Chiến Thần Bất Bại

Chương 583: Quyết Tâm Âm Thầm



Người khai sáng Mười Hai Cung Hoàng Đạo đã mang võ kỹ Thánh Vực tới Thiên Lộ, đồng thời hoàn cảnh năng lượng thấp hồn cao tại Thiên Lộ đã phát triển ra võ kỹ hoàn toàn khác với Thánh Vực.
Khác với tưởng tượng của hậu bối, trong lòng đại đa số các võ giả, Thánh giả mang ý nghĩa đỉnh cao nhất. Thế nhưng trong mắt những người khai sáng Mười Hai Cung Hoàng Đạo, vốn xuất thân từ Thánh Vực, Thánh giả chỉ là điểm khởi đầu.
Ngay cả hai chữ Thánh giả cũng do bọn họ đặt do hoài niệm cố hương của mình.
Thế nhưng bất luận Thánh Vực hay Thiên Lộ, phân chia cảnh giới Thánh giả đều không khác biệt về bản chất.
Cảnh giới cấp bạc!
Đoản kiếm vũ yến đột nhiên sáng rực lên, năng lượng trong cơ thể Tôn Kiệt sau khi năng biến, uy lực tăng vọt lên gấp mười lần.
Một tiếng én kêu trong trẻo.
Thân kiếm ảm đạm thất sắc, một con én màu trắng rực rỡ như điêu khắc bằng bạc trắng bay từ thân kiếm ra, đứng trên vai Tôn Kiệt. Én bạc rất sống động, đôi mắt linh hoạt, nó nhảy nhót trên bả vai Tôn Kiệt, thi thoảng lại dùng mỏ chim mổ mỏ vào vai Tôn Kiệt, cực kỳ thân mật.
Én bạc linh hoạt nhưng tỏa ra khí tức nguy ihểm!
Đường Thiên nhìn chằm chằm vào con én bạc, ánh mắt không thể tin nổi. Tiểu Nhị phía sau Đường Thiên cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Thân thể như bằng bạc của con én là năng lượng áp súc cực hạn, ngưng kết thành tinh thể màu bạc. Xét trên bản chất, kết cấu của loại tinh thể bạc này không khác biệt mấy so với đá ngôi sao, điểm bất đồng duy nhất là mật độ.
Mật đột năng lượng của tinh thể màu bạc là gấp bốn mươi sáu lần đá ngôi sao cao cấp nhất!
Nếu năng lượng trong cơ thể én bạc nổ tung, có thể tổi tung một phần ba mươi sao Hồng Thảo. Đây mới là điểm tự tin nhất của Tôn Kiệt, hắn cười khẽ một tiếng, thần sắc kiêu ngạo.
Thánh giả đồng thau căn bản không thể tưởng tượng nổi sự cường đại của đẳng cấp bạc.
Én bạc nhìn đom đóm bay múa đầy trời, đôi mắt nhỏ toát lên vẻ coi thường, nó đột nhiên mở mỏ chim tinh xảo, kêu vang một tiếng!
Ầm!
Cơn bão năng lượng mãnh liệt như cơn lốc đột nhiên phun trào từ mỏ chim nhỏ bé này.
Đùng đùng đùng!
Năng lượng thiêu đốt như pháo hoa dồn đập bùng nổ, hàng vạn điểm đom đóm cùng bùng nổ, cảnh tượng đồ sộ tới cực điểm.
Cơn bão năng lượng én bạc phun ra có phạm vi cực lớn, gã căn bản không thể né tránh kịp, cong người giơ hai tay bảo vệ phía trước. Một luồng sức mạnh truyền lại, Đường Thiên cảm giác mình như bị một con thú khổng lồ va phải, gã hiểu mình tuyệt đối không thể cứng rắn chống đỡ, nương theo luồng sức mạnh mãnh liệt này, gã như một cái lò xo, dự theo sức mạnh nhảy về phía sau.
Cho dù như vậy, hai cánh tay gã cũng như muốn gã, gã không nhịn được rên lên một tiếng.
Vèo!
Đường Thiên bị sóng khí kinh người bắn bay, như mũi tên rời cung đâm thẳng vào tầng mây dày đặc.
Én bạc bộc lộ ra chiến lực siêu cường khiến cả chiến trận vang dội tiếng hoan hô. Mỗi người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi sục, đây mới là đại nhân, là người đánh đâu thắng nó, được khen tương lai có thể trở thành danh tướng trong thiên hạ!
Én bạc đột nhiên giương cánh, hóa thành một vệt sáng bạc, như một mũi tên bạc bắn tẳng lên tầng mây.
Tiểu Nhị thầm hô không ổn, y biết tình huống nguy cấp, thân hình lao thẳng về phía trước, cánh tay phải xiết nhẹ, dựa vào thế xông rút kiếm Ngục Hải từ trong hư không ra!
Hư không là vỏ, lửa đen là thân, ý niệm là chuôi.
Thánh Kiếm Ngục Hải!
Tiểu Nhị chưa từng chật vật như vậy, vì y chưa từng rơi vào tình cảnh thế này. Con én bạc tinh xảo này vượt qua bất cứ kẻ địch nào y từng gặp.
Khác với gã ngốc kia thân là mặt tối của chòm Song Tử, từ khi vừa ra đời y đã mất quyền chi phối thân thể này, y sốngt tại một nơi khác.
Đường Thiên có căn cứ Nam Thập Tự, còn y có cung điện Song Tử. Đường Thiên ngây thơ không biết gì về tương lai, y lại được giao sứ mệnh nặng nề.
Cung điện trống trải tịch liêu phủ kín tro bụi, loài nhện cần cùi giăng lưới săn bắn khắp mỗi ngóc ngách. Tường gạch nứt nẻ, cỏ rại um tùm, tường vỡ phòng sập, đâu đâu cũng thấy được.
Đã từng là chòm Song Tử, nhưng huy hoàng đã sớm trôi đi.
Chòm Song Tử đóng kín hai mươi năm, cung điện này cũng khép kín hai mươi năm.
Con dân ngoài cung điện vẫn còn niệm tình vị vua khi xưa của mình, bước chân tới ngoài cung điện hành lễ hàng năm vẫn nối dài không thôi. Tiểu Nhị nghe được tiếng bước chân thành kính bên ngoài, nghe được tiếng thủ thỉ cầu nguyện do làn gió truyền tới, thời gian hai mươi năm vẫn không đủ để những người kiêu hãnh nơi đây mất đi tín ngưỡng. Hy vọng có thể xa vời, nhưng trước khi chết không ai xóa được nó đi.
Có lúc Tiểu Nhị muốn ra ngoài.
Thế nhưg y không ra được, cửa lớn cung điện không thể mở ra. Phụ thân đã sớm thu xếp hậu chiêu, cung điện bị cải tạo tành một nơi thích hợp cho linh hồn sinh sống, lối ra cung điện trên thân thể của y. Bên trong cung điện có đặt rất nhiều sách vở, tất cả đều do phụ thân nghĩ trăm phương ngàn kế thu thập, người đã sớm sắp xếp tất cả.
Ngoài ra còn sư phụ của y, sáu hồn tướng Kiếm Thánh. Có Ngục Hải Kiếm THánh - Vu Vương Hải, Tỳ Bà Kiếm THánh - Thương Vãn Đình, vân vân. Chuyện này cũng khiến y không cảm thấy cô quạnh, tuy các sư phụ yêu cầu rất nghiêm ngặt, tu luyện vừa khô khan vừa đau đớn, có điều tính tình y vốn kiêu ngạo, yêu cầu về bản thân cũng rất cao, hoàn thành xuất sắc bất cứ việc tu luyện nào, khiến các sư phụ cũng phải khen không dứt lời.
Y thông tuệ, kiên nhẫn, thành thục, bình tĩnh, thậm chí ngay cả sự trầm mặc của y đều khiến các sư phụ hồn tướng cho rằng y mười phân vẹn mười.
Y cũng có lúc vui vẻ, tỷ như lúc đứng xa xa quan sát gã ngốc làm chuyện ngu.
Nhưng đa số thời gian, y cũng như tòa cung điện phủ kín tro bụi nhưng vẫn nguy nga sừng sững này, gánh vác hy vọng của con dân, gánh chịu sự kỳ vọng của phụ thân. Y có thể trầm mặc, thế nhưng y nhất định phải đứng thẳng, y có thể cô quạnh nhưng y nhất định phải tiến lên.
ĐƯợc rồi, cũng không thể để gã ngốc kia làm thấp đi được.
Năm năm tu luyện cơ bản, sự kiền trì này khiến người ngoài choáng váng. Cho dù hìn từ xa lại y cũng cảm nhận được gã ngốc tỏa sáng ấm áp, đúng là một gã chói mắt!
Đột nhiên, khóe miệng Tiểu Nhị nở một nụ cười như có như không, gương mặt non nớt đáng yếu như thanh kiếm sắc bén tỏa khí thế lẫm liệt. Cuộc sống mười sáu năm lướt qua trong lòng y.
Ngươi dũng cảm không hề sợ sệt, ngươi tỏa sáng ấm áp, ngươi luôn cổ vũ khích lệ đồng bọn.
Nhưng. . .
Trong cung điện hiu quạnh kia, mười sáu năm của ta cũng chưa từng lãng phí.
Ta sống trong bóng tối của cung điện, sốn mười sáu năm lạnh lẽo cô tịch, nhìn lên hy vọng.
Không phải để thất bại!
Tay trái cầm Đoạt Xác Châu, biển pháp tắc trong Đoạt Xác Châu, một xiềng xích phù văn như rong rêu bay ra, lặng lẽ quấn quanh kiếm Ngục Hải, đi vào trong Phệ Hồn Diễm.
Năng lượng trong cơ thể Tiểu Nhị lập tức bị phù văn màu vàng rút sạch. Y không hề kinh hoảng với thực lực của y, đối mặt với Thánh giả cấp bạc không thể có cơ hội thủ thắng.
Gã ngốc không hiểu rõ lằn ranh giới giữa cấp bạc với đồng, hưng y hiểu rất rõ.
Các sư phụ Kiếm Thánh của y đã giảng giải tỉ mi cho y cái gì gọi là cấp bạc.
Y không hề do dự sử dụng biện pháp tốt nhất mình có thể nghĩ ra, mượn lực lượng Đoạt Xác Châu.
Kiếm Ngục Hải lập tức phát sinh biến hóa, Phệ Hồn Diễm tuy vẫn quấn quanh thân kiếm nhưng Hư Không Ám Viêm và Phệ Hồn Diễm vẫn chưa dung hợp, nhưng lần này có phù văn màu vàng gia nhập, hai thứ triệt để hợp nhất.
Màu sắc rực rỡ của Phệ Hồn Diễm hoàn toàn biến mất, hóa thành trong suốt, mà Hư Không Ám Viêm đen kịt như mực cũng phai nhạt đi nhiều, như hòa vào bóng tối.
Tiểu Nhị không hề do dự vung kiếm.
Một ánh kiếm trong suốt và tối đen xuất hiện trước mặt én bạc.
Én bạc ý thức được nguy hiểm, hét lớn một tiếng, từng chiếc lông màu bạc trên cơ thể nó dựng đứng lên, lông chim như một chùm tên bạc bắn thẳng về phía ánh kiếm.
Phốc phốc phốc!
Lông chim màu bạc bay toán loạn, ánh kiếm không giảm.
Tôn Kiệt biến sắc, hắn chưa từng gặp ánh kiếm quái lại như vậy, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ trong lòng.
Không thể nào. . . Cơn mưa lông vũ bạc tiêu tán trên không trung, không nổ tung! Không thể nào, bất cứ mảnh lông vx nào cũng có thể tạo thành một vụ nổ!
Chờ đã!
Đó là rối hồn!
Tôn Kiệt trợn tròn hai mắt, trong lòng kinh hoảng, điều kiện hình thành rối hồn cực kỳ hà khắc, có được rối hồn chắc chắn không phải người bình thường. Hơn nữa hắn chưa từng nghe nói tới rối hồn cường đại như vậy, lai lịch đối phương sợ không tầm thường.
Trong lòng hắn bỗng hơi hối hận về trận chiến lần này.
Đối với hắn, Thương Châu hoàn toàn không có bất cứ giá trị gì. Chuyện điêu động dân phu chẳng phả vấn đề gì lớn lao, không có Thương Châu thì tới Hạ Châu. Cho dù cuối cùng Tôn Chính chưa hoàn thành, với thể diện của mình và Tôn gia, tới chỗ Tử Thanh đại nhân cầu tình, Tử Thanh đại nhân cũng sẽ không làm khó.
Vì chút chuyện nhỏ này mà gây xích mích với một kẻ địch có bối cảnh, thật thiếu sáng suốt.
Nhưng lúc này đã chậm, thế cục trước mắt căn bản không cho phép hắn lui lại.
Én bạc bừng sáng, hóa thành một vệt sáng bạc lao về phía ánh kiếm.
Hai luồng sáng không chút hoa mỹ đánh thẳng vào nhau.
Ầm!
Vụ nổ mãnh liệt bùng lên, ánh sáng chói mắt phủ khắp nơi, cả trời đất hoàn toàn trắng xoa, chấn động ầm ầm tới mức ai nấy lỗ tai ong ong.
Khi ánh sáng tan hết, én bạc linh hoạt cao quý khi nãy giờ đã bị cắt trọn cả cánh trái, đứt tới rễ, vết thương cực kỳ kinh khủng. Tình trạng Tiểu Nhị càng kém, kiếm Ngục Hải trong tay y đứt thành từng khúc, ầm, hóa thành một loạt mảnh vụn tiêu tán trên không trung.
Tiểu Nhị sắc mặt tái nhợt tới cực điểm, thân hình lảo đảo muốn ngã.
Biển pháp tắc trong Đoạt Xác Châu mênh mông vô bờ, nếu chiến đấu trong Đoạt Xác Châu, y cực kỳ chắc chắn. Thế nhưng muốn dẫn lực lượng của biển pháp tắc từ trong hạt châu tới thanh kiếm, độ khó tăng lên tới vài chục lần.
Nếu không phải thời gian vừa qua Tiểu Nhị đem hết mọi tâm huyết vào Đoạt Xác Châu, hiểu biết về nó cũng càng ngày càng xâu sắc, lại thêm trình độ kiếm pháp của bản thân y tương đối xuất sắc, trong mọi người chỉ dưới Tỉnh Hào, nhờ vậy mới miễn cưỡng làm được.
Nhưng chiêu kiếm này đã tiêu hao tất cả năng lượng của y, cơ thể y giờ không còn chút năng lượng nào.
Y y a a! Tiểu Nhị kêu lên không ngừng, nó nhanh chóng hạ xuống đất, nó không bay, hoàn toàn nhờ Tiểu Nhị giúp lơ lửng giữa bầu trời, lúc này năng lượng của Tiểu Nhị tiêu hao không còn, nó lập tức như quả cân rơi thẳng xuống.
"Tiểu Nhị! Tiểu Nhị!"
Đường Thiên hét lên ầm ĩ, gã cũng gặp cùng vận mệnh với Mầm Mầm. Bi thảm hơn hết là vừa rồi gã bị bắn bay cao tít lên, vốn cho rằng Tiểu Nhị sẽ tiếp mình,nào ngờ thế rơi chẳng hề giảm bớt, gió rít lên bên tai, mặt đất càng ngày càng gần, Đường Thiên không lo được gì khác, kêu thét ầm ĩ.
"Dẫu sao hai kẻ các ngươi có rơi cũng chẳng chết được. . ."
Tiểu Nhị bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, trời đất trước mắt đã quay cuồng, ý thức mơ hồ dần, sắp chết ư. . .
Đường Thiên nhanh chóng nhận ra điểm lạ của Tiểu Nhị, trong lòng như có lửa đốt, mặt đất nhanh chóng phóng đại trong mắt gã, chỉ lát nữa là va phải. Đường Thiên cắn răng, đột nhiên làm ra một động tác người khác không tưởng tượng nổi.