“Không cần đâu… như vậy sao được. Nhờ anh điđón con bé tôi cũng đã ngại lắm rồi, chuyện này…“ CốPhi Dương vội vàng từ chối.“Trẻ em trong giai đoạn phát triển cơ thể nàykhông thể thiếu dinh dưỡng được”, Hoắc Khải nói nhỏ:“Hơn nữa cô nhìn biểu cảm của cô bé đi, cô bé đãmong ngóng suốt cả quãng đường rồi, cô nhẫn tâmlàm cô bé thất vọng sao?”Cố Phi Dương quay đầu nhìn, quả nhiên thấy NhạcVăn Văn nét mặt tràn đầy mong đợi nhìn các loại đồăn trên bàn.Mặc dù cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng cô lạikhông muốn thấy con gái mình thất vọng.Cô khẽ thở dài, rồi nói: “Vậy anh thêm bạn Wechatvới tôi đi, tôi sẽ trả tiền cho anh sau”.“Cái này tính sau đi. Nước sốt, gia vị nhà cô có đủcả chứ? Hôm nay tôi cũng rảnh, Văn Văn nói thích ănsườn xào chua ngọt, để tôi làm cho hai người ăn”.“Không được đâu, thế thì phiền anh quá…““Chuyện nhỏ thôi mà”.Chương 69: Suy nghĩ nguy hiểmHoắc Khải mỉm cười đem nguyên liệu vào bếp,trong này cũng có đủ các loại gia vị.Ba mươi phút sau, sườn xào chua ngọt thơm phứcđã được bưng lên bàn, phía trên được rắc một lớpvừng trắng, nhìn ngon miệng vô cùng, khiến chongười ta thèm rỏ dãi.“Oa, thơm quá đi!” Nhạc Văn Văn đang làm bài tậpcũng không nhịn được mà chạy vào rồi hít hà mấylượt.Đường Đường ngồi bên cạnh thì đắc ý vô cùng,nói: “Cậu thấy chưa, tớ đã nói là bố tớ siêu đỉnh mài!”Nhạc Văn Văn gật đầu lia lịa: “Đúng là siêu đỉnh!”Giọng nói ngưỡng mộ của cô bé làm ĐườngĐường vô cùng khoái chí, cô bé nói: “Vậy sau này bốtớ sẽ nấu đồ ăn ngon cho cậu mỗi ngày là được!”“Vậy còn mẹ tớ?”, Nhạc Văn Văn hỏi.“Cũng sẽ nấu cho mẹ cậu luôn!”Cố Phi Dương nghe thấy vậy liền trở nên lúngtúng. Với ngoại hình của cô ấy thì dù đã có một đứacon nhưng nếu muốn tái hôn thì cũng không thànhvấn đề. Thế nhưng cô ấy lại rất quan trọng lễ tiết,cộng thêm việc ông bà hai bên đều cần được chămsóc, cho nên cô ấy vẫn không có ý định đi tìm mộtnửa tiếp theo cho cuộc đời mình.Chương 69: Suy nghĩ nguy hiểmNhững người phụ nữ bình thường giữ mình trongsạch đều luôn vô cùng nhạy cảm về vấn đề này.“Văn Văn, đừng nói bậy, chú Lý chỉ tới đây giúp đỡchúng ta thôi, lát nữa chú ấy sẽ đi”, Cố Phi Dương nói.Gương mặt Nhạc Văn Văn liền trở nên ỉïu xìu. Bố côbé đã mất từ khi cô bé còn rất nhỏ, vì vậy cô bé chưatừng cảm nhận được tình yêu thương của bố.Hoắc Khải đón cô bé tan học, đưa mẹ cô bé đisiêu thị mua đồ ăn ngon, khi về nhà còn làm sườn xàochua ngọt cho cô bé nữa. Tất cả những chuyện nàyNhạc Văn Văn rất ít khi được trải nghiệm.Cô bé cực kỳ mong gia đình mình có một ngườinhư Hoắc Khải, bất kể người đó là bố hay là chú củacô bé.Nghĩ đến sự nhạy cảm của gia đình đơn thân,Hoắc Khải cũng không định ở lại lâu. Anh dọn dẹp nhàbếp xong thì đưa Đường Đường về nhà.Trước khi đi, anh nhìn xuống chân của Cố PhiDương. Chân của cô ấy vẫn sưng vô cùng, khó mà cóthể khỏi được chỉ trong vài ba ngày.Cho nên anh lại chủ động đề nghị giúp đỡ Cố PhiDương đưa đón Nhạc Văn Văn.Cố Phi Dương không muốn đồng ý cho lắm, một làsợ người khác đàm tiếu, hai là vì cô đã gặp phải quáChương 69: Suy nghĩ nguy hiểmnhiều đàn ông tiếp cận cô với mưu đồ bất chính rồi.Gần như tất cả những người đàn ông tiếp cận cô,giúp đỡ cô đều là vì muốn có được cơ thể của cô chứchẳng phải thật lòng.Cái cảm giác phòng bị đã thành quen như nàykhiến Cố Phi Dương rất do dự.Cô ấy có thể nhìn ra Hoắc Khải không có ý gìkhác, huống chỉ vợ của người đàn ông này cũngkhông hề kém cạnh cô.Sau khi suy đi nghĩ lại, cùng với Đường Đường ởbên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng Cố Phi Dương cũngmiễn cưỡng đồng ý.Rõ ràng là người khác tỏ ý muốn giúp mình, nhưngbản thân lại đồng ý một cách miễn cưỡng như vậy,khiến cho cô ấy cũng cảm thấy ngượng, nên một haiđòi thêm bạn Wechat với Hoắc Khải để trả lại số tiềnmà hôm nay anh đã mua đồ.Hoắc Khải đâu có quan tâm đến chút tiền nhỏ ấy,nhưng nhìn sự cố chấp và kiên định trong mắt của CốPhi Dương kia, anh biết rõ nếu mình không nhận tiềnthì người mẹ đơn thân này sẽ tự cảm thấy đó là mộtloại sỉ nhục, thế nên anh cũng không từ chối nữa.Sau khi nhận tiền, Hoắc Khải vẫy tay với Nhạc VănVăn, rồi dẫn Đường Đường về.Chương 69: Suy nghĩ nguy hiểmĐưa mắt nhìn hai người rời đi, rồi nghe thấy tiếngđóng cửa nhẹ nhàng, Cố Phi Dương lại thở dài lầnnữa.Đây là hạnh phúc thuộc về người khác, không liênquan đến cô. Cuối cùng, cô vẫn là một người cô độc.“Mẹ, sườn ngon lắm, mẹ không ăn sao?”. NhạcVăn Văn ăn ngon lành đến mức khắp miệng toàn dầulà dầu.Điều kiện gia đình không tốt, Cố Phi Dương rất ítkhi mua đồ ăn quá đắt đỏ về nhà. Thịt sườn ngon nhưthế này cũng phải đến gần một trăm đồng một cân.Trừ dịp Tết ra thì bình thường cô cũng không nỡ mua.Thấy dáng vẻ ăn sườn vui vẻ của con gái, mắt côhơi đỏ, nhưng lại không dám rơi lệ, sợ ảnh hưởng đếntâm trạng ăn uống của con.“Ngon thì con cứ ăn nhiều vào” Cố Phi Dương nói.Lúc Hoắc Khải về đến nhà thì đã là bảy giờ rưỡi tối.Dù Ninh Thần nói cô sẽ lo liệu mọi việc ở nhà,nhưng thật ra lúc hai bố con Hoắc Khải về đến nhà thìcô vẫn còn đang vất vả livestream bán hàng.Hoắc Khải đành phải vào bếp nấu ba bát mì thịtbò, rồi ép cô từ di chuyển từ chỗ máy tính ra ghế ngồi.“Tiền có thể kiếm được nhưng sức khỏe thì không.Nếu em cứ thế này thì anh sẽ không giúp em tuyênChương 69: Suy nghĩ nguy hiểmtruyền nữa đâu”, Hoắc Khải uy hiếp.“Em cũng chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn để giúpanh giảm bớt áp lực thôi… giọng nói của Ninh Thầncàng ngày càng nhỏ, cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêmkhắc của Hoắc Khải, cô cũng cầm bát lên: “Em ăn làđược mà”.Tốc độ ăn của Đường Đường hôm nay rất nhanh,mặc dù cô bé cũng đã ăn không ít sườn xào chuangọt ở nhà Cố Phi Dương rồi. Sau khi ăn xong, cô bétìm một túi nilon rồi bọc hoa quả lấy từ nhà ông ngoạive.Ninh Thần nhìn cô bé, thắc mắc hỏi: “ĐườngĐường, con làm gì đó?”“Văn Văn thích ăn hoa quả, bố nói cậu ấy rất đángthương, chúng ta phải quan tâm đến cậu ấy. Cho nêncon muốn đem hoa quả cho cậu ấy ăn” Đường Đườngđáp.Ninh Thần lại nhìn sang Hoắc Khải, Hoắc Khảicũng gật đầu nói: “Anh đến nhà cô bé rồi, điều kiệncũng không tốt hơn nhà chúng ta bao nhiêu. Lúcchồng của Cố Phi Dương chết đi thì còn nợ một sốtiền lớn nữa. Hiện giờ cô ấy nuôi một lúc bốn ngườigià và một đứa nhỏ, cũng khá khổ cực”.“Không ngờ anh cũng đồng cảm với người ta’,Chương 69: Suy nghĩ nguy hiểmNinh Thần khẽ gật đầu nói. Mặc dù ngữ khí của côkhông có gì khác lạ, nhưng Hoắc Khải vẫn nhìn radáng vẻ ghen tuông của cô.“Em đừng nghĩ nhiều. Nếu anh thật sự có suy nghĩkia thì sao lại dẫn theo Đường Đường đi chứ, hơn nữasẽ càng không nói với em. Anh làm vậy là mong em cóthể biết anh đang làm gì. Giữa vợ chồng thì nền tảngchính là sự tin tưởng, đúng không nào?”. Hoắc Khảinói.Ninh Thần ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm và ngữđiệu chân thành đó khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.Tại sao cô lại đi nghỉ ngờ chồng mình chứ, cho dùchỉ là ghen tuông theo bản năng thì cũng không nênlàm như vậy mới phải.Anh ấy đã thay đổi rất nhiều rồi mà. Vào lúc này,bản thân không khen anh ấy tốt bụng giúp đỡ ngườikhác thì thôi đi, sao lại đi chất vấn ý tốt của anh ấychứ.“Em xin lỗi, thật ra em cũng…“Em không cần xin lỗi. Phụ nữ ghen tuông vìchồng là chuyện bình thường mà. Nếu anh làm gì màem cũng không ghen thì anh còn cảm thấy bị sỉ nhụclà đằng khác đấy”. Hoắc Khải cười nói.Ninh Thần cũng bị anh chọc cười, không khí dầnChương 69: Suy nghĩ nguy hiểmtrở nên hài hòa hơn.Khi biết Cố Phi Dương bị trật chân nặng, NinhThần còn đặc biệt lấy các loại cao thuốc có công hiệucao đặt vào trong túi hoa quả của Đường Đường.Nhìn hai mẹ con tất bật chuẩn bị, trên mặt HoắcKhải cũng lộ ra nụ cười.Lòng nhân ái không phân biệt sớm hay muộn,cũng không phân biệt tuổi tác. Đây là nguyên nhânmà anh thích người ở các tầng lớp thấp hơn, họ giảndị thật thà và cũng sống đơn giản hơn các tầng lớpkhác.Ba ngày sau đó, ngày nào Hoắc Khải cũng chủđộng đưa đón bọn trẻ đi học. Cơ Hương Ngưng vìxem trọng anh nên cũng rất quan tâm hỗ trợ.Anh có thể làm vào buổi tối, cũng có thể tan làmsớm.Nếu là lúc trước thì chuyện này đã bị người ta đàmtiếu từ lâu rồi, nhưng giờ văn phòng chi nhánh củanhà họ Cơ đều nằm trong tay Cơ Hương Ngưng, đếncả Cơ Xương Minh cũng phải ngoan ngoãn nghe lờithì làm gì có ai dám làm loạn.Mỗi buổi trưa và tối, việc đầu tiên Hoắc Khải làmkhi đến nhà Cố Phi Dương chính là giúp hai mẹ connấu cơm rồi rời đi.Chương 69: Suy nghĩ nguy hiểmBất kỳ ai từng tiếp xúc với anh cũng đều khen ngợitài năng nấu ăn của anh.Hai mẹ con Cố Phi Dương bình thường chỉ toàn ănmì hoặc đồ ăn mua bên ngoài cho nên cũng rất thíchđồ ăn anh nấu.Sau khi đã quen thuộc, Nhạc Văn Văn vừa về nhàliền đi theo Hoắc Khải vào nhà bếp như một cái đuôinhỏ, mặt tràn đầy mong đợi nhìn anh nấu ăn.Sự giúp đỡ của Hoắc Khải khiến Cố Phi Dương vôcùng cảm động. Mà có một số chuyện, luôn rất dễ đểtrở thành thói quen.Thật sự đã có lúc, cô ấy mong bản thân mình đãchậm chân hơn một chút, như vậy thì gia đình nhỏcủa cô ấy bây giờ đã trở nên trọn vẹn hơn.Ít nhất thì trong nhà sẽ có một người đàn ông xuấthiện, làm cô yên lòng hơn nhiều.Nhưng cô ấy cũng biết đây là một suy nghĩ nguyhiểm.Hoắc Khải là người đã có gia đình, cũng là mộtngười đàn ông không tầm thường. Còn cô chỉ là mộtcánh hoa tàn, bên cạnh còn có một đứa con, làm gì cótư cách mơ tưởng nhiều đến vậy? Mà cũng không nênnghĩ như thế!Cho nên đến ngày thứ ba, cô ấy chủ động thông báo rằng chân mình đã ổn, không cần phiền HoắcKhải giúp mình đưa đón con mỗi ngày nữa.