính xác, Nhã Nại có gián điệp, hơn nữa là người đảm nhiệm một vị trí quan trọng.

Thời gian của Thẩm Giáng Niên ở Nhã Nại quá ngắn, khi cô cẩn thận nhớ lại từng người Nhã Nại mà cô từng gặp, không có ai nói chuyện thều thào. Là vì ​​người này chưa xuất hiện ở Nhã Nại, hay là vì chưa có cơ hội gặp mặt ở Nhã Nại? Thẩm Giáng Niên không biết.

Không biết, thực ra cũng không sao cả, không phải sao?

Nhưng tại sao cô lại mơ hồ lo lắng, thậm chí còn thắc mắc, Thẩm Thanh Hoà có biết về sự tồn tại của tên gián điệp này không?

Cô thật sự đang lừa dối chính mình, tuy bản thân thương tích đầy mình nhưng cô vẫn lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Thanh Hoà. Đúng là cô hận Thẩm Thanh Hoà, nhưng cô cũng không muốn Thẩm Thanh Hoà sẽ bị người khác ngoài mình làm tổn thương, đây thực sự là một suy nghĩ kỳ lạ của con người.

Một bộ phim, 90 phút, Thẩm Giáng Niên đã làm ra quyết định.

"Tôi xem chưa đủ, có thể xem thêm một bộ nữa được không?" Vừa rời khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, vẫn còn quá sớm, Tân Vĩ Đồng ậm ừ, "Em muốn xem gì?"

"Lần này chọn bộ cô thích đi." Thẩm Giáng Niên cười nói.

Hai người ra ngoài đi dạo giữa chừng rồi quay lại rạp chiếu phim.

Đôi mắt của Tân Vĩ Đồng di chuyển vô số lần, cô nhìn khuôn mặt kia từ khóe mắt, thật sắc nét không chỗ nào chê được, cô ấy dường như đang tập trung, nhưng thật ra đang lơ đãng. Vì biểu cảm của cô ấy gần như giống nhau từ đầu đến cuối, dù phim đến đoạn vui hay buồn, đều không gây ảnh hưởng gì đến cô ấy. Bộ phim trước đó gần như tất cả khán giả đều khóc, cô cảm động nhưng Thẩm Giáng Niên lại không có phản ứng gì, lần này vẫn thế... Thẩm Giáng Niên, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?

Thẩm Giáng Niên nắm chặt điện thoại trong túi, nghĩ nghĩ: Thẩm Thanh Hoà, làm sao nói cho người một chuyện mà không rút dây động rừng?

====----====