Chỉ Có Tôi Mới Nhìn Thấy Em

Chương 37



A…”

Lộc Hàm nằm trên giường, ngẩng đầu lên, ánh mắt híp lại phát ra một tiếng rên rỉ, hai bàn tay của cậu nắm lấy cánh tay của Ngô Thế Huân, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh.

Bởi vì quá mệt nhọc mà đầu óc có chút mơ màng, lại uống thêm chút rượu nên càng cảm thấy phiêu phiêu. Lộc Hàm cảm thấy hiện tại không khí xung quanh mình đều nóng như được hấp trong lồng vậy.

Ngẫu nhiên mới có một tia lạnh từ điều hòa thổi tới, còn chưa kịp cảm thấy dễ chịu hơn được chút nào, lực chú ý lại bị hấp dẫn bởi người đang dùng sức động trên thân mình, kích thích của độ sâu làm Lộc Hàm căng thẳng đến từng thớ thịt, sau đó lại nhanh chóng vô lực mà mềm nhũn.

Một lần rồi lại một lần, không có dừng lại nghỉ ngơi, cảm giác được có chút mệt mỏi, nhưng lại si mê loại cảm giác ngứa ngáy khó chịu này, khoái cảm nóng bỏng kéo đến, không nỡ dừng lại.

“Ngô…Ngô Thế Huân…ưm…”

Hai tay Ngô Thế Huân đỡ lấy hai bên đầu của Lộc Hàm, tư thế nửa quỳ kẹp chặt lấy bắp đùi của cậu. Anh vẫn luôn ngắm nhìn khuôn mặt của cậu, nghe cậu gọi tên mình, rồi sau đó lại ghé sát thân mình đặt nụ hôn tỉ mẩn lên đôi má của Lộc Hàm, thân thể vẫn chậm rãi luật động.

Đặt môi hôn lên đôi môi mỏng manh và khuôn mặt đã nhuốm một tầng mồ hôi của Lộc Hàm, cảm nhận lấy nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể cậu. Lúc từ phòng tắm đi ra tóc Lộc Hàm còn hơi ướt, bây giờ lại toàn là mồ hôi còn có mấy lọn tóc dính sát lên trên mặt.

Nhìn thẳng vào đôi mắt khép hờ của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân nhìn thấy sự mê loạn trong mắt cậu, nhất thời cảm thấy mũi mình phun ra khí nóng như lửa vô cùng bức người, nóng đến mức làm anh cả người nhiệt huyết sôi trào.

Ngô Thế Huân lại cúi đầu xuống khẽ hôn lên đôi môi của Lộc Hàm, chặn lại những tiếng đứt quãng thở dốc cùng rên rỉ kia. Một tay thì chuyển qua bên hông của Lộc Hàm, rồi đỡ lấy, quỳ ở trên giường hai đầu gối hơi dùng sức quỳ vững, thừa dịp lúc Lộc Hàm chuyên chú, lập tức dùng sức thật sâu.

“Ưm!!!”

Cánh tay bị Lộc Hàm đang quào loạn bắt lấy, sự giao hợp quá sâu làm cho Lộc Hàm bị kích thích mà hoảng loạn lên. Đầu ngón tay trắng bệch, khóe mắt trực tiếp tràn ra nước mắt sinh lý. Cậu đã không còn phân biệt rõ là sợ, là đau hay chính là kích động, chỉ là Lộc Hàm cứ bám lấy tay của Ngô Thế Huân không buông, đôi mắt có hơi mở to một chút, nước mắt vòng quanh ướt nhẹp.

Ngô Thế Huân dừng lại động tác, đem bàn tay đang đặt lên eo Lộc Hàm di chuyển qua bên này, nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay của cậu ra, hạ thấp người xuống để bàn tay của cậu vòng qua cổ mình.

Sau đó khi Lộc Hàm còn đang ngây ngốc nhìn mình, Ngô Thế Huân lại cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu, nói: “Đừng sợ!”

Nói xong, lại nở nụ cười trấn an cậu, rồi hai tay lại nắm lấy eo của Lộc Hàm, từ từ động thân, càng lúc càng nhanh.

Người dưới thân chỉ còn có cơ hội rên rỉ, ôm chặt lấy Ngô Thế Huân cố gắng không khóc.

Mưa gió qua đi, Ngô Thế Huân giúp Lộc Hàm đơn giản tắm rửa một lượt rồi đặt cậu xuống giường đắp chăn cẩn thận, vợ nhỏ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, vừa nằm xuống đã thiếp đi.

Ngô Thế Huân lúc này mới đi tắm, nước từ vòi sen phả trên mặt anh, Ngô Thế Huân nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, rồi lại giơ tay lên vuốt tóc đang lòa xóa trước trán vuốt ngược ra sau. Trong đầu óc anh lúc này toàn bộ là hình ảnh không biết nói làm sao cho rõ của Lộc Hàm ban nãy, dáng vẻ động tình ngượng ngùng, nhất là đôi mắt đỏ lên lúc nhìn thẳng vào mắt anh.

Khi đó nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể Ngô Thế Huân đang ở bên trong cơ thể của Lộc Hàm, nóng ấm thít chặt làm cho anh khí huyết hạ trào. Cứ mải mê nghĩ ngợi đến khoái cảm tiêu hồn đó, lúc Ngô Thế Huân lấy lại tinh thần mới phát hiện mình lại lên cao trào rồi, chẳng biết làm sao đành tự mình giải quyết rồi nhanh chóng quay về phòng ngủ.

Lau qua đầu tóc, Ngô Thế Huân cúi đầu xuống nhìn hàng lông mi dày của Lộc Hàm, giống như đang nhìn báu vật vậy cười đến vô cùng hạnh phúc. Ngô Thế Huân lại cúi thấp xuống đặt nụ hôn lên trán Lộc Hàm, vẫn cảm thấy chưa đủ lại hôn lên hai đôi má hây đỏ của cậu, làm Lộc Hàm ngứa ngáy không chịu nổi, cuối cùng đôi mắt hấp háy khẽ mở ra nhìn Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân lại hôn lên môi Lộc Hàm, còn nhận được sự đáp lại mềm mại từ người kia mà vô cùng sung sướng, cuối cùng nói một câu “ngủ ngon” rồi nhắm mắt lại ôm chặt người trong lòng thiếp đi.

————————————————

Mới sáng sớm 7h, Tống Thanh Thủy đã nhảy nhót tưng bừng từ phòng ngủ chạy ra, cho dù trên cần cổ còn lưu lại rất nhiều dấu hôn nhưng mà dường như sự vận động tối qua không làm ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của cậu cho lắm…

Đi đến phòng khách, vừa vặn ở trong phòng bếp lại bắt gặp Tống Thanh Sơn: “Ai, anh, anh đang làm gì đó?”

Tống Thanh Sơn lườm cậu một cái, rồi lại tiếp tục uống nước không trả lời.

Tống Thanh Thủy mặt đầy ý tứ xấu xa bước đến, dựa vào cánh cửa đánh giá bộ đồ ngủ phẳng phiu chỉnh tề của anh trai mình, hỏi: “Tối qua thế nào a? Uống cũng mấy bận à?”

Tống Thanh Sơn không thèm để ý, kéo cậu em trai đang đứng dựa ở cửa ra, để lại một cái bóng cô đơn, nói: “Yêu đương thuần khiết, người ta là con gái không có tùy tiện như mấy người, đầu óc của em thật là…”

Tống Thanh Sơn dừng lại cước bộ, sau đó xoay người nhìn Tống Thanh Thủy, tiếp tục nói: “Nuôi dạy em thành cái đứa nhóc thô bỉ như thế này, anh đúng là có lỗi với bố mẹ!”

Tống Thanh Thủy không phục, phản bác nói: “Fuck! Em ở Mỹ, anh ở Trung Quốc, nuôi dạy cái gì chứ?”

Tống Thanh Sơn nghẹn lời, tối qua ở cạnh phòng Ngô Thế Huân, đưa Hà Tử Mặc về nhà xong, quay về đi ngủ thì nửa đêm nửa hôm lại phải nghe “bài ca mất ngủ”, mới sáng sớm tỉnh dậy thì lại xui xẻo đụng phải tên nhóc này, đúng là không thể bi thảm hơn được nữa.

Vì vậy Tống Thanh Sơn tính toán trả thù xã hội, bèn nói: “Anh Ngô ảnh đế của em cuối cùng tối qua cũng quy tắc ngầm được một vị người mới, lại còn là thiếu niên, mau mau tiến vào phòng chụp cái ảnh giường chiếu, tiền bán ảnh đảm bảo em sẽ được ăn sợi cay cả đời.”

Tống Thanh Thủy hơi ngây người một chút, sau đó mặt đầy coi thường, trả lời: “Anh, sao anh lại biến thái như thế chứ? Làm sao có thể vì lòng tham mà đi phản bội bạn bè! Em còn đang định đưa cho anh Thế Huân ít thuốc giảm sưng đây, nếu anh đã có chủ ý như thế, y, em đúng là nên phải cẩn thận nhìn kỹ lại con người anh mới được!”

Tống Thanh Sơn: “…”

Hai anh em nhà họ Tống thì ở bên ngoài cãi nhau, Lâm Tranh lại ở trong phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Lúc Tống Thanh Thủy về phòng, ngó tới ngó lui cuối cùng mới ngồi lên giường, hỏi: “Sao bây giờ mới thu dọn?”

Lâm Tranh gói gọn tất của Tống Thanh Thủy vào rồi đút vào túi, sau đó trả lời: “Máy bay chuyến 10h, không vội, từ từ làm cũng được!”

Tống Thanh Thủy cực kỳ không hiểu gì, tiếp tục truy hỏi: “Sao lại đi vào lúc đông người như thế, anh em và anh Thế Huân đều là đại minh tinh cơ mà, phiền phức lắm!”

Lâm Tranh cười hừ một tiếng, giống như tự mình lẩm bẩm nói: “Em cho rằng Ngô Thế Huân sẽ nỡ để cho Tiểu Lộc vừa mới cùng cậu ta lên giường, lại phải dậy sớm cho kịp máy bay sao?”

Tống Thanh Thủy lại nghĩ một hồi, vẫn là không hiểu nói: “Nhưng mà, nhưng mà…nhưng mà…”

Lâm Tranh: “Sao tự dưng lắp ba lắp bắp vậy?”

Tống Thanh Thủy: “Ăn nhiều ớt như vậy còn lên giường, vậy thì có ngủ thêm mấy tiếng cũng không khá hơn được. Đau đến thế nào chứ! Em, cái lần em ăn lẩu xong rồi cùng anh…ừm…nói chung là khó chịu!”

Lâm Tranh lúc này mới nhớ đến vụ kia, âm thầm mắng mỏ Ngô Thế Huân một câu cầm thú.

————————————————

Ngày hôm nay, Lý Tiếu Trần đang ở phim trường chờ đến cảnh quay của mình, đột nhiên điện thoại của hắn nhận được tin nhắn, Lý Tiếu Trần không chú ý bởi vì bình thường cũng không hay gửi tin nhắn, phần lớn đều là tin nhắn của fans cuồng, làm hắn cực kỳ ghét bỏ.

Sau đó qua được vài phút, người quản lý cũng bước đến đưa điện thoại cho hắn muốn hắn nghe, còn dùng khẩu hình nói với Lý Tiếu Trần “không được nói linh tinh”.

“Alo!”

Đầu dây ở điện thoại bên kia hơi trầm mặc một lúc, sau đó liền có tiếng một người đàn ông vang lên: “Lý tiên sinh sự nghiệp của cậu lúc này đang ở thời kỳ phát triển, có hứng thú hợp tác với chúng tôi để nâng cao danh tiếng không?”

Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng trầm ổn, nghe được không hề có ý đùa giỡn. Lý Tiếu Trần nghĩ một lúc, lại nói: “Ngài hãy nói cách nghĩ của ngài đi!”

Người đàn ông kia nói tiếp: “Trong giới giải trí, mọi người đều biết Lý tiên sinh và Ngô tiên sinh quan hệ không tốt, sau đó cậu hiện tại lại cùng hậu bối đồng môn của Ngô Thế Huân quay phim, Lý tiên sinh có đồng ý nhân cơ hội này tạo scandal, ba người cùng lên hot search một lượt thì sao?”

Lý Tiếu trần trầm mặc, hô hấp có chút tắc nghẽn.

Phải qua rất lâu, hắn mới trả lời: “Để tôi suy nghĩ đã!”

Trong giới giải trí, cũng có người muốn mình nổi tiếng một cách trong sạch, có lẽ là bởi vì thật sự có thực lực cũng có lẽ là bởi vì có hậu đài vững chãi, nhưng cũng có nhiều người, thích cùng người khác tạo scandal nhất thời nổi lên, tuy là thu hoạch đều là những bình luận chửi mắng, nhưng danh tiếng cũng sẽ được đẩy lên cao đến mức không thể ngờ tới.

Đợi đến khi danh tiếng có đủ rồi, tẩy trắng hoàn toàn không có vấn đề.

Mà Lý Tiếu Trần chính là loại người này.

Hắn cẩn thận suy xét, nhưng vẫn hoàn toàn đoán không ra cách nghĩ của người kia.

Rất nhiều năm trước, hắn còn ra mắt trước Ngô Thế Huân vài tháng, cho nên sau khi Ngô Thế Huân ra mắt, hai người họ cùng được xét vào một thế hệ người mới. Nhưng mà hắn so với Ngô Thế Huân nhân khí nhiều hơn một chút, cho nên con người vô cùng kiêu ngạo đi đâu cũng sỉ nhục Ngô Thế Huân, có cơ hội hợp tác nhất định sẽ giở thói đại bài.

Sau đó Ngô Thế Huân từ từ trở nên nổi tiếng, Lý Tiếu Trần lại vẫn như cũ không nóng không lạnh, đồng thời cũng không biết vì sao hắn lại đắc tội rất nhiều người, sau đó bị bêu xấu, dư luận nghiêng về một bên khiến sự nghiệp của hắn bị ảnh hưởng, cuối cùng dẫn đến bị công ty đóng băng.

Sau này hắn nghe ngóng được gia thế của Ngô Thế Huân, cho nên liền nghĩ là do anh làm, từ đó cùng Ngô Thế Huân sinh ra hận ý.

Nhưng cũng may cho Lý Tiếu Trần công ty quản lý của hắn làm ăn không tốt, cho nên qua ba năm, không còn cách nào khác lại phải nâng đỡ người có tiềm lực như hắn, còn giúp hắn tẩy trắng, Lý Tiếu Trần mới có thể quay lại giới giải trí.

Vì thế đến tận hôm nay, hắn vẫn cho rằng nguyên nhân khiến hắn bị kéo xuống là do Ngô Thế Huân, cho nên nếu như có cơ hội kéo Ngô Thế Huân xuống nước thì không còn gì tốt hơn được nữa.