Chiến Thần Tu La

Chương 481: Thần tiễn



Thấy Giang Nghĩa không có ý định đầu hàng làm đàn em, Phương Phiến Tam cũng không chần chừ lâu, phất tay để vài tên thuộc hạ vọt lên.

Vì đã thấy quá trình chiến đấu của Giang Nghĩa và chó Pit Bull, nên đám đàn em cũng không dám sơ suất.

Hai gã đàn em một trước một sau tấn công cùng lúc, một người cầm dao găm, một người cầm rìu, dáng vẻ độc ác hung tợn.

Lúc sắp tới gần Giang Nghĩa, chúng nghe thấy hai tiếng vèo vèo.

Có hai mũi tên sắc bén xuyên không khí bay đến.

Vút ~~

Vút ~~

Gần như cùng một lúc, cánh tay của hai người đàn ông phía trước và phía sau đều bị hất tung!

Vũ khí trong tay hai người rơi xuống đất, chúng đau đớn quỳ xuống, kêu gào lung tung, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Cung tên?

Đám đàn em còn lại sững sờ, sao còn có mai phục chứ?

Mọi người ngẩng đầu cố gắng tìm kiếm mục tiêu, kết quả sau vài tiếng vèo vèo vèo, có thêm một vài mũi tên sắc nhọn vụt qua, làm cho mấy tên đàn em lần lượt bị thương.

Gây thương tích, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Cứu người, nhưng không hại người.

Tên cung thủ này không chỉ có kĩ năng bắn cung vô cùng giỏi, mà còn có một trái tim nhân từ.

“Đại ca, bọn chúng có người giúp đỡ?”

“Làm sao bây giờ?”

Một đám đàn em đồng thời nhìn về phía Phương Phiến Tam, chờ đợi mệnh lệnh của anh ta.

Phương Phiến Tam cũng rất khẩn trương, vừa rồi có rất nhiều mũi tên được bắn ra, anh ta không thể nhìn thấy đối phương đang tấn công từ đâu, thậm chí anh ta còn không nhìn thấy hình bóng của đối phương.

Cung thủ có ở đây thật sao!

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, hô lên: “Này, có bản lĩnh thì ra đây đọ sức với tôi, đừng trốn như rùa đen rút đầu!”

Giọng nói chưa kịp vang xa, đã thấy trong bụi cỏ ở đằng xa có tiếng động, một người đàn ông với thân hình cường tráng, khuôn mặt sắc như dao bước ra với một cung tên dài, đeo mũi tên trên lưng.

Người này đúng là Xạ thủ trong mười hai cung Hoàng Kim dưới trướng Giang Nghĩa! Sở hữu kỹ năng bắn cung cực kỳ lợi hại, anh ta là cao thủ số một về phương diện phục kích và bắn cung.

Bảo cậu đi ra thì cậu đi ra thật sao?

Phương Phiến Tam vui mừng.

Vừa nãy mày trốn đi làm tao không thể bắt mày, bây giờ mày đã xuất hiện, vậy ngại quá, hôm nay mày không còn đường sống đâu!

“Các anh em, hãy giết tên khốn đã lén lút bắt tên cho tôi!”

“Vâng!!!”

Một đám đàn em xông lên định giải quyết Xạ thủ.

Tuy nhiên, để đối phó với những kẻ này, Xạ thủ thậm chí không cần phải ẩn nấp bắn lén, chỉ cần đường đường chính chính kéo cung rồi bắn tên là được.

Phụt!!

Một mũi tên xuyên thấu bả vai của một tên đàn em.

Phụt!!

Một mũi tên xuyên qua bắp chân của một tên đàn em.

Phụt!!!

Một mũi tên xuyên qua lòng bàn tay của một tên đàn em.

Xạ thủ vừa đi vừa bắn cung tên, động tác uyển chuyển, nhắm trúng mục tiêu, thật sự có khí chất của thư nhân cổ đại “mười bước giết một người, bỏ lại vạn dặm”!

Lúc Xạ thủ cất bước đi đến trước mặt Phương Phiến Tam, tất cả đàn em còn lại đã toàn bộ bị thương, cả đám nằm trên mặt đất kêu gào, giống như những con lợn ngu ngốc bị trói đang chuẩn bị làm thịt.

Xạ thủ lạnh lùng nhìn Phương Phiến Tam, hỏi: “Muốn tỉ thí quang minh chính đại không? Tôi đã ra rồi, anh muốn đọ sức không?”

Phương Phiến Tam nuốt nước miếng, nhìn cơ bắp rắn chắc, dáng người cường tráng và cái đầu cứng rắn của Xạ thủ, rồi nhìn lại chính mình, chắc chắn anh ta không thể so sánh được đúng không?

Chỉ sợ mình còn chưa kịp ra tay đã bị người ta đánh bại trong một giây.

Lăn lộn trong giang hồ nhiều năm qua, Phương Phiến Tam nhìn thoáng qua là có thể nhận ra năng lực của đối phương, anh ta không bao giờ có thể đánh bại Xạ thủ.

Bên cạnh anh ta có hơn hai mươi người, mà đều bị một mình Xạ thủ giải quyết hết.

Phương Phiến Tam khó chịu trong lòng!