Chiến Thần Tu La

Chương 1753



Chương 1753

Phải biết, chuyện Giang Nghĩa từ chức đi tới thủ đô tìm ba, chỉ có mấy người ít ỏi biết, rất ẩn giấu.

Nhưng Ôn Nhược Hà có năng lực tra ra.

Không thể không nói, khả năng trinh thám của phía chính phủ vượt xa tưởng tượng của người bình thường, thật sự quá siêu.

Ôn Nhược Hà tiếp tục nói: “Hôm nay gọi con tới, ngoài ôn lại chuyện cũ với con, ta còn muốn giới thiệu cho con một người.”

Giang Nghĩa hỏi: “Ai ạ?”

Ôn Nhược Hà nói với thủ vệ ở cửa: “Đi gọi Lôi Hạo tới đây.”

Một lúc sau, một người thanh niên vóc người khỏe khoắn, để tóc đầu đinh đi vào, nhìn dáng vẻ, trên dưới 22 tuổi.

Tuy trẻ nhưng từ khí thế đi đường và độ bình ổn của hơi thở của anh ta thì có thể cảm nhận được, đây là một cao thủ tuyệt đỉnh; cộng thêm quần áo mà anh ta mặc trên người thì nhìn ra, quân hàm của người này cũng không thấp.

Người thanh niên đi tới bên cạnh Ôn Nhược Hà, rất cung kính mà hành lê: “Sư phụ!”

Sư phụ?

Giang Nghĩa nheo mắt, xem ra người thanh niên này là một đệ tử khác mà Ôn Nhược Hà thu nhận, tính ra thì chắc là sư đệ của anh.

Ôn Nhược Hà nói: “Nó tên Lôi Hạo, là đệ tử quan môn của ta.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Hiên ngang lãm liệt, là một nhân tài, mắt nhìn của sư phụ luôn chuẩn xác, chúc mừng người lại thu được một tướng mạnh.”

Lôi Hạo nhìn sang Giang Nghĩa, cũng cung kính hành lễ, nói: “Chào Giang sư huynh!”

Giang Nghĩa có hơi bất ngờ.

“Sao vậy, cậu biết tôi?”

Lôi Hạo mỉm cười: “Sư phụ người thường xuyên nhắc tới tên của anh, hơn nữa một loạt kỷ lục đáng sợ mà sư huynh sáng tạo ở trong quần doanh, không ai không biết, sư đệ sao có thể không biết chứ?”

Tuy những lời này rất nịnh nọt, nhưng không biết tại sao Giang Nghĩa cứ cảm thấy trong lời của Lôi Hạo có ẩn ý, trong giọng điệu mang theo một loại ý vị khiêu khích.

Có lẽ chỉ là vì người trẻ tuổi hiếu thắng, có sự năng động nhỉ?

Ôn Nhược Hà nói: “Nghĩa, con đừng xem thường Lôi Hạo, tốc độ trưởng thành của nó không thua con. Năm đó con để lại rất nhiều kỷ lục ở quân doanh đều bị nó phá.

Tương lai, thành tựu của nó không thể đo lường.”

Giang Nghĩa mỉm cười, nói: “Vậy thật sự là quá tốt, có Lôi sư đệ ở đây, sư phụ không cần lo nghĩ nữa.”

Lôi Hạo nói: “Cảm ơn lời khen của Giang sư huynh. Bây giờ Lôi Hạo đệ không có bất cứ tạp niệm gì, suy nghĩ duy nhất là đi theo sư phụ học bản lĩnh, thuận tiện… phá hết tất cả các kỷ lục của Giang sư huynh!”

Hửm?

Lời này vừa dứt, mùi thuốc súng ở đây trở nên nồng nặc.

Cảm giác vừa rồi của Giang Nghĩa không sai.