Chiến Thần Tu La

Chương 1838



Ông ta nhìn đám người Cận Lâm, lắc đầu nói: “Năm đó khi tôi dạy Cận Đông Thành thì đã nói với nó phải tu dưỡng tâm tính, không ngờ con trai của nó tính tình xấu giống nó, thật sự là không có thuốc chữa."

Sau đó ông Chung lại hỏi Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, cậu không nói tiếng nào thì chủ động từ bỏ mọi chức vị, bây giờ lại muốn quay lại chức vị cũ, cậu cũng quá coi thường quan trường của thủ đô rồi.”

“Có thể cho lão phu một lý do không?”

Giang Nghĩa khiêm tốn nói: “Từ chức là vì muốn cứu ba của tôi; nhận chức là vì muốn cứu anh em chịu khổ nạn. Ông Chung, xin ông hiểu cho chỗ khó của tôi.”

Ông Chung vuốt râu, lại hỏi: “Lần trước, cậu dựa vào sức chiến đấu không ai bì được, đánh bại Cận Đông Thành giành được phong hiệu chiến thần Tu La. Tôi không biết khí thế của cậu, sức chiến đấu của cậu có còn không. Lần này cậu không chỉ phải đối mặt với Cận Đông Thành, còn phải đối mặt với sự khiêu chiến của đám người Lôi Hạo. Giang Nghĩa, cậu có nắm chặt đoạt lại thứ cậu đã mất không?"

Advertisement

Giang Nghĩa ngước đôi mắt nhìn ông Chung.

“Chỉ cần tôi tham gia, chiến thắng sẽ không rơi vào trong tay của người khác.

Ngông cuồng.

“Được!” ông Chung cười nói: “Tôi tưởng rằng hơn một năm cậu rời khỏi chiến trường ở biên giới phía Tây thì sẽ yếu đi, sẽ mất đi sự gai góc. Hôm nay gặp được, cậu vẫn là cậu của trước kia. Giang Nghĩa, buông tay đi làm đi, lấy lại thứ thuộc về cậu.”

Advertisement



“Đi đi, các cậu không phải muốn đi báo danh cuộc thi đấu lựa chọn tư cách sao? Lão phu rảnh rỗi, đi cùng với các cậu một chuyển.

Nghe thấy lời này, trong lòng Giang Nghĩa cảm thấy ấm áp.

Anh biết ông Chung là đặc biệt hộ tống cho anh.

Chuyến đi tới trung tâm quyền lực của thủ đô, chỉ dựa vào một người bình thường không có thực quyền như Giang Nghĩa là rất khó địch lại với những nhân vật lớn đó.

Có ông Chung chống lưng thì khác.

Tuy ông Chung đã nghỉ hưu nhưng những nhân vật lớn cầm quyền hiện nay về cơ bản đều do ông Chung bồi dưỡng.

Vậy nên các phương thế lực đều có kiêng kỵ với ông Chung.

Xuất phát từ sự thật lòng cũng được, hay là thể hiện ở vẻ bề ngoài cũng được, tóm lại, có ông Chung hộ tống, phần thắng sẽ nhiều hơn.

Giang Nghĩa vội vàng chắp tay nói: “Cảm ơn ông Chung!”

“Không cần khách sáo.” Ông Chung dẫn đầu đi ra ngoài: “Từ sau khi cậu từ chức, không chỉ có Lôi Hạo còn có những người khác, rất nhiều phế vật lên thay, cục diện như này tôi không nhìn nổi nữa. Giang Nghĩa, tôi cũng rất mong chờ khoảnh khắc cậu đúc lại kim thân của chiến thần Tu La!”

“Vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của thái sư phụ”

Cuối cùng, ba người lên xe, Bạch Dương lái xe đi tới nơi báo danh của cuộc thi đấu lựa chọn tư cách.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, những người nằm trong nhà hàng mới từ từ bò dậy.

Khắp người Cận Lâm đều là vết thương, đau tới mức rít lên.

Anh ta tổn sức rút điện thoại ra gọi điện cho ba, mới vừa kết nối thì khóc nức nở: “Ba, ba mau tới cứu con, con sắp bị người ta đánh chết rồi.”



Đầu dây bên kia trầm mặc một lát rồi tắt máy.



10 phút sau.



Mấy chiếc xe Jeep dừng ở cửa nhà hàng, cửa xe mở ra, Cận Đông Thành dẫn một đám người đi vào nhà hàng.



Cận Lâm nhìn thấy thì khóc lóc kêu gào: “Ba, con bị người ta đánh thảm quả, ba phải làm chủ thay cho con.



Cận Đông Thành lạnh mặt.



“Ai to gan như thế, dám đánh con trai của Cận Đông Thành?”



“Nói cho ba biết, ai đánh con



“Ba nhất định sẽ xé xác kẻ đó!”



Cận Lâm lau nước mắt nói: “Ba, người đó ba biết, chính là tên khốn Giang Nghĩa đó."



Giang Nghĩa?



Giang Nghĩa!



Một cái tên mỗi khi nhớ tới sẽ khiến Cận Đông Thành oán hận.



“Con sao lại ra tay với Giang Nghĩa?”



“Nói thật.”