Chiêu Nam

Chương 5: "Thanh mai trúc mã" đến gây chuyện



"Im miệng." Chiêu Nam không chịu nổi tính hống hách của Đồng Uyển nữa rồi.

Sợ nhất là phụ nữ cãi nhau, nhất là phụ nữ đẹp.

"Chát." Đồng Uyển tiến lên tát Chiêu Nam một cái thật mạnh, phút chốc một bên má của Chiêu Nam đỏ lên.

Không khí căng thẳng cực điểm, mắt ai cũng đỏ ngầu, người ngoài không hiểu còn tưởng là đang đánh ghen. Phải nói sao đây, ai cũng đầy lý lẽ trôi trải chỉ có điều là hơi mất bình tĩnh.

"Tiện nhân." Đồng Uyển được nước lấn tới, vừa gặp đã không ưa nhau rồi.

"Cô nói ai đó." Chiêu Nam cảm giác mặt mình hơi rát, xoa xoa mặt tiếp tục tranh chấp với Đồng Uyển.

Nói thôi chưa đủ, Chiêu Bam và Đồng Uyển sáp vô nhau người này nắm tóc tóc người kia, không ai chịu nhịn ai. Dì Lâm thấy vậy cũng không thể tiếp tục nhìn nữa xông vô cản họ ra nhưng với sức lực tuổi trẻ của họ dì Lâm không thể tách hai người ra được, còn bị đẩy ngược ra nữa.

"Cô dám đụng đến tôi, cô chán sống rồi."

"Cô dám xúc phạm tôi, cô ngứa đòn rồi."

Tóc sắp rụng hết rồi mà Chiêu Nam và Đồng Uyển vẫn không chịu buông nhau ra, Chiêu Nam dùng hết sức mình đẩy Đồng Uyển té xuống sofa, trên tay Đồng Uyển còn dính tóc của Chiêu Nam. Dù gì thì Chiêu Nam cũng đã từng lao động tay chân nên sẽ khỏe hơn Đồng Uyển được cưng chiều từ nhỏ, sức lực cũng có chút chênh nhau.

Đồng Uyển tức giận hai tay đấm vào sofa, đầu tóc thì rối bời. Chiêu Nam thì không muốn nói chuyện với cô nữa nên định quay lưng đi, Đồng Uyển thấy Chiêu Nam quay mặt đi thì đứng dậy từ phía sau đẩy mạnh vào lưng Chiêu Nam, làm cô mất thăng bằng trên nền gạch nên đã ngã đập đầu vào cạnh bàn.



Dì Lâm hốt hoảng lên trước hành động của Đồng Uyển, mặc kệ cô ta đến đỡ lấy Chiêu Nam. Trên trán Chiêu Nam máu nhanh chống tuôn ra lăn xuống đuôi chân mày, cô cảm thấy hơi choáng, đầu lắc nhẹ qua lại để lấy lại tiêu cự.

"Phu nhân, người không sao chứ?" Dì Lâm còn rối hơn Chiêu Nam nữa, dì rất hối hận vì lúc nãy không ngăn cản được Đồng Uyển.

"Tất cả là tại cô. Tôi sẽ mách anh Thần cô ức hiếp tôi." Đồng Uyển không thấy có lỗi với hành động của mình ngược lại còn trách người khác. Nói xong cô tức giận bỏ ra về và không một lời xin lỗi với Chiêu Nam.

Dì Lâm giúp Chiêu Nam băng bó vết thương.

"Nếu thấy đau đầu thì phải đi bệnh viện, phu nhân đừng có nhịn." Dì Lâm sợ Chiêu Nam xảy ra vấn đề khác nên cẩn trọng nhắc nhở.

"Không sao dì đừng lo, tôi biết phải làm sao mà."

Dì Lâm ngoài ra một mực đòi gọi cho Chu Nhất Thần về nhưng Chiêu Nam ngăn cản, dù gì chuyện này cũng liên quan tới hắn, trong khi Chiêu Nam thì không muốn liên can tới hắn. Đã làm tới mức này Đồng Uyển kia cũng sẽ cho hắn biết thôi, ngại chưa đủ phiền phức sao còn đi kể cho hắn nghe, hắn biết rồi sẽ làm gì bênh cô chắc.

"Dì Lâm rốt cuộc Đồng Uyển và Chu Nhất Thần là sao vậy?" Chiêu Nam thẳng thắn hỏi chuyện, bản thân đã ra nông nổi này thì ngại gì biết thêm chuyện.

"Thật ra khi còn sống ông chủ lớn từng hứa hôn với nhà họ Đồng, nhưng lúc đó cô Đồng Uyển còn nhỏ, ông chủ thì đi du học nên không thể lấy nhau liền được. Cứ ngỡ hai nhà Chu, Đồng sẽ thành thông gia nhưng sau khi ông chủ du học về nước thì ông chủ lớn mất, còn ông chủ lúc này chỉ lo cho sự nghiệp không muốn kết hôn nên chuyện này dần đi vào dĩ vãng." Dì Lâm kể lại mọi chuyện đã biết cho Chiêu Nam nghe, cô chú tâm đến nổi quên luôn cơn đau. Thật sự có chuyện thú vị vậy sao, vậy tính ra Chu Nhất Thần và Đồng Uyển là thanh mai trúc mã rồi, giờ thì biết tại sao Đồng Uyển ghét cô tới vậy rồi, tất cả là vì cô ta ghen.

"Nhưng tại sao Chu Nhất Thần lại thất hứa, nhà họ Đồng cũng danh tiếng mà." Chiêu Nam thắc mắc chuyện Chu Nhất Thần không lấy Đồng Uyển, chỉ vì hắn chú tâm sự nghiệp thôi sao, hay còn chuyện gì khác, cô rất muốn biết.

"Là do ABU, lúc trước ông chủ lớn cũng là cổ đông lớn của ABU, từ ngày thành lập còn chập chững không ai biết tới, vô danh trên thị trường tới lúc vanh danh như ngày hôm nay cũng có một phần công sức của ông chủ lớn. Khi xưa, ông chủ lớn và ông Đồng là chiến hữu, ông chủ lớn nể tình bạn bè hết lòng nâng đỡ bạn mình là ông Đồng trong kinh doanh, thân tới mức hứa hôn lúc cô Đồng Uyển còn chưa sinh ra đời. Nhưng cuộc đời có bữa tiệc nào mà không tàn, ABU bị sập trên sàn chứng khoáng, kinh doanh thua lỗ, danh tiếng thì ngày càng đi xuống, các cổ đông lần lượt rời đi. Trong khi đó, công ty nhà họ Chu thì một đường đi lên, mặc dù trong lúc hoạn nạn nhưng ông chủ lớn cũng không bỏ mặc ông Đồng và ABU. Cuối cùng do sơ hở trong lúc làm việc nên ông Đồng đã đánh cắp ý tưởng dự án mới của ông chủ lớn đang tính đi vào thực hiện. ABU nhanh chóng đi trước một bước thực hiện bản thảo dự án đó và thành công vực dậy trước nguy cơ phá sản, ông chủ lớn biết được sự thật cũng đã rút cổ phần ra khỏi ABU và cạch mặt luôn với ông Đồng. Hai nhà cũng không còn quan hệ tốt như trước kia, nhưng Đồng Uyển rất thích ông chủ, nên mới nhiều lần làm loạn như vậy, một mực đòi ông chủ thực hiện lời hứa của hai nhà. Chuyện là như vậy đó thưa phu nhân."

"Ly kỳ thật, thì ra là "Nhà dột từ nóc" thảo nào tính tình cũng Đồng Uyển lại ngang ngược như vậy." Chiêu Nam sau khi biết được chuyện này thì cô lại càng ghét Đồng Uyển này thêm nữa.

"Haiz, đúng là cuộc đời này không nên tin ai, đứng trước lợi ích thì con người ta sẽ sinh ra lòng tham." Chiêu Nam cũng không khỏi cảm thán.

- -----------

Buổi tối tại biệt thự Hoa Thành.

Nửa đêm lúc người khác đang ngủ thì Chu Nhất Thần người đầy mùi rượu đi về nhà.



"Mở cửa, Tề Chiêu Nam cô ra đây." Chu Nhất Thần đang đứng trước của phòng Chiêu Nam không ngừng gõ cửa, thật ồn ào.

Chiêu Nam nghe thấy tiếng gọi và tiếng gõ cửa thì bật dậy khỏi giường, vừa mở cửa ra thì như có nguyên tảng đá ngã lên người cô. Chiêu Nam ngửi thấy mùi rượu nồng nặc hòa tan vào trong không khí, đầu Chu Nhất Thần ngã vào vai cô, do chênh lệch về chiều cao nên hắn đứng không vững liền ngã xuống nền nhà.

"Anh làm gì vậy? Uống say thì về phòng ngủ dùm cái." Chiêu Nam bị Chu Nhất Thần kéo ngã theo cùng, người hắn đè lên cô, nặng chịu không được.

"Uống gì mà lắm thế vậy."

Chiêu Nam gắng hết sức kéo lê Chu Nhất Thần lên giường, sợ hắn nằm dưới đất lạnh. Bình thường thì tỏ vẻ kiêu ngạo không ngờ tửu lượng cũng bình thường, mặc kệ là xã giao hay hợp mặt vui chơi, tóm lại chính là không tự biết lượng sức mình.

"Tề Chiêu Nam, tôi nói cô nghe..." Dù say khướt nhưng Chu Nhất Thần cứ lãi nhãi đòi nói chuyện với Chiêu Nam. Cô mắc ngủ lắm rồi nhưng cũng không được ngủ.

"Tôi không nghe, anh ngủ dùm cái được không." Chiêu Nam nói xong liền ngáp một cái, không trách được tại vì giờ đã nửa đêm rồi, còn không để người khác ngủ.

"Cô là dâu nhà họ Chu." Chu Nhất Thần nằm trên giường nói, còn Chiêu Nam thì nằm trên sofa hai mắt híp lên híp xuống, cô chỉ "Ưm" một tiếng rồi nằm ngủ thiếp đi, mặc kệ hắn luôn, chuyện gì quan trọng cứ để ngày mai ngủ trước đi rồi tính sau.

Sắp tới cuối mùa thu rồi, những chồi cây cũng sắp lớn lên. Gió biển cũng trở nên hiền dịu, chỉ cần cuộc sống con người bình yên thì cảnh vật xung quanh cũng sẽ như vậy, lúc có gánh nặng thì một chiếc lá rơi cũng làm người ta lòng đầy tâm trạng. Chỉ cần thấy vui thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng, mong rằng mỗi buổi sớm thức dậy là một ngày bình yên.

Vì tối hôm qua Chu Nhất Thần say nên Chiêu Nam đã nhường chiếc giường cho hắn ngủ còn mình thì nằm ngủ trên sofa, cả đêm rất là lạnh.

Ánh sáng đầu tiên buổi sáng chiếu vào khung cửa sổ chiếu qua thân hình cao lớn và xuyên qua dáng dóc mảnh khảnh của người con gái đang say giấc nồng.

Chu Nhất Thần tỉnh dậy hơi choáng váng vì tối qua quá chén, hắn ngắm nhìn xung quanh và phát hiện đây không phải phòng mình, tiêu cự dừng lại hình ảnh người con gái co mình nằm trên sofa ngủ không một tấm chăn. Hắn bước xuống giường tiến về phía Chiêu Nam định lay cô dậy hỏi tối qua xảy ra chuyện gì nhưng đột nhiên hắn phát hiện trên trán cô đang dán băng cá nhân, bị thương từ lúc nào sao hắn không biết, đang suy nghĩ mông lung thì Chiêu Nam tỉnh dậy, mắt hai người hướng vào nhau như những người thân quen hội ngộ sau nhiều ngày xa cách.

"Tỉnh rượu chưa?" Chiêu Nam hỏi Chu Nhất Thần đang đối diện mình với vẻ mặt cứng đờ.

"Tối qua tôi không có nói gì và làm gì quá đáng không?" Chu Nhất Thần hoài nghi hỏi Chiêu Nam.

"Làm gì thì không có nhưng nói thì nhiều, may mà tôi ngủ rồi không thì sẽ nhức đầu cả đêm với anh đó. Ngủ sofa lạnh lắm anh có biết không." Chiêu Nam khoanh tay trước ngực nói với vẻ mặt tức giận, hận tối qua không thể đá hắn ra khỏi phòng ngủ cho thật ngon giấc.



"Thì cô có thể lên giường ngủ, tôi đâu có cấm." Chu Nhất Thần cong lên một nụ cười đầy ẩn ý.

"Mơ hả? Ai thèm nằm chung với anh, mùi rượu rất là khó chịu." Ai mà biết được cô rất ghét mùi rượu.

"Ai đánh cô hả?" Chu Nhất Thần vươn tay sờ vào trán Chiêu Nam, nhẹ lướt qua rồi thả xuống.

"Còn hỏi, không phải thanh mai trúc mã của anh thì tôi có như vậy không." Nhắc tới chuyện này thì cơn giận hôm qua lại ùa về.

"Ai cơ? Cô nói gì vậy?" Có vẻ hắn khá ngạc nhiên, lại còn "thanh mai trúc mã" thật ra là chuyện gì.

"Đồng Uyển, cô ta tới tìm anh bảo không liên lạc được gì đó xong đến tận nhà tìm, còn cãi nhau và đẩy tôi thành ra thế này nè, anh nói coi tất cả là tại anh chứ gì nữa." Chiêu Nam trông rất bất mãn, tự nhiên bị một người xa lạ xúc phạm và còn giằng co qua lại sao không tức cho được.

"Cô ta tới đây à? Sao cô không gọi cho tôi." Có trời mới biết hắn cũng không ngờ Đồng Uyển lại ngang ngược và lấn lướt tới vậy.

"Làm sao mà tôi biết, đây cũng là lần đầu tôi gặp cô ta, anh lo mà quản người yêu anh đi." Chiêu Nam lười giải thích nói xong định quay người rời đi thì Chu Nhất Thần nắm lấy cổ tay cô.

"Ai bảo cô Đồng Uyển là người yêu tôi." Dù không biết lý do gì Đồng Uyển làm như vậy nhưng chắc do hắn không gặp cô nên cô mới tới tận nhà làm loạn, tính Đồng Uyển anh hiểu rõ nhất, chỉ được cái ngang bướng không chịu thua ai.

"Tôi không quan tâm, chuyện của anh tự giải quyết đi bảo cô ta đừng có ngang ngược vô lý như vậy, còn nữa tôi không phải đồ chơi của anh mặc người khác tự ý xúc phạm, lần sau tôi sẽ không nhân nhượng vậy nữa đâu."

Tính tình Chiêu Nam luôn thẳng thắn như vậy, không che giấu tâm tình của mình cũng không muốn nhiều lời với ai đó, chỉ cần không đụng tới cô thì cô cũng sẽ không chạm đến người đó, giải quyết vấn đề rất nhanh lẹ và không muốn xảy ra những phiền phức liên quan tới mình.