Chiến Thần Tu La

Chương 1744



Chương 1744

Đầu tiên, lấy chiếc nhân ra, tự hạ thấp thân phận, đặt mình dưới quyền của Đàm Vĩnh Thắng.

Sau đó nói cái gì mà tiếp tục dốc sức phục vụ, tỏa sáng cho nhà họ Đàm, đó chính là quỳ gối li3m chân một cách trắng trợn, cam kết trung thành với nhà họ Đàm, hy vọng được nhà họ Đàm quan tâm nhiều hơn.

Trong phút chốc, mọi người trong Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc đều có chút thất vọng.

Chủ tịch mới của bọn họ lại là một con chó li3m như vậy, không có lấy một chút khí phách.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc vốn là nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Đàm mới có được vinh quang hôm nay, tân chủ tịch lên chức, đầu tiên nịnh bợ lấy lòng nhà họ Đàm một chút cũng là chuyện đương nhiên.

Cũng không có gì để nói, xã hội này chính là như vậy.

Nhà họ Đàm mạnh như vậy, ninh nọt thì nịnh nọt thôi.

Đàm Vĩnh Thắng híp mắt, trong lòng rất kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ rằng người đàn ông mạnh mẽ, kiên định như Giang Nghĩa lại đi làm hành động quỳ gối li3m chân trước mặt mọi người như vậy.

Xảy ra chuyện lạ thường, ắt có ma quỷ. Càng như vậy, Đàm Vĩnh Thắng lại càng căng thẳng và nghỉ hoặc, đối với hành động quỳ gối li3m chân của Giang Nghĩa, ông ta chỉ có hoài nghỉ, căn bản không có chút đắc ý nào.

Đàm Vĩnh Thắng mỉm cười, nói: “Chủ tịch Giang khách khí rồi. Nhà họ Đàm chúng tôi và Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc các cậu có quan hệ rất tốt. Trước đây cũng vậy, đương nhiên sau này cũng sẽ như vậy. Mong chủ tịch Giang yên tâm, ta thay mặt nhà họ Đàm đảm bảm như vậy, sẽ luôn giúp đỡ Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, mọi người giúp đỡ lân nhau, đạt được đôi bên cùng có lợi!”

“Gia chủ Đàm nói như vậy, vấn bối thực sự vô cùng cảm tạ.

“Là chuyện nên làm.”

Giang Nghĩa và Đàm Vĩnh Thắng nhìn nhau, sau đó đồng thời ngẩng đầu lên cười lớn.

Trò chơi của thợ săn và cáo.

Chính thức bắt đầu.

Đàm Vĩnh Thắng thu lại nụ cười, vô cùng khách khí mà nói một câu: “Chủ tịch Giang thật là một tài năng trẻ, là con rồng trong mọi người, thật sự là một người vô cùng ưu tú trong số thế hệ trẻ tuổi.”

“So với cậu, cháu trai kém cỏi kia của tôi quả thực quá khó coi rồi. Nếu chủ tịch Giang là cháu của tôi, thực sự là một điều hạnh phúc.”

Lời này vừa được nói ra liền nhìn thấy sắc mặt Giang Hàn Phi ở bên cạnh thay đổi.

Thực ra, Giang Nghĩa vốn chín là cháu trai của ông đấy.

Giang Hàn Phi luôn nhìn Đàm Vĩnh Thắng, trái tim ông lên xuống thất thường. Người đàn ông trước mặt chính là ba mình, nhưng lại không thể nhận.

Cảm giác này người bình thường khó mà hiểu được.

Giang Nghĩa cười nói: “Gia chủ Đàm quá lời rồi, có điều nói đi cũng phải nói lại, tôi thực sự có khả năng là cháu của ông rồi.

Đàm Vĩnh Thắng sững sờ.

Thật ra, những lời ông ta vừa nói chỉ là khách khí mà thôi, không ngờ Giang Nghĩa lại li3m như vậy.

Nhóm nhân viên ở phía dưới cũng không thể xem nổi nữa.