Chế Độ Cưng Chiều

Chương 2: Chuyện Gia Đình (1)



Tăng Thư vào nhà vệ sinh rửa mặt với nước lạnh một chút. Có lẽ bệnh đau dạ dày này của cô lại kéo đến. Tăng Thư chửi tục một tiếng rồi đi ra ngoài hành lang trống người hút thuốc. Cô rít điếu thuốc một cái rồi phả ra làn khói nhạt. Cơn đau như được an ủi mà dịu đi.

"Đúng là kiêu căng" Tăng Thư nhìn thấy logo có tên của quán liền cười nhạt. Tempted, cô thắc mắc chủ quán là người thế nào mà lại đặt tên quán như thế này.

"Xin lỗi khu vực này không được hút thuốc" Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính vang lên.

Tăng Thư phát giác giọng nói dễ nghe đó là do người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, dáng vẻ nhã nhặn đứng tựa người vào tường nói. Cô nhìn đến tấm biển cấm hút thuốc ngay trên tường.

"Xin lỗi"

Tăng Thư vẫn là bộ dáng ngang ngược rồi bước đi. Khi lướt qua người đàn ông thì tóc của cô vô tình lướt qua người anh ta, để lại mùi hương thơm thoảng dầu gội. Anh ta lịch sự nhắc nhở:

"Ở hành lang gần quầy pha chế và các khu vực bên trong đều có thể hút thuốc"

Tăng Thư cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Cô không để ý thấy nụ cười trên môi của anh ta, vừa ma mị vừa yêu nghiệt. Tăng Thư tuỳ tiện đi ra một góc trống người của quán, xác định không có biển cấm thì lại lấy ra thêm một điếu thuốc. Cô hút xong thì tìm đường trở về chỗ Du Uyên. Bây giờ đã khuya rồi, cả hai cũng phải đi về thôi.

Huyền Thiên Phong ngồi ở bàn tâm trạng khó chịu kì lạ. Cô rõ ràng nói đi vệ sinh nhưng tại sao lại lâu như vậy? Không biết có chuyện gì không? Khi anh vừa định đứng lên đi tìm thì vừa hay Tăng Thư trở về. Cô thuận tiện đi ngang khoác vai Du Uyên, kéo cô rời khỏi đám đông đang vây quanh. Huyền Thiên Phong thấy cô thuần thục như vậy thì thở ra nhẹ nhõm. Cô cùng Du Uyên đi đến trước mặt anh, Tăng Thư hơi ngà ngà say, Du Uyên thì hoàn toàn không biết gì nữa. Chỉ thấy cô cười mãi.

"Bọn em về đây"

"Anh đưa hai người về"

Huyền Thiên Phong giữ phòng độ nói. Cô lắc nhẹ đầu:

"Không cần đâu. Bắt xe về là được"

"Em không cần sợ anh làm bừa. Anh không đê tiện đến mức lợi dụng người say rượu"

Huyền Thiên Phong nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cô thì cười nhẹ nói. Anh tuy đào hoa là thật nhưng không phải loại tuỳ tiện. Tăng Thư phì cười, không phải cô sợ anh làm gì, mà là sợ phải mang ơn người khác. Cô nhìn Du Uyên giơ tay múa chân thì thở dài ra một tiếng, lần sau vẫn là nên kiềm chế cô ấy một chút. Huyền Thiên Phong tay cầm sẵn chìa khoá nhìn Tăng Thư.

"Vậy làm phiền anh rồi"

Nói rồi cô cùng anh đi ra xe. Tăng Thư và Du Uyên ngồi phía sau. Du Uyên từ lâu đã chìm vào giấc ngủ, cô thoải mái tựa người vào Tăng Thư. Thông qua gương chiếu, Huyền Thiên Phong nhìn thấy Tăng Thư dịu dàng chăm sóc Du Uyên. Anh cười nhẹ thầm nghĩ nếu Tăng Thư đối với anh cũng dịu dàng như vậy thì tốt.

Huyền Thiên Phong lâu xe đến dưới lầu nhà Du Uyên. Tăng Thư dìu cô bạn say mềm của mình vào nhà, Huyền Thiên Phong cầm túi xách hai người đi phía sau. Đúng lúc Du Tử Lãng, anh trai của Du Uyên cũng vừa đến thăm cô ấy. Anh ta nhìn đứa em say khướt của mình thì chỉ biết lắc đầu. Du Tử Lãng nhờ Tăng Thư giúp em gái thay quần áo rồi ra ngoài phòng khách ngồi cùng Huyền Thiên Phong. Từ nãy khi vào nhà anh đã sớm để ý Huyền Thiên Phong. Ánh mắt anh ta hướng nhìn Tăng Thư không đơn giản. Du Tử Lãng xem Tăng Thư là em gái nên liền tìm hiểu xem một chút:

"Cậu có ý với Thư Thư sao?"



Huyền Thiên Phong cầm lấy ly nước trên tay uống đi một ngụm. Vẻ mặt mang ý cười nói:

"Không đủ rõ ràng sao?"

Du Tử Lãng nghiêm túc nói:

"Nếu là đùa vui thì đừng động vào em ấy"

Huyền Thiên Phong chợt nhớ lại lúc nãy Du Uyên cũng cảnh cáo anh như vậy. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì với Tăng Thư mà đối với chuyện tình cảm lại căng thẳng như vậy.

"Không đùa vui, tôi chỉ là muốn tìm hiểu cô ấy một chút"

"Phải xem Thư Thư có cho cậu cơ hội hay không?"

Cạch.

Tiếng mở đóng cửa khiến cả hai im bặt. Tăng Thư từ trong phòng bước ra rồi nhìn Du Tử Lãng cười nhẹ:

"Em giúp cậu ấy thay quần áo rồi. Lúc nãy cậu ấy uống không nhiều, ngủ một giấc sẽ tỉnh lại thôi"

"Cũng khuya rồi em ở lại đây đi"

Du Tử Lãng nhìn hai má ửng hồng của cô mà nói. Dù gì về nhà thì chẳng có ai chăm sóc cho cô. Hơn nữa cảm giác ở một mình đối với một cô gái thì cũng không dễ chịu gì.

"Anh chỉ ghé qua đưa chút đồ cho Uyên Uyên. Em cứ tự nhiên ở lại cùng con bé. Anh cùng Phong sẽ đi ngay"

Tăng Thư nghĩ ngợi một chút cũng đồng ý. Cuối cùng hai người đàn ông rời đi. Tăng Thư khoá cửa cẩn thận rồi đi vào phòng tắm.

Dưới lầu, Huyền Thiên Phong cùng Du Tử Lãng đứng tựa người vào xe, cả hai lúc nãy có cầm theo mấy lon bia trong tủ. Huyền Thiên Phong uống một ngụm rồi quay sang nghi hoặc nhìn Du Tử Lãng:

"Thư Thư sao lại nghe lời cậu vậy? Không phải hai người..."

"Đừng nói bậy! Chúng tôi là quan hệ anh trai em gái thuần khiết"

Huyền Thiên Phong hài lòng cười nhẹ. Nhưng bộ dạng lúc cô ở cùng anh em Du Uyên khác hẳn với cách cô hút mạnh vào xe anh. Cô gái này đúng là tiêu chuẩn kép mà.



"Sao trước giờ không nghe cậu nhắc về Thư Thư?"

"Cậu có hỏi không?" Du Tử Lãng ngang ngược nói.

Huyền Thiên Phong cười nhạt. Làm sao anh biết mà hỏi chứ?!

Anh ngước đầu nhìn bầu trời, bỗng hình dáng một cô gái ở ban công vô tình bị anh nhìn thấy. Dựa theo vị trí toà nhà và trí nhớ của anh về dáng người của Tăng Thư, Huyền Thiên Phong chắc chắn đó là cô. Trong bóng tối trên tay cô còn giữ một điếu thuốc đang cháy đỏ, cô gái này không thể lành mạnh một chút sao?

Du Tử Lãng quay sang bắt gặp Huyền Thiên Phong đang chăm chú nhìn gì đó thì cũng nhìn theo. Anh nhìn thấy Tăng Thư đang thong dong hút thuốc ở ban công. thì hai mày cau nhẹ lại. Con bé này lại vậy nữa rồi, không phải đã hứa với nhau sẽ bỏ thuốc hút sao?

Du Tử Lãng lấy điện thoại ra nhắn vài tin. Huyền Thiên Phong bỗng thấy Tăng Thư chạy trở vào trong rồi lại chạy ngược ra. Khoảng cách quá xa anh không thể nhìn thấy Tăng Thư đã đeo kính vào. Cô vì vậy mới thấy rõ Du Tử Lãng và Huyền Thiên Phong đang đứng phía dưới nhìn cô. Tăng Thư vẫy tay chào.

Cả hai ngớ ra một lúc rồi cúi mặt cười thành tiếng. Du Tử Lãng hết cách với cô. Anh rõ ràng đã nhắn tin kêu cô đừng hút thuốc nữa đi ngủ sớm. Du Tử Lãng cũng vẫy tay chào lại. Tăng Thư đứng ở ban công cười nhẹ. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Du Tử Lãng:

"Em đọc được tin nhắn rồi, bây giờ đi ngủ đây"

Tuy Tăng Thư đã cố đè nén giọng của mình nhưng quen biết nhau lâu như vậy Du Tử Lãng nhận ra cô vừa khóc xong.

"Được rồi. Em ngủ đi, có chuyện gì thì nói với anh hoặc là Uyên Uyên, biết không?"

Anh không rõ xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn là do chuyện gia đình. Bao năm qua đều như vậy. Đứa trẻ này không bao giờ chịu chia sẻ với ai cả, cũng không lên tiếng kêu người khác an ủi. Du Tử Lãng với vai trò là một người anh cũng chỉ có thể quan tâm hỏi han cô vài câu rồi cùng Du Uyên ở bên cô.

Huyền Thiên Phong đứng ở cạnh vừa vặn nghe được hết. Anh thuận miệng hỏi vài câu:

"Thư Thư có chuyện gì sao?"

"Ừm. Chuyện gia đình ấy mà"

"Cậu biết rõ lắm sao?"

"Tôi không chắc chắn nhưng cũng hiểu được phần nào"

Huyền Thiên Phong đã lâu không thấy ánh mắt trầm lắng của Du Tử Lãng. Trong lòng anh cũng phần nào tò mò lại cảm thấy đau lòng cho Tăng Thư.

"Cậu hỏi nhiều làm gì? Tôi không nói thêm gì được nữa đâu. Thư Thư mà biết thì giận tôi mất"

Du Tử Lãng đã kiên quyết như vậy thì Huyền Thiên Phong không hỏi tiếp nữa. Cả hai uống thêm vài lon bia rồi ai nấy trở về nhà.