Chiến Thần Tu La

Chương 1944



Chương 1944

Dù sao thì hai bọn họ cũng có cùng một ông nội.

Mà bây giờ, Giang Nghĩa sẽ báo thù cho Đàm Quốc Đống, tự tay tiễn người ông nội này lên máy chém!

Miêu Đồng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ đi thông báo cho hai nhà ngay bây giờ.”

Cô ta xoay người rời đi.

Giang Nghĩa lắng lặng tựa lưng vào ghế.

Sóng gió của trận quyết chiến cuối cùng ở thủ đô đã mở ra.

Giờ phút này tại nhà của Đàm Quốc Đống.

Mẹ của Đàm Quốc Đống – Vu Mỹ Lan ngồi một mình trên ghế sofa, đôi mắt khóc đến nồi sưng lên.

Mấy năm trước, bà ấy mất chồng.

Hôm nay, bà ấy lại mất con trai.

Đáng sợ hơn là chồng và con trai bà ấy đều dùng chung một cách để ra đi. Cả hai người bọn họ đều chết trong một đám cháy.

Vu Mỹ Lan lại khóc.

Nếu cứ khóc như vậy, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ khóc đến mù mắt.

Có người giúp việc tới an ủi, nhưng an ủi kiểu gì cũng vô dụng. Nỗi đau khi mất đi con trai không phải chỉ bằng đôi ba câu an ủi là có thể giải quyết.

Vụ Mỹ Lan nhìn bức ảnh một nhà ba người rồi tự lẩm bẩm: “Thành Nghĩa, nếu ông còn sống thì ông mau trở về đi. Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Tôi khổ quá.”

“Thành Nghĩa, ông đang ở đâu? Van xin ông mau trở lại đi. Tôi nhớ ông lắm.”

Vào giờ phút này, người phụ nữ cô độc ấy rất nhớ chồng mình, muốn tìm một bả vai đáng tin cậy để mà dựa vào.

Nhưng bờ vai ấy đang ở đâu?

Biệt thự nhà họ Đàm.

Tâng hầm.

Một lần nữa, Đàm Vĩnh Thắng và quản gia già lại tới nơi này. Hôm nay, bọn họ có đều có chung một mục tiêu vô cùng quan trọng – thả “kẻ điên” Đàm Thành Nghĩa ra ngoài.

Bởi vì đã mất đi quân cờ Đàm Quốc Đống, lại còn chưa giải quyết xong được Giang Nghĩa, cho nên bây giờ Đàm Vĩnh Thắng rất cần một quân cờ mới để đối phó với Giang Nghĩa.

Quân cờ này phải thật mạnh mẽ.

Mạnh hơn cả Đàm Quốc Đống!

Người được chọn chỉ có một người. Đó là ba của Đàm Quốc Đống, con trai Đàm Vĩnh Thăng – Đàm Thành Nghĩa.

Vấn đề ở đây là rủi ro khi làm vậy vẫn hơi cao.

Thành công hay thất bại, chỉ cách nhau một ý nghĩ mà thôi.

Đàm Vĩnh Thăng hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đi tới bên cạnh Đàm Thành Nghĩa, trên mặt hiện lên vẻ đây đau thương, tựa như nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.