Chiến Thần Tu La

Chương 1952



Chương 1952

Giang Nghĩa nói với Đàm Thành Nghĩa: “Chú Đàm à, có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không?”

Đàm Thành Nghĩa cười lạnh: “Chú à? Đừng gọi tôi thân thiết đến thế! Giang Nghĩa, cậu hại chết con trai tôi, món nợ này tôi sẽ tính rõ với cậu, cậu hãy đợi đó đi.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm! Hình như Đàm Thành Nghĩa bị Đàm Vĩnh Thắng lừa rồi, nếu không sẽ không thể nói ra những lời như vậy được.

Khương Lị là người đầu tiên lên tiếng: “Thành Nghĩa, cái chết của Quốc Đống không liên quan gì đến chủ tịch Giang cả.

Cậu ta bị Đàm Vĩnh Thắng hại chết đấy, ông nên đi tìm Đàm Vĩnh Thắng báo thù mới đúng, tại sao lại tìm chủ tịch Giang?”

Đàm Thành Nghĩa nói: ‘Đừng giở trò này với tôi! Các người nói Quốc Đống bị ba tôi giết chết? Dựa vào cái gì chứ? Lý do là gì?

Quốc Đống là cháu trai ruột của ông ta, tại sao ông ta lại phải giết cháu ruột mình chứ? Hơn nữa, bây giờ các người hợp tác với nhau là muốn làm gì? Không phải là muốn đẩy nhà họ Đàm tôi vào chỗ chết sao? Còn dám ở đây diễn kịch với tôi, phì!”

Mọi người hoàn toàn không nói nên lời.

Trong ấn tượng của họ, Đàm Thành Nghĩa không phải là người dễ kích động, không có đầu óc như vậy.

Ngược lại, từ nhỏ đến lớn, Đàm Thành Nghĩa luôn là biểu tượng của sự “thông minh’.

Trước đây lúc đi học, Khương Lị, Triệu Hải Thành đã không ít lần bị lấy ra so sánh với Đàm Thành Nghĩa. Hai người họ đều thua xa Đàm Thành Nghĩa, nhưng hôm nay sao ông ta lại biểu hiện như một đứa trẻ vậy?

Giống hệt con nít, thật buồn cười.

Ây, có lẽ là nỗi đau do con mất khiến ông ta hoàn toàn mất phương hướng rồi.

Đàm Thành Nghĩa không nói gì thêm, quay người rời khỏi, chỉ để lại cỗ quan tài lớn đen như mực.

Trong đại sảnh.

Đám người Giang Nghĩa đều rất ngượng ngùng.

Vốn dĩ đã hứa với Đàm Quốc Đống là sẽ cứu Đàm Thành Nghĩa, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ thù không đội trời chung với ông ta, làm sao giải quyết vấn đề nan giải này đây?

Quá khó.

Triệu Hải Nhân phủi tay áo: ‘Đúng là đau đầu, bỏ đi, tôi về trước đây, tiếp tục làm chương trình đó đi, gây thêm phiền phức cho nhà họ Đàm đi.”

Anh ta và Tê Vân Mỹ tạm thời lựa chọn rời – khỏi đây.

Khương Lị bước đến võ lên vai Giang Nghĩa, an ủi: “Yên tâm đi, tôi sẽ luôn đứng về phía cậu. Dù cho Đàm Thành Nghĩa hồ đồ đến đâu thì chúng ta cũng có thể tìm được cách để ông ta hiểu, thật ra chúng ta mới là người tốt.”

Sau đó Khương Lị và Văn Vân Chi cũng rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người là Giang Nghĩa và Miêu Đồng.

Miêu Đồng nhìn Giang Nghĩa, rồi lại nhìn sang cỗ quan tài kia, bĩu môi nói: “Thật sự tức chết tôi rồi! Chủ tịch Giang, anh tận †âm tận lực nghĩ cách cứu Đàm Thành Nghĩa ra, kết quả ông ta không những không cảm ơn mà còn lấy oán trả ơn nữa!”

Giang Nghĩa lại lắc đầu, trả lời: “Dù sao Đàm Quốc Đông cũng chết vì tôi, còn Đàm Thành Nghĩa có lẽ là do bị khiêu khích nên mới như vậy. Ông ta không sai, là Đàm Vĩnh Thắng Sai.”