Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 24: Fu shu shu





Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

----------

Ngu Quy Vãn ra khỏi tòa nhà Hoa Thịnh, cô nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đúng lúc Phó Trầm đang vẩy tàn thuốc, không khỏi cau mày mấy lần.

Gần đây cô thường xuyên thấy anh hút thuốc.

Phó Trầm như cảm giác được, anh ngước lên, hai người không nghiêng không lệch đối mắt nhìn nhau làm anh hơi mất tự nhiên.

Luôn có cảm giác làm lén chuyện gì đó không tốt lại bị vợ bắt được.

Suy nghĩ này thật sự buồn cười.

Hôm nay cô mặc rất đẹp, áo khoác màu vàng xen lẫn sắc đỏ nhìn khá to nhưng mặc trên người cô không hề béo chút nào, ngược lại càng thêm yếu ớt, cặp chân rất dài nhưng không hề gầy, mái tóc dài cứ xõa ra như thế kèm theo chiếc khăn quàng cổ màu xám, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to long lanh có lẽ chỉ to bằng bàn tay anh.

Sao trước kia không phát hiện ra chứ?

Ăn mặc trang điểm như này không khác gì sinh viên đại học, anh như vậy có phải quá cứng nhắc không.

Phó Trầm ho hai tiếng, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi!"

Ngu Quy Vãn gật đầu, chậm rãi bước tới, cô cúi đầu tự hỏi, vừa rồi anh nhìn mình chăm chú như vậy làm cô xấu hổ chỉ muốn chui xuống lỗ mà thôi.

Chủ yếu là ánh mắt kia quá trắng trợn.

Hay nghĩ đến chuyện tối qua??


Ngu Quy Vãn vừa lên xe đã nghe thấy Phó Trầm hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Cô chưa nghĩ đến việc tối nay ăn gì mà đang cân nhắc đến chuyện của Thịnh Sâm, muốn biết chi tiết hơn, mặc dù chuyện này là bí mật thương nghiệp nhưng cô cũng là một thành viên trong công ty mà.

Phó Trầm thấy cô không trả lời nghi ngờ hỏi: "Hử?", rồi tiện tay mở nhạc.

Một bản ballad - mười dặm gió xuân.

Bản nhạc nghe làm người ta cảm thấy rất thư thái, giai điệu bình thường nhưng lại đi vào lòng người.

"Em đang đi vòng quanh thành phố rồi nhớ đến anh

Anh ở trên núi xa mười dặm gió xuân

Hôm nay gió thổi mưa xuống chỗ anh

Em nói tất cả các loại rượu đều không bằng anh

Em ở trong bóng đêm, hát vì anh......"

Trong không gian yên ắng âm nhạc vang lên đột ngột làm tăng thêm chút nhẹ nhàng, Ngu Quy Vãn tay chỉ đầu ý nói đang nghĩ rồi quay ra hỏi anh: "Anh có ăn được cay không?"

Phó Trầm nhướng mày: "Em thích?"

Cô " Ừ" nói: "Em rất thích."

Phó Trầm: "Thế ăn món cay Tứ Xuyên?"

"Không." Giọng của Ngu Quy Vãn thấp hơn so với thường ngày, lại càng dịu dàng hơn nghe như làm nũng: "Muốn ăn đầu cá băm ớt."

Anh do dự một chút nói: "Được."

Lúc mà Phó Trầm không nhìn thấy, Ngu Quy Vãn tự tặng cho mình một chữ V! Hãy coi chuyện tối qua như một giác mơ, để bay đi theo gió!

Bên trong xe rất yên bình, Phó Trầm thỉnh thoảng lại nhận điện thoại nên Ngu Quy Vãn không tìm được thời cơ thích hợp để hỏi chuyện Thịnh Sâm, đột nhiên cô nghĩ ra ý tưởng không bằng lên Weibo!

Đương nhiên là dùng nick nhỏ của mình.

Cô nhìn sườn mặt Phó Trầm, rất kiên nghị môi mỏng mím lại, đôi mắt sáng màu đen càng tăng thêm phần nho nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều cảm thấy tự tin.

Sau đó ngón tay mảnh khảnh của Ngu Quy Vãn gõ trên màn hình điện thoại, lúc lên lúc xuống rồi gửi trên Weibo, thử xem nào!

Dù sao cũng không ai biết đây là cô, coi như đấy là nhật ký tình yêu đi.

"Đang ở trên xe Phó tiên sinh, anh ấy vừa hỏi tôi muốn ăn gì, tôi quên cả rụt rè mà nói muốn ăn đầu cá băm ớt, anh ý nói được, giọng rất dễ nghe đối với tôi mà nói như một loại ma lực hấp dẫn. Anh ấy đang nhận điện thoại nhưng tôi không biết nói chuyện gì bây giờ, nên lên đây hỏi ý kiến mọi người."

Khoảng mười phút sau, đúng giờ cao điểm tan tầm, giao thông tắc nghẽn, Phó Trầm vẫn đang nhận điện thoại, giọng nói hơi giận dữ chắc chuyện công việc.

Ngu Quy Vãn không dám thở mạnh, đôi tay nắm chặt mang theo sự khẩn trương, không chờ được mà xem bình luận trên Weibo.

Thực sự rất thú vị.

@ tôi chính là phạm nhi: "Rụt rè không thể ăn cơm, chị gái làm tốt lắm, nhưng giọng nhất định phải nhẹ một chút, điệu một chút, ngàn lần đừng hỏi vì sao, đề cử chị nên xem cách phụ nữ làm nũng tốt nhất."

@ Ăn dâu tây thật sự rất ngon: "Nhớ rõ thỉnh thoảng lại vô tình làm mấy động tác trêu chọc như hất tóc, chu miệng, đôi mắt long lanh nhìn anh ta, sau đó xem phản ứng của anh ta nếu mất tự nhiên quay sang một bên thì ha ha ha hì hì hì!!! Vậy là thành công rồi."

@ Anh ấy cho bạn kẹo vừa ngọt vừa đắng: "Trai đơn gái chiếc, trong bóng tối, kiến nghị hai người lát nữa nên đi xem phim, tốt nhất chọn loại phim ngôn tình lãng mạn ha ha ha ha ha ha!!!"

"..."


Ngu Quy Vãn đọc mà không nhịn được muốn cười, cô để nghiêng điện thoại cố ý ngăn tầm nhìn của Phó Trầm không để anh xem.

Phó Trầm đã ngắt điện thoại được vài phút, nhìn động tác đề phòng của cô nghi ngờ hỏi: "Đang xem gì đấy? Cười vui vẻ như vậy."

Ngu Quy Vãn ngồi thẳng lại nhanh chóng trả lời: "Không có gì." Cô sờ gương mặt đỏ ửng của mình chả lẽ cô biểu hiện rõ như vậy à.

"Không có gì mà cười vui vẻ như vậy, đồ lừa đảo."

Ngu Quy Vãn cúi đầu, người cứng lại những lời này sao cô nghe lại thấy có chút mập mờ nhỉ, nhưng anh nói quá tự nhiên nên chắc do cô nghĩ nhiều rồi.

"Đấy là đọc truyện cười trên Weibo."

Phó Trầm: "Cho tôi xem?"

Ngu Quy Vãn từ chối thẳng thừng: "Không cho." Đôi mắt to long lanh nhìn anh, cằm hơi nhếch lên tạo cảm giác kiêu ngạo.

Anh cười nhẹ, rất có kiên nhẫn hỏi: "Vì sao?"

"Đây là bí mật của em." Ngu Quy Vãn nói xong tự nhủ trong lòng đó là vì anh.

Phó Trầm không hỏi lại nữa, nếu hỏi tiếp lại không thân sĩ.

Ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, xe đi chậm rồi dừng lại Ngu Quy Vãn theo Phó Trầm xuống xe.

Có rất nhiều xe sang trọng đậu xung quanh, xem ra nhà hàng này kinh doanh không tệ, càng đi càng cảm thấy hài lòng kể cả thiết kế trang trí.

Phong cách cổ điển, gác mái thủy tạ, tiếng nước chảy róc rách, bàn đu dây, hoa dây leo tạo thêm phong cảnh.

Người phục vụ mang bọn họ đi một vòng, dừng trước cửa phòng riêng, nở nụ cười tiêu chuẩn khom lưng 45 độ, làm động tác "Mời".

Phó Trầm vừa nhấc chân, góc áo đã bị Ngu Quy Vãn giữ chặt, anh cúi đầu nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Ngu Quy Vãn nói: "Chúng ta ngồi bên ngoài đi!" Phong cảnh không cần quá tốt đâu, hơn nữa trong phòng riêng quá nặng nề, nếu cả hai người ngồi mà không nói chuyện gì thì rất xấu hổ.

"Có bất tiện không?" Anh thì không vấn đề gì nhưng thân phận của cô thì khác.

"Sẽ không đâu!" Ngu Quy Vãn ngửa đầu nhìn hắn.

Cuối cùng hai người lại chọn vị trí gần cửa sổ góc đại sảnh.

Người phục vụ cầm thực đơn đi tới, nhìn thấy Ngu Quy Vãn, trong mắt lóe lên sự vui mừng ngọt ngào mà nói: "Ngu tiểu thư, thật vui vì gặp được cô, tôi rất thích bộ phim cô đóng." Vừa nói vừa đưa thực đơn cho cô.

Ngu Quy Vãn hào phóng mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn." Chỗ khác nhau nên người cũng khác.

Cô lướt qua menu và thường xuyên gật đầu với lời giới thiệu nhiệt tình của người phục vụ, ngước mắt hỏi Phó Trầm ở đối diện: "Anh muốn ăn gì?"

Phó Trầm vẫn đang xem tin tức tài chính, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Em tự chọn là được rồi."

Trong mắt cô hiện lên sự tinh nghịch, lại dò hỏi lần nữa: "Chú Phó, có thật không?"

"Em thích là được."

Lần này Ngu Quy Vãn rất sảng khoái chọn mấy món ăn trên menu, đầu cá băm ớt, rau xào, gà xào ớt, canh rong biển, đủ cho hai người ăn.

Chỉ lát sau đồ ăn đã mang lên đầy đủ, Ngu Quy Vãn ăn ngon lành, vốn định trêu chọc Phó Trầm, nhìn anh ăn không nhiều lại cảm thấy mình hơi quá.

Cô vừa ăn vừa nói: "Quá cay sao?"

Phó Trầm trong lòng ngoài miệng không đồng nhất: "Vẫn tốt." Bình tĩnh mà cầm chén trà uống một ngụm.


Ngu Quy Vãn cố nhịn cười, đôi mắt đen như mực xoay tròn nói sang chuyện khác: "Đợi lát nữa em mời anh xem phim nhé? Trước đó đặt vé trên mạng định hẹn với Đào Tử, kết quả lại bị cho leo cây, cô ấy đi hẹn hò rồi." Câu sau càng nói càng nhỏ, thêm chút tủi thân như thật.

Phó Trầm không có lý do gì từ chối trả lời: "Được."

Ngu Quy Vãn ăn khá ngon nhưng không khỏi nghĩ hơi xa, khẩu vị hai người không hợp nhau về sau ở chung phải giải quyết như nào đây?

Bảo cô không ăn ớt nữa thật sự quá khó.

Một khi tình yêu liên quan đến nhiều thứ thì không chỉ là tình yêu nữa!

Nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Quy Vãn nhăn lại, gắp một miếng gà xào cay, hơi nghiêng người lên phía trước đưa đến miệng Phó Trầm, cười, khẽ dụ, "Anh nếm thử xem, ăn khá ngon đấy."

Phó Trầm kinh ngạc, nhưng nhìn vào đôi mắt cô như muốn chìm vào đấy, từ từ mở miệng, có mà thạch tín cũng muốn ăn, đuôi mắt cong lên mang theo ý cười.

Lúc này cô mới phát hiện đây là gián tiếp hôn rồi, trên chiếc đũa còn lưu lại nước miếng của cô, bây giờ cũng có thêm của anh, dung hợp lẫn nhau.

Im lặng một lúc, Ngu Quy Vãn lại bắt đầu thản nhiên dùng đũa.

"......"

Khoảng mười phút sau, hai người đi ra khỏi nhà hàng, ngoài trời đã tối đen, tuyết bay tán loạn nhìn toàn mảnh trắng xóa, những nhánh cây trụi lũi bên đường treo đầy đèn lồng và ít tất màu đỏ, tuyết đọng dầy trên mặt đất, lái xe chưa chắc đã dễ bằng đi bộ, mà rạp chiếu phim lại cách đó không xa.

Ngu Quy Vãn vừa mới đi WC đặt vé, mới chiếu gần đây, phim về tình yêu khá được yêu thích, tên cũng rất lãng mạn rất lộ liễu gọi là "Yêu là gì?"

Cô còn cố ý đọc tóm tắt nội dung, tuyệt đối không phải sắc cô mới dám vỗ ngực đảm bảo.

Phó Trầm đang trầm tư, thì nghe Ngu Quy Vãn đề nghị: "Rạp chiếu phim cách chỗ này không xa, hay chúng ta đi bộ đến đấy nhé, chắc khoảng hơn 10 phút thôi coi như vận động sau khi ăn?"

Anh cúi đầu nhìn cô hỏi: "Có lạnh không?" Chóp mũi đỏ ngay cả miệng cũng đỏ rực, rất hấp dẫn.

Ngu Quy Vãn đặt tay lên miệng hà hơi rồi lại xoa vào nhau, cong môi cười, trong mắt như sóng dập dờn, khẽ cắn môi ngửa đầu lên nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Dưới cái nhìn của anh, chính là quyến rũ sáng ngời.

Hầu kết Phó Trầm hơi lăn lộn, ánh mắt sâu hơn cầm lấy tay của cô đặt trong lòng bàn tay mình "Anh ấm." Mang theo cô đi lên phía trước.

Một trước một sau, tuyết rơi dày đặc.

Trong lòng Ngu Quy Vãn ngọt ngào muốn chết, lén ngắm bờ lưng rộng lớn của anh, một tay khác lấy điện thoại trong túi ra không sợ lạnh báo cáo tiến độ trên Weibo.

"Căn cứ đầu tiên đã hoàn thành, từng cái một moah moah!!!" Nhìn Weibo gửi đi thành công mới cho lại vào túi.

Tay anh rất lớn, cũng rất ấm, ấm tới tận trong tim.