Chiếu Ngục Đệ Nhất Ngỗ Tác

Chương 94: Nô gia rất quý



Sau bình phong, Thịnh Lung dừng chân, đối diện ánh mắt Lý Dao, Dung Ngưng Vũ, Mã Hương Lan...... Mấy nữ nhân hai mặt liếc nhau.


Cảnh tượng tương tự, đây là lần thứ ba.


Lý Dao không tiếng động thở dài, nhẹ nhàng túm túm góc áo Thịnh Lung, mí mắt rũ xuống, ý bảo nàng ngồi xuống.


Tất cả mọi người nghe được Thân Khương cao giọng gọi người, kế tiếp muốn lên sảnh đường hỏi cung, là Trịnh Bạch Vi và Chu Nguyệt. Ngoại trừ Lý Dao, hai cái tiểu cô nương đều có quan hệ với người sau bình phong, thời gian chậm rãi qua đi, lo âu trong lòng dần dần sinh ra, mọi người đã không làm được việc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim nữa, cưỡng chế chính mình khắc chế cảm xúc, không khí ẩn ẩn có chút căng chặt.


Diệp Bạch Đinh như đã nhận ra, trước khi người tới, giương giọng nói: "Chư vị không cần khẩn trương, làm ơn ổn định cảm xúc, đừng xúc động, Cẩm Y Vệ đã biết hai tiểu cô nương đều không phải là hung thủ, hỏi cung chỉ là lưu trình tất yếu, tuyệt đối không làm khó."


Sau bình phong, không khí lập tức thả lỏng thấy rõ.


Thân Khương trừng đôi mắt như chuông đồng, chớp chớp với Diệp Bạch Đinh ——


Khi nào bài trừ hai cái tiểu cô nương? Sao hắn không biết? Nói!


Diệp Bạch Đinh hơi nhướng mày, ánh mắt hơi nghiêng, ánh mắt nhìn qua......không cần phải nói, chỉ có một chữ 'ngốc'.


Ngón tay thon dài của hắn dịch xuống, chỉ chỉ lên tư liệu trên án, nơi đó ngoại trừ tin tức thu thập tới, phân tích, còn có ghi chép thi kiểm tỉ mỉ liên quan tới mấy cái người chết, nơi đầu ngón tay hắn rơi xuống, vừa lúc ngay chỗ miêu tả khí quan bị cắt của người chết.


Miệng vết thương trên người người chết rất sâu, lại hướng vào trong, giống như lo là không thể lập tức cắt đứt, hung thủ xuống tay phi thường tàn nhẫn, rõ ràng là đối với cơ thể người không quá hiểu biết, động đao cũng không thuần thục, nhưng đã chứng mình một chuyện khác...... Hung thủ đối với chiều sâu của khí quan có lẽ không rõ ràng, ít nhất đối với thứ trên người nam nhân lại thập phần quen thuộc, mới có thể một đao đi xuống, cắt hoàn toàn như vậy.


Nhất định phải là nữ nhân đã hiểu việc đời.


Hai cái tiểu cô nương mới bao lớn, còn ở nơi khuê các, hoặc được mẫu thân hoặc được tiểu dì bảo hộ rất tốt, rõ ràng là đối với thế sự hiểu biết, cũng có chút tính tình tiểu cô nương, xác suất rất lớn là chưa từng bị nam nhân khi dễ, dù là Mã Hương Lan, Dung Ngưng Vũ hay là Thịnh Lung, đều sẽ không cho phép, đây là nỗ lực và chấp niệm chung của các nàng.


Chưa từng nhìn thấy, chưa từng tiếp xúc, đương nhiên cũng không có khả năng sẽ làm việc dứt khoát như vậy, thậm chí cũng không nghĩ tới phải làm chuyện này.


Thân bách hộ rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, quay đầu qua Chỉ Huy Sứ đang ngồi vững vàng trên cao, không một chút bất ngờ, như tướng quân đã nắm chắc thắng lợi ——


Cho nên các ngươi đều đã biết? Nếu vậy tại sao không nhắc nhở ta?! Hại ta?......


Bị ánh mắt lạnh căm căm mang hàn khí của Chỉ Huy Sứ thổi tới, lòng Thân Khương run một cái, cẩn thận ngẫm lại kỳ thật cũng không tốn nhiều sức lực. Tra hai cái tiểu cô nương chủ yếu cũng là vì điều tra rõ quan hệ nhân vật, phương hướng manh mối bị che giấu, biết hay không biết, bài trừ hay không bài trừ đều phải tra, cũng không ảnh hưởng công tác nhiệm vụ của hắn.


Ngay cả đến bây giờ hung thủ cũng chưa xác định, làm hắn có chút ngứa ngáy, dù là ánh mắt hay là động tác nhỏ, đều đang thúc giục người đang ngồi ở án kỷ bên dưới ——


Thiếu gia ngươi nhanh lên a! Không phải nói hôm nay nhất định có thể phá án sao! Tức phụ còn chờ hắn về nhà làm việc kìa!


Không đúng, từ từ, chắc không phải ngay cả hung thủ là ai......thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ đều đã biết rồi đi? Hỏi cung chỉ để xác nhận chi tiết, làm hung thủ thuận lợi cung khai?


Khi trong đầu Thân bách hộ có đủ loại ngựa phi, hai cái tiểu cô nương đã được dẫn tới sảnh đường, quy quy củ củ hành lễ.


Đầu ngón tay Diệp Bạch Đinh lướt qua trang giấy trên bàn: "Roi và chủy thủ, là từ đâu ra?"


Trịnh Bạch Vi trầm tĩnh: "Làm hạ nhân đi mua."


Chu Nguyệt thì có chút không khách khí: "Đám nữ hài tử bọn ta, không thể chuẩn bị chút công cụ phòng thân sao?"


"Ngươi?" Diệp Bạch Đinh nhìn Trịnh Bạch Vi, lại nhìn nhìn Chu Nguyệt, "Hay là ngươi?"


Trịnh Bạch Vi: "Chúng ta."


Chu Nguyệt: "Chúng ta ở cùng nhau, trong vương phủ có khách viện chuẩn bị cho Vi Vi, nhưng nàng căn bản chưa đến đó, ta cũng không cho nàng đi, phòng của ta là của nàng, đồ của ta là đồ của nàng, nàng cũng giống vậy."


Diệp Bạch Đinh hơi gật đầu: "Đã là để phòng thân, roi cùng chủy thủ là đã sớm mua, hay lâu rồi?"


Chu Nguyệt vẫn rất cảnh giác: "Tất nhiên là gặp lúc thì chuẩn bị."


"Như vậy a, tuy bài tra lên có chút phiền toái, Chỉ Huy Sứ vẫn tìm ra ——"


Diệp Bạch Đinh nhìn Chu Nguyệt, ánh mắt thanh triệt sáng ngời: "Ngươi thích cưỡi ngựa bắn cung, cũng thích vũ tiên, vì thế chuyên môn tìm sư phụ học tiên pháp, roi trong phòng ngươi, dài ngắn, lớn nhỏ, chất liệu, khắc hoa, cây nào phối xứng con ngựa nào, cây nào cùng bộ với đồ cưỡi ngựa nào, ngươi đều thuộc như lòng bàn tay, bao năm nay, thẩm mỹ của ngươi không cho phép ngươi tùy tùy tiện tiện mua cán roi, Cẩm Y Vệ tìm được cây roi này trong phòng ngươi, hoa văn như thế nào, công nghệ như thế nào, khắc hoa mới hay không,...... Ngươi ngẫm lại, có phải một chút lỗ hổng đều không có?"


Ánh mắt Chu Nguyệt đột nhiên run lên, không đúng, là có!


Khi nàng chọn roi là chọn theo bản năng, lúc đó cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng hiện giờ bị cố tình nhắc nhở, nàng đột nhiên nhớ ra chất liệu, phối màu, hoa văn của cây roi này...... Mỗi nguyên tố đều không tính là mới, như kết hợp với nhau, là chưa từng thấy trên thị trường!


"Là mấy ngày gần đây mới mua đi?"


Diệp Bạch Đinh chậm rãi nói: "Một đám người chết xuất hiện, vụ án phát sinh, các ngươi cũng không biết hung thủ là ai, trong lòng đều có đối tượng hoài nghi, lại không dám hỏi, liền lựa chọn hỗ trợ che giấu, thậm chí còn mua mấy thứ này...... Vì dời đi tầm mắt của Cẩm Y Vệ, đúng không?"


"Ngươi hoài nghi là mẫu thân ngươi làm, nhưng nếu ngươi hỏi, nàng khẳng định sẽ không nói cho ngươi, còn kêu ngươi đừng nghĩ nhiều, đừng quản," Diệp Bạch Đinh trước tiên nhìn về phía Trịnh Bạch Vi, nói xong chuyển qua Chu Nguyệt, "Ngươi hoài nghi là tiểu dì của ngươi, mặc kệ là nguyên nhân gì, ngươi không muốn nàng có chuyện, không hy vọng nàng bị phát hiện."


Chu Nguyệt: "Mới không phải, đây là đồ của chúng ta, chỉ là trùng hợp mà mua, không liên quan gì tới bọn họ! Ngươi không thể chỉ vì chúng ta quan hệ gần, dựa vào điểm khả nghi này, mà nói người ta là hung thủ!"


Trịnh Bạch Vi nhẹ nhàng túm góc áo Chu Nguyệt, lắc đầu nhẹ đến không thể phát hiện.


Roi đã bị phát hiện, vậy thì lời chứng các nàng trước đó cố ý dẫn đường Cẩm Y Vệ cũng bị vạch trần, tiếp tục dây dưa vấn đề này cũng không có ý nghĩa.


Chu Nguyệt mím môi, tức giận thì vẫn tức giận, nhưng cũng không nói chuyện nữa.


"Đừng khẩn trương, trưởng bối của các ngươi vừa rồi đã khai."


Diệp Bạch Đinh nhìn Trịnh Bạch Vi: "Dung Ngưng Vũ là mẹ đẻ của ngươi, ngươi vẫn luôn biết, đúng không?"


Trịnh Bạch Vi ngẩn ra một chút, mới chậm rãi nói: "...... khi còn nhỏ cũng không biết, cũng không thường gặp mặt, nương của ta cũng không có cố tình giấu giếm, khi ta lớn lên hiểu chuyện, biết một chút chuyện trước kia trong nhà, khi có vài nghi vấn, nương liền nói cho ta."


Chu Nguyệt kéo Trịnh Bạch Vi ra sau lưng mình, trừng mắt nhìn Diệp Bạch Đinh: "Ngươi làm gì? Thẩm vấn thì thẩm vấn, nói mấy chuyện quá khứ này làm cái gì!"


"Không sao." Trịnh Bạch Vi đẩy Chu Nguyệt ra, tiếp tục nói, "Nhân sinh có rất nhiều tiếc nuối cùng bỏ lỡ, không ai có thể quay lại, Dung bầu gánh là người rất tốt, năm đó có khả năng chỉ là bất đắc dĩ, là chúng ta không có duyên phận."


Nhưng người cùng người có huyết thống gần luôn khó tránh khỏi thân cận, huống chi là mẹ đẻ, nàng cũng không phủ nhận, nàng đối với Dung Ngưng Vũ, có một phần kính yêu.


Diệp Bạch Đinh: "Vậy ngươi cũng biết cha ruột ngươi là ai?"


"Biết."


"Có hận hắn hay không?"


"Chưa nói tới," mặt Trịnh Bạch Vi tĩnh lặng, không có nửa điểm khẩn trương bất an, "Ta thậm chí còn không tính là biết ông ta, khi ta bắt đầu nhớ được, ông ta đã ly thế, rối rắm mấy cái này, vô dụng."


Diệp Bạch Đinh tán thưởng, thật là một cô nương thông thấu: "Thúc thúc của ngươi—— là dưỡng phụ của ngươi, Trịnh Hoằng Xuân, ngươi có hận hắn hay không?"


Lần này Trịnh Bạch Vi trả lời rất dứt khoát: "Hận. Ông ta luôn đánh nương ta." Thanh âm của nàng vững vàng lại sạch sẽ, cũng không mang theo bao nhiêu gợn sóng, nhưng chất chứa nỗi đau, căn bản che lấp không được, "Nương ta là người tốt nhất trên đời này, không nên bị đối đãi như vậy."


Sau bình phong, Mã Hương Lan cắn chặt môi, hốc mắt ướt át.


"Cho nên ngươi dám bảo hộ mẫu thân ngươi, đúng không?" Diệp Bạch Đinh nói, "Khi Lỗ vương phủ phát tang, ta thấy ngươi cầm roi."


Trịnh Bạch Vi hoàn toàn không phủ nhận: "Nếu có thể, ta hy vọng nương ta sau này sẽ không chịu thương tổn nữa."


"Lúc cực kỳ phẫn nổ, có run tay, tâm sinh ác ý, muốn giết hắn hay không?"


"Có nghĩ tới, nhưng ta sẽ không làm như vậy."


Trịnh Bạch Vi ngẩng đầu: "Nương ta cùng Dung bầu gánh đều đã dạy ta, thế gian có rất nhiều đau khổ, không có ai cả đời xuôi gió xuôi nước, khi bị khi dễ, sẽ khổ sở, sẽ phẫn nộ, mấy thứ này đều là cảm xúc bình thường, ai cũng như thế, nhưng ta muốn làm cũng không phải là xúc động hành sự, ta phải học cách dùng đầu óc mình giải quyết vấn đề, làm chính mình dũng cảm lên, khiến cho những kẻ khi dễ ta trả giá đại giới, tự lãnh hậu quả xấu, ngẫu nhiên hư một chút không sao, nhưng có những chuyện, nhất định không thể làm."


Diệp Bạch Đinh: "Vậy ngươi cảm thấy, nương ngươi cùng Dung bầu gánh, sẽ động thủ với mấy người xấu này sao?"


Lần này Trịnh Bạch vi trầm mặc thật lâu, không mở miệng.


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi sẽ lo lắng cho họ đi?"


Lông mi Trịnh Bạch Vi rung rung, môi mím chặt.


Chu Nguyệt nhìn không được, lại đứng ra trước mặt bạn thân: "Ngươi không được bức bách nàng! Chuyện nhà nàng, dựa vào cái gì phải tuyên dương cho mọi người đều biết?"


Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta: "Ngươi rất có nghĩa khí."


"Nữ hài thì không thể có nghĩa khí sao!" Giống như được người khác nói như vậy rất nhiều lần, đôi mắt xinh đẹp của Chu Nguyệt tóe lửa, "Vi Vi cũng bảo hộ ta!"


Diệp Bạch Đinh: "Vậy ngươi nhất định biết chuyện nhà nàng?"


Chu Nguyệt ngơ ngẩn, miệng trương lên, không nói chuyện.


Lần này vẫn là Trịnh Bạch Vi mở miệng: "Chúng ta không có gì giấu nhau."


"Cho nên Lỗ vương thế tử là người như thế nào, các ngươi đều biết."


"Đúng vậy."


Hai tiểu cô nương liếc nhau, hận ý trong mắt Chu Nguyệt cơ hồ che giấu không được.


Diệp Bạch Đinh liền hỏi: "Ngươi đã biết phụ thân ngươi cũng không phải là phu quân tốt, vì sao lại đồng ý tiểu dì của ngươi gả vào vương phủ?"


"Ta không đồng ý, hữu dụng sao?" Chu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói, "Đám người lớn bọn họ, có bao giờ nghe ta nói?"


"Cho nên việc hôn nhân này, ngươi không quản."


"Không có, quản không được."


"Phải không?" Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta, "Ta lại cảm thấy chưa chắc, đổi thành người khác, có thể là từ bỏ, nhưng ngươi sẽ không. Ngươi đau lòng nương ngươi, sẽ nhiều năm như một ngày bảo hộ đệ đệ, chưa từng cảm thấy mệt, ngươi là một cái chiến sĩ —— ngươi thích Hoa Mộc Lan, đúng không?"


Chu Nguyệt rất kinh ngạc: "Ngươi......làm sao mà biết?


Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Vì roi cùng chủy thủ, ngươi 'cho phép' Cẩm Y Vệ tra xét phòng của ngươi, trong phòng ngươi có một kệ sách lớn, trên đó có rất nhiều thoại bản, nguyên nhân nó lớn, là ngươi và Trịnh Bạch Vi đều yêu thích, nhưng toàn bộ thoại bản, chỉ có bộ này là được lật qua nhiều nhất......"


"Ngươi cảm thấy ngươi có trách nhiệm với người nhà, người được kéo vào vòng của ngươi, ngươi đều sẽ bảo hộ, cho dù tất cả người lớn đều mặc kệ tiểu dì ngươi, ngươi cũng sẽ không mặc kệ. Ngươi khuyên không được, lại ngăn cản không được chuyện này phát sinh...... Ngươi nghĩ ra biện pháp gì?"


Chu Nguyệt rũ mắt, không nói.


Diệp Bạch Đinh cúi đầu lật lật giấy Tuyên Thành trong tay: "Để ta nhìn xem tiểu dì của ngươi khai cái gì, nàng giống như là nói ——"


Chu Nguyệt nháy mắt vội la lên: "Hắn sẽ chết!"


Diệp Bạch Đinh dừng động tác lại, tầm mắt chậm rãi nâng lên: "Hửm?"


"Ngươi đừng tin lời tiểu dì ta nói! Con người nàng luôn nghĩ quá nhiều, luôn đem phiền toái ta chọc phải mà ôm lên người, nếu nàng nói gì đó về việc này, khẳng định là không phải sự thật!" Chu Nguyệt nói rất gấp gáp, "Phụ thân ta nhất định sẽ chết, ta biết!"


Diệp Bạch Đinh: "Vì sao?"


Mắt Chu Nguyệt hơi lập loè: "Bởi vì ông ta đang uy hiếp một người...... Người kia rất có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ không để ông ta uy hiếp, ta đã thấy mảnh giấy bọn họ lui tới, người kia nói sẽ giết ông ta!"


"Người kia là ai?"


"Ta không biết," Chu Nguyệt lắc đầu, "Nhưng 'hắn' nhất định sẽ thành công, con người phụ thân ta ngay cả gối thêu hoa còn không bằng, bị người khác tính kế, nhất định sẽ xui xẻo, nói không chừng hôn sự cũng thất bại, ta không ngăn cản, cũng không làm gì khác, chỉ vì chuyện này!"


Diệp Bạch Đinh: "Sau đó phụ thân ngươi ngộ hại, ngươi cảm thấy sẽ là người này làm sao?"


Chu Nguyệt gật đầu: "...... Có thể là vậy."


"Nếu như thế, khi Cẩm Y Vệ hỏi, vì sao không nói thật?" đuôi mắt Diệp Bạch Đinh rũ xuống, "Chẳng lẽ người này ngươi cũng quen biết, muốn giúp che giấu?"


Chu Nguyệt dậm chân: "Ta đã nói là ta không biết, ta đã không biết là ai, sao có thể che giấu? Ta thật sự nói ra chuyện này, Cẩm Y Vệ các ngươi tìm tới tìm lui lại không tìm ra các gì, trách ta nói dối thì sao? Tiểu dì rất không thích ta nói dối, sẽ phạt ta!"


Diệp Bạch Đinh vẫn không buông tha vấn đề này: "Vậy người này, quen biết tiểu dì của ngươi sao?"


Chu Nguyệt lập tức nói: "Không quen biết!"


"Rất tốt," Diệp Bạch Đinh không nhìn nàng nữa, mà quay qua hỏi Trịnh Bạch Vi, "Ngươi vừa rồi có nói, các ngươi không có gì giấu nhau, vậy chuyện này, ngươi biết không?"


Trịnh Bạch Vi liếc bạn thân, gật đầu: "Biết."


Nàng cho rằng đối phương còn tiếp tục vấn đề này, trong lòng hơi đổi, nghĩ kỹ cách ứng đối, không ngờ Diệp Bạch Đinh lại bỏ qua đề tài này, không tiếp tục nữa, hỏi cái khác: "Chuẩn bị roi và chủy thủ, là ai ra chủ ý?"


Chu Nguyệt lập tức nhấc tay: "Ta!"


"Đại nhân đừng nghe nàng, nàng tính tình thẳng, thực sự có việc liền trực tiếp ra tay, sau đó mới đi suy nghĩ, là ta ra chủ ý," Trịnh Bạch Vi vừa nói, vừa đè tay Chu Nguyệt xuống, "Ngươi thích cưỡi ngựa nhất, có rất nhiều cán roi, lại không thích suy nghĩ mấy thứ cong cong vòng vòng này, chúng ta đã bàn kỹ, không thể lại nói dối."


Không biết là nàng dùng sức quá lớn, hay là Chu Nguyệt quá ủy khuất, tiểu cô nương không nói, vành mắt lại đỏ.


Diệp Bạch Đinh không có ý làm khó tiểu bằng hữu, hỏi vài lời, đối với vài chuyện đã rõ ràng, liền lên tiếng ngăn lại, ôn thanh nói: "Hôm nay liền đến đây đi, đa tạ bổn sứ của các ngươi, thỉnh đến phòng khách phía tây tạm nghỉ, chờ đợi kết quả vụ án, cũng có thể trực tiếp rời đi về nhà."


Trịnh Bạch Vi cùng Chu Nguyệt liếc nhau, hai tiểu cô nương có vẻ có chút mờ mịt, phản