Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 59: Năm cô 8 tuổi



Vừa mới ra khỏi trại giam, Austin liền quay xe đến nhà Nhất Thiên. Bởi vì bà Hoài vẫn đang ở đó, bà không biết Y Giang đã xảy ra chuyện như thế kia. Ánh Hoa vì sợ bà lại tăng huyết áp nên nói Y Giang vẫn đang ở nhà mình.

Đi đến nhà Nhất Thiên, thấy bà Hoài đang ngồi chăm sóc mấy cây xảy trong sân thì anh chỉ dám gục đầu xuống vô lăng chưa ra khỏi xe. Anh biết nên nói gì với bà lúc này? Sợ bà không chịu nổi cú sốc lớn như vậy. Một đứa tin thần thép như anh khi chứng kiến đã tức run cả người lên, nếu để bà Hoài biết được thì anh sợ bà cũng sẽ nhập viện sớm mất.

Còn đang gục đầu suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa xe. Anh ngẩng đầu lên thì là bà Hoài đang mỉm cười với anh. Ngay lập tức mở cửa xe đi xuống để chào bà.

- Bà.

- Ừ. Tú đến chơi sao? Nhưng Tiểu Giang không có nhà, con bé vẫn còn giận cháu lắm. Mà con bé bây giờ cũng không có nhà, A Hoa nói là đang ở nhà nó. - Vừa nói bà cũng vừa bước để đi vào phòng khách ngồi.

Đợi khi vào bên trong, nhìn Austin vẻ mặt bất an, ngồi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Mà bàn tay của anh, để ý kĩ bây giờ bà mấy thấy chảy máu khá nhiều. Liền hấp tấp đi vào phòng để lấy hộp y tế đến.

- Đưa tay đây cho bà. - Ngồi xuống bên cạnh Austin, bà Hoài ra lệnh bảo anh.

- À, dạ? Đây.

Austin đưa bàn tay không bị thương ra cho bà xem. Nhưng bà lại đánh nhẹ vào lòng bàn tay anh, sau đó kéo cánh tay kia đến gần. Nhìn vết thương trong lòng bàn tay khá sâu, vậy mà nhìn mặt anh như không có gì đau đớn lắm vậy.

Bà vừa khử trùng vết thương cho anh, vừa sợ anh sẽ đau nên cố gắng làm nhẹ tay nhất có thể.

Nhìn bà tận tâm như vậy, Austin cũng không biết mở lời sao với bà. Hiện tại bà đã cao tuổi, sức khỏe cũng không tốt như trước, nếu anh nói ra thẳng tuột liệu bà sẽ ra sao đây cơ chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thì cũng phải nói, nên anh cũng để sau khi bà băng bó xong thì sẽ nói.

Đợi bà Hoài cất hộp về phòng rồi quay lại. Austin hít một hơi sâu rồi mới đi đến gần nắm tay bà. Giống như anh là cháu ruột của bà vậy, không có chút khoảng cách e ngại nào.

- Bà, cháu có chuyện muốn nói.

- Ừ, có chuyện gì sao?

- Nhưng bà phải hứa trước, bà phải hứa là sẽ bình tĩnh nhất có thể. Được chứ?

Thấy Austin cứ nhùng nhằng mãi, cộng thêm vẻ mặt bất ổn đó của anh thì bà đoán có chuyện chẳng lành. Miệng thì vẫn cười nhưng trong lòng bà cũng có cảm giác gì đó mông lung, nó giống như việc ở giữa đại dương mênh mông không bị chết đuối nhưng lại không thể làm cách nào bơi vào bờ được.



- Cháu... cháu xin lỗi. Tất cả là lỗi của cháu.

Trước mặt thấy Austin quỳ xuống xin lỗi làm bà Hoài cũng hoang mang.

- Có gì thì đứng dậy rồi nói chuyện. - Bà Hoài đỡ Austin để anh đứng dậy. Nhưng Austin lại không đứng, lắc đầu kiên quyết quỳ ở đấy.

- Giang, là cháu tới muộn. Cháu biết bà sẽ hận cháu sau vụ này, có thể bà sẽ không cho cháu đến gần với Giang. Nhưng cháu thật sự yêu cô ấy. Dù cô ấy có thế nào cháu cũng sẽ yêu.

-...

- Hiện tại... Giang đang... ở bệnh viện. Nên cháu mới...

- Tiểu Giang? Tại sao... tại sao con bé lại ở bệnh viện?

Vừa nghe thấy Austin nói đến Y Giang ở bệnh viện, bà Hoài lập tức thay đổi sắc mặt. Ban đầu bà còn nghĩ là do việc anh nói dối nên sợ bà nghĩ này nghĩ kia. Nhưng hiện tại bây giờ, đúng thật là bà đang trợn trạo trước những lời úp mở của Austin.

- Cô ấy... Cô ấy bị quấy rối. Là cháu không đến kịp thời, đều là lỗi của cháu.

Lấy hết hơi để có thể nói ra lời, Austin hiện tại mi mắt dưới cũng giật giật.

Bà Hoài vừa nghe xong, đầu óc bà quay cuồng. Chân cũng mềm nhũn ra không đứng vững. Bà loạng choạng vịn tay vào thành ghế, Austin cũng nhanh chóng đỡ bà xuống để ngồi. Bà Hoài lúc này mặt mày cũng trắng bệch ra. Nhìn bà ôm ngực, sau đó nước mắt rơi qua những nếp chân chim ở đuôi mắt của bà. Không một lời nào, bà chỉ tự đánh vào bản thân, nước mắt cứ tuôn ra.

Austin vì sợ bà sẽ xảy ra chuyện nên liền giữ tay bà lại.

- Nếu bà muốn chút nỗi lòng có thể đánh cháu. Vì cháu nên Giang mới như vậy, bà nên đánh cháu thật nhiều vào.

Nhưng bà Hoài đã không làm thế, bà đau như muốn cắt da cắt thịt ra. Y Giang của bà, chịu quá nhiều đau khổ rồi. Bây giờ lại chịu tiếp cơn đau này, bà cũng không biết phải làm sao. Ông trời đúng thật là biết trêu đùa số phận cháu gái của bà.

Đợi một lúc sau, bà mới nhìn xuống Austin vẫn đang quỳ, bà không trách Austin, chỉ trách số phận của cháu gái mình quá gian nan và hẩm hiu.



- Hiện tại... hiện tại Tiểu Giang, con bé ở bệnh viện nào?

- À, để cháu đưa bà đến.

Nói xong Austin liền nhanh chân đứng dậy, anh đỡ bà đi ra xe, sau đó lái xe rời đi khỏi căn biệt thự.

Trên đường, bà Hoài vẫn vậy, vẫn cứ im lặng. Điều này càng khiến Austin tội lỗi chồng chất. Cũng là lỗi của anh, từ sau mọi chuyện rút ra, anh vẫn là khởi nguồn của tất cả. Là vì anh nên Y Giang mới bị như vậy. Là do anh quá tham lam muốn có tình yêu của cô, để hiện tại bây giờ phải trả giá đắt tới vậy. Anh cũng không có lời nào để biện hộ cho sự sai trái này của mình.

Đưa bà Hoài đến bệnh viện, vừa hay thấy Ánh Hoa đang hấp tấp chạy đi gọi bác sĩ. Bà và anh cũng ngay sau đó đi đến phòng bệnh để xem Y Giang ra sao. Chỉ thấy cô đang quằn quại trên giường qua ô cửa kính. Nhìn gương mặt cô tái nhợt, bàn tay bó bột nhưng vẫn cố đưa lên đầu để ôm lấy.

Nhìn cháu gái mình như vậy, bà Hoài không chịu được liền muốn xông vào bên trong nhưng bác sĩ ngay sau đó cũng tới. Y tá giữ chặt người Y Giang để có thể tiêm thuốc an thần cho cô.

Vừa nãy còn thấy cô đau đớn quằn quại, bây giờ thì lại lịm đi như sắp chết khiến ai cũng đau lòng.

Ánh Hoa vừa nhìn thấy bà Hoài liền chạy đến ôm lấy bà. Hai bà cháu lúc này mới òa khóc to. Giống như hiện tại chỉ có hai người họ mới hiểu thấu nỗi đau đớn cùng cực của Y Giang. Austin vẫn đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, nhìn Y Giang cứ bất động, toàn bộ cơ thể đều gần như băng bó khắp nơi. Gân tay hiện rõ đang cầm vào tay nắm cửa như muốn bẻ gãy nó ra vậy. Trong tròng mắt của anh cũng hiện lên những tơ máu chằng chịt lại nhìn đáng sợ vô cùng.

Ngồi trong dãy hành lang, lúc này Ánh Hoa nhận được tin khẩn cấp nên đã phải quay về công ty. Chỉ còn lại bà Hoài và Austin ngồi trên băng ghế dài trong hành lang. Anh vốn muốn biết rõ về khi xưa, anh cần nắm rõ mọi thứ để có thể giúp Y Giang vượt qua. Bà Hoài đã im lặng rất lâu kể từ lúc Austin hỏi về vấn đề năm xưa của Y Giang. Cuối cùng bà mới quay lại nhìn anh:

- Cháu thật sự sẽ yêu Tiểu Giang nhà bà chứ? Dù biết nó như vậy, cháu vẫn yêu sao?

Austin không chần chừ liền gật đầu, ánh mắt khẳng định kiên quyết mà trả lời bà:

- Cháu yêu Giang không phải vì nhan sắc, cũng chẳng phải vì cô ấy là người nổi tiếng. Cháu yêu con người của cô ấy, tấm lòng không phải ai cũng có được của cô ấy.

Bà Hoài nhìn Austin thêm một lúc, cuối cùng bà cũng gật đầu. Có vẻ như trong suốt quãng đời còn lại, bà có thể yên tâm giao cháu gái bà tận tâm chăm sóc cho người con trai ngồi cạnh bà được rồi.

Vừa nhìn vào trong phòng bệnh của Y Giang, bà bắt đầu nhìn xa xăm hơn để nhớ lại những kí ức xưa.

- Tiểu Giang trước đây rất ngây thơ, con bé còn hòa đồng với mọi người xung quanh. Ba của con bé cũng là một nhà báo, thằng bé rất hay đưa tin về những người nổi tiếng. Hữu duyên lại quen mẹ của Tiểu Giang - là một cô ca sĩ có tiếng khi đó. Hai chúng nó yêu nhau, bà cũng không cấm cản. Gia đình hai bên cũng đều hòa thuận. Sau này khi sinh Tiểu Giang ra, gia đình nhỏ của chúng nó càng thêm ấm áp. Cho đến khi người bạn cũ thời cấp ba của mẹ Tiểu Giang tìm đến nhà. Dần dần sau đó ba mẹ Tiểu Giang rất hay cãi nhau. Trong lần vừa về nhà, ba Tiểu Giang thấy mẹ của con bé và người bạn cũ kia nằm trên giường cùng nhau, cuối cùng chúng nó quyết định li hôn. Tuy vậy, đấy cũng chỉ là cái cớ để vạch trần mấy tội ác của người bạn cũ đó. Tiểu Giang đã được đưa đến ở cùng ba nó để an toàn hơn vì mẹ nó đang chung sống với người bạn năm xưa, nên sẽ gây hại đến Tiểu Giang. Nhưng không thể nào tránh được, sự cố năm đó. Tên đó liền bắt cóc con bé đi. Ba con bé nghe được tin liền lái xe nhanh chóng quay về, nhưng trên đường đi lại gặ tai nạn xe, thật không may, cháu biết rồi đó. Còn mẹ của con bé, biết được tin như vậy, vì cảm thấy có lỗi với chồng con nên đã tự thắt cổ mình mà ra đi. Tên bạn cũ đó cũng bị bắt để xét xử. Khi đó còn mỗi Tiểu Giang, con bé đã bị tra tấn rất nặng bề, tâm lý cũng theo đó mà thay đổi. Con bé còn bị trầm cảm rất lâu, vì sợ con bé sẽ nghĩ quẩn nên bà luôn phải để mắt tới nó. Không những vậy, vì người trong thôn luôn xì xào nói con bé, nên bà đã phải đưa con bé rời khỏi đó. Lâu dần tính cách con bé cũng trầm đi, không tiếp xúc với bên ngoài quá nhiều. Nhất là với đàn ông, con bé vẫn còn lo sợ nên không có muốn tiếp xúc với họ nhiều. Khó khăn lắm mới rũ bỏ được kí ức cũ, vậy mà giờ... đúng thật là số phần trêu đùa người mà.

Sau khi nghe hết lời tâm sự của bà Hoài, bàn tay của anh cũng run lên giống như cũng cảm nhận được từng sự đau đơn của Y Giang. Anh đã không nghĩ tới điều này. Trước đó còn nghĩ là vì anh khiến cô trở nên ác cảm với đàn ông. Còn cố gắng để cô bớt sợ anh, nhưng ai ngờ, sự thật này khiến anh không tin nổi được. Xã hội này đúng thật là độc ác, lòng dạ con người còn thâm thúy hơn thế. Anh là không hiểu rõ sự tình, tất cả đều là do anh gây ra.