Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 165: Ngoại tình...




“Bé con…”

Mạnh Kiều nghiêng người định bế anh linh (*) lên, nhưng đứa bé đã hóa thành sương đen rồi biến mất.

(*) Anh linh: quỷ hồn trẻ con.

Cô ngượng ngùng sờ mặt mình.

Cô đáng sợ vậy à?

Dọa quỷ sợ được luôn?

Không phải vừa rồi nó còn gọi cô là mẹ sao?

Nghiêm Mục vừa rồi không nghe thấy gì, nhưng trực giác của anh mách bảo có gì đó không ổn nên quay lại phòng tắm, tình cờ nhìn thấy Mạnh Kiều quấn khăn tắm trắng ướt nhẹp, đứng trên sàn bằng chân trần, cau mày, khó hiểu nhìn bồn tắm lớn.

Anh liếc nhìn mặt nước gợn sóng của bồn tắm rồi hỏi: “Vừa rồi có người à?”

"Ừ, từ trong bồn tắm." Mạnh Kiều xoa xoa thái dương: "Là con nít, nhưng hình như không có tính công kích gì, đáng thương. Giống như loại quỷ chết oan uổng trong phim, tình tiết khác với kiểu nuôi quỷ nhỏ của Thái Lan, không có sát khí, cảm giác như đang… nhắc nhở em gì đó?”

Nghiêm Mục biết Mạnh Kiều xé rách con búp bê, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, vừa rồi anh chỉ kiểm tra ban công, nhưng dựa vào trực giác của mình, anh gọi Mạnh Kiều mấy tiếng, thấy cô không trả lời, anh đã biết có ảo cảnh hoặc thứ gì đó kỳ lạ tạo nên rào cản giữa hai người. Cũng may là năng lực của anh linh không mạnh, trong phòng cũng không có ảo thuật kỳ lạ nào khác nên anh đi thẳng về phòng tắm.

“Vậy em còn tắm nữa không?” Nghiêm Mục hỏi.

Trên tóc Mạnh Kiều có bọt trắng mềm mại, trên vai còn có những cánh hoa hồng từ viên thả bồn tắm. Ánh hồng nhẹ nhàng bao phủ làn da cô, trong nháy mắt Nghiêm Mục cảm thấy dưới da của cô tràn ngập nước hoa.

"Tắm chứ, người em rít quá." Mạnh Kiều mở cửa phòng tắm: "Anh xoay mặt đi chỗ khác rồi ở đây với em đi. Em không muốn đang tắm lại có một đứa bé chui từ dưới đất lên đâu, ở góc độ đó em có thể sẽ đạp một đạp chết nó mất.”

Nghiêm Mục tưởng tượng ra cảnh tượng xấu hổ mà Mạnh Kiều miêu tả, mỉm cười nói: “Được.”

Tắm rửa xong, hai người chuẩn bị chìm vào giấc ngủ yên bình. Chăn nệm êm ái, gió biển hiu hiu, cửa sổ kính sát trần nặng nề, sóng vỗ bờ biển. Mạnh Kiều chưa bao giờ sống gần biển như vậy, dù sao vị trí thế này rất đắt đỏ. Cô nép vào người Nghiêm Mục, một chân sượt qua bụng người đàn ông như một con mèo.

Đêm rất yên tĩnh, Mạnh Kiều ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhân viên phục vụ đã đẩy một xe đồ ăn sáng kiểu Anh đến. Nghiêm Mục đang mở phanh áo choàng tắm ngồi ngoài ban công uống cà phê, Mạnh Kiều đi tới ôm cổ người đàn ông, khẽ hôn anh một cái. Cảnh tượng này khiến cô có cảm giác mình giống như một nhân vật trong bộ phim Miami, đồng thời cảm thấy mình sẽ sớm có một chuyến hành trình ly kỳ và tuyệt vời.

Bữa sáng là trứng ốp la xúc xích, bánh mì nướng kiểu Pháp, thịt xông khói và đậu nành sốt cà chua. Mạnh Kiều cuộn tròn trên ghế, thưởng thức bữa sáng tuyệt vời: "Anh có phát hiện được gì không?"

“Có, lát nữa em có lớp yoga, giáo viên vừa gọi cho em.” Nghiêm Mục nói.

Vẻ mặt Mạnh Kiều như vừa gặp quỷ.

Đừng yoga mà…

Cô thực sự không có chút mềm dẻo nào.

“Vậy anh định làm gì? Không tập yoga đôi sao?” Mạnh Kiều hỏi, nhưng sau đó cô lại nghĩ tới Nghiêm Mục mặc một quần tập yoga bó sát lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, bắt chéo chân, ưỡn người về phía trước, hoặc là nâng mông lên, hai tay vươn tới trước người, hoặc là nắm gót chân sau.

Không được!

Hình ảnh đẹp đến nỗi cô không dám nghĩ tới nữa.

Nếu còn nghĩ tiếp, cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ muốn thân mật với bạn trai nữa.

"Thôi, em đi đây."

Lúc đưa bữa sáng tới, nhân viên phục vụ còn đưa cả bộ quần áo tập yoga mới tinh, vì vậy cô mặc áo tập màu trắng, quần xanh nhạt tức giận đi tới đó, từ cách ăn mặc thì khí thế vô cùng.

Lớp học yoga diễn ra trong phòng học ở tầng một của tòa nhà dịch vụ, ở đây ngập tràn mùi huân hương của Thái. Trong phòng nồng nặc mùi Savadika khiến cô muốn chạy đi spa. Phòng tập yoga không có nhiều người, ngoài giáo viên ra thì chỉ có ba người phụ nữ giàu có, khí chất không tầm thường.

Mấy người phụ nữ giàu có nhìn thấy gương mặt mới xuất hiện thì mỉm cười tiến tới chào hỏi, rồi hỏi này hỏi nọ.

Các bà chủ nhà giàu có tính tình khá tốt, có vẻ bọn họ đã ở đây được một thời gian, tuy điều kiện phục vụ ở đây rất tốt nhưng ở lâu cũng không có gì vui vẻ. Cho nên thấy có người mới, bọn họ tự nhiên muốn tìm hiểu một phen, rồi khen quần áo, mặt mũi của Mạnh Kiều.

"Cô xinh đẹp như búp bê vậy, cô dùng sản phẩm chăm sóc da nào vậy?" Một người phụ nữ có mái tóc dài ngang lưng khoảng chừng ba mươi tuổi hỏi. Cô ấy là người nói nhiều nhất trong ba người phụ nữ, tên cô ấy là Josie, chồng cô ấy kinh doanh ngoại thương, thu nhập gia đình ước tính lên đến hàng tỷ.

Mạnh Kiều bấm ngón tay tính toán, nếu như tiền lương mỗi tháng của cô là mười ngàn tệ thì cho dù cô có bắt đầu làm việc từ thời Bàn Cổ khai thiên đến giờ cũng không được nhiều tiền như vậy.

Cô ấy qua loa khoe chút công việc kinh doanh của chồng nhưng vẫn không quên nói mình cũng là người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, tuy nhiên hai năm qua cô ấy phải chịu quá nhiều áp lực nên bị mất ngủ, cho nên đến đây thả lỏng một chút, điều dưỡng cơ thể, thuận tiện sinh thêm đứa thứ hai.

Josie nhìn Mạnh Kiều nói: "Haiz, tiếc là hôm nay Emma không đến học, nếu không cô sẽ được gặp cô chủ thật sự đó, xinh đẹp, da trắng hồng, đẹp lắm. Hôm qua cô ấy đã vào phòng sinh rồi, nếu không mấy người chúng ta còn có thể uống trà chiều đấy. Một lát tan học, cô muốn đi xem cùng với bọn tôi không, lúc đó cô ấy chắc đã sinh rồi.”

Mạnh Kiều tỏ ra rất hứng thú: "Được."

Nhịp điệu của lớp yoga chậm rãi, nhưng Mạnh Kiều đã kiệt sức vì căng cơ, hai chân cô cứ như không còn là của mình nữa, nhưng những bà chủ nhà giàu khác lại có thể làm rất dễ dàng, không cứng đờ như sắt thép giống cô. Tập mười lăm phút đồng hồ, Mạnh Kiều dứt khoát nằm vật ra thảm yoga, không cố được nữa!

"Xem ra gân cơ của cô vẫn còn cứng quá, cô cần phải giãn cơ, điều này sẽ tốt cho sức khỏe của cô hơn." Josie cười nói: "Nếu cô mệt quá thì phía Tây có một spa kiểu Thái Lan khá tốt. Cô có thể bảo các cô ấy thoa tinh dầu cho cô. Trước kia tôi cũng cứng như cô vậy đó, hai tuần là quen thôi.”

"Ừm..."

Mặc dù Mạnh Kiều không nghe lọt tai.

"Các cô biết ở đây có bao nhiêu người không? Tôi thấy nhà rất nhiều, nhưng mà cảm thấy không có nhiều khách đến vậy." Mạnh Kiều đổi chủ đề, chuẩn bị bắt tay vào việc chính.

Một người nói: “Dù sao nơi này cũng đắt tiền, không phải ai cũng vào được. Nhưng khu B chắc sẽ nhiều người hơn một chút. Dù gì thì hiện tại áp lực tinh thần quá lớn, tư vấn tâm lý một chút cũng tốt."

Mạnh Kiều thấy cô ấy chủ động nhắc đến khu B, bèn tiến thêm một bước nói: “Chị Josie, hôm qua trên bãi biển tôi nhìn thấy một người phụ nữ, hình như trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“À, cô nói Trương Tiểu Thanh à?”

Ba người phụ nữ nhà giàu nhìn nhau cười.

Có vẻ bọn họ rất quen thuộc với Trương Tiểu Thanh.

Josie thì thầm: “Dù điều kiện ở đây tốt đến mấy cũng không thắng được khúc mắc, tóm lại là cô ấy ngày càng tiều tụy. Trương Tiểu Thanh rất đáng thương, lúc cô ấy vào đây là để điều dưỡng chuẩn bị mang thai, lúc đó cô ấy và chồng rất hạnh phúc. Trương Tiểu Thanh hôm qua cô thấy có dáng vẻ gì?”

"Tóc tai rối bời, hai má hóp lại, cảm giác như là do mất ngủ lâu ngày gây ra vậy." Mạnh Kiều nói.

"Ừm, khi cô ấy mới đến cũng xinh đẹp lắm, như cô vậy. Chồng cô ấy cũng là người đẹp trai tài giỏi, nghe nói anh ấy là cộng sự của một công ty tài chính, thu hút ánh mắt rất nhiều điều dưỡng." Josie sống ở đây đã lâu, lý do là cần nghỉ ngơi và có tiền, cô ấy sống trong căn hộ trần cao rộng và sang trọng nhất khu A, lại còn thay toàn bộ nội thất bên trong căn hộ thành gỗ nguyên khối cao cấp theo phong cách Bắc Âu.

“Sao lại như vậy?”

“Chồng ngoại tình đó!” Một người phụ nữ khác nói.

“Hả?” Mạnh Kiều còn tưởng mình nghe kể chuyện ma.

Nhưng những gì mấy người bọn họ nói tiếp theo cũng không khác mấy so với những gì Mạnh Kiều đoán.

Vợ chồng Trương Tiểu Thanh chuyển đến để chuẩn bị mang thai, cả hai sống ở căn hộ bên cạnh căn của Mạnh Kiều. Tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, sau khi điều dưỡng cơ thể một thời gian, Trương Tiểu Thanh mang thai. Sau khi mang thai cô ấy rất để ý chế độ ăn uống, mà chồng cũng che chở bảo vệ cô ấy. Đến khi mang thai được khoảng năm tháng, có điều dưỡng nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội của Trương Tiểu Thanh phát ra từ nhà cô ấy, cô ấy như phát điên, đập phá đồ đạc, tâm trạng kích động dẫn đến cô ấy có dấu hiệu sinh non lúc hơn nửa đêm.

Tuy nhiên, sau đó thai nhi đã được cứu sống.

Từ đó, tình cảm vợ chồng như có khoảng cách, thái độ của chồng Trương Tiểu Thanh với cô ấy cũng có chút thay đổi. Cô ấy vốn tưởng mình mang thai nên vóc dáng thay đổi mới bị chồng ghét bỏ, cho nên càng để ý chế độ ăn uống, chăm chỉ tập yoga nhưng chồng cô ấy vẫn lơ đãng khi ở bên Trương Tiểu Thanh.

Sau đó, có người nhìn thấy chồng cô ấy đi với một người phụ nữ lạ ở khu nghỉ dưỡng, sau đó bọn họ mới biết hóa ra chồng Trương Tiểu Thanh ngoại tình.

Rồi chuyện xấu kéo nhau mà tới.

Trong lúc cãi vã không ngừng, Trương Tiểu Thanh đã sinh non. Vốn tưởng rằng đứa bé này có thể xoa dịu mối quan hệ rạn nứt giữa mình và chồng, nhưng không ngờ cô ấy lại sinh ra thai chết. Sau đó đứa bé bị ôm đi, mà Trương Tiểu Thanh cũng mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Bệnh trầm cảm của cô ấy ngày càng trầm trọng, từ nói chuyện một mình đến thường xuyên gặp ảo giác. Mà khi đó chồng cô ấy đã không còn bên cạnh vợ mình nữa, mà trả hết tiền cho khu B, rồi chẳng bao giờ quay lại. Trương Tiểu Thanh cứ thế ở trong khu B ba tháng trời.

"Cô ấy cứ nói có quỷ có quỷ!" Josie thần bí nói: "Không biết có phải đứa trẻ đã chết đó đến đòi mạng của cô ấy không. Nhưng cũng may là chỉ có mình cô ấy nói có quỷ, những người khác lại không thấy, nếu không tôi cũng không dám ở đây!”

"Đúng vậy, nhưng mà nói chuyện giật gân cũng quá xui xẻo. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy phát điên bỏ chạy, tim tôi cứ đập thình thịch. Khu nghỉ dưỡng này đã tìm rất nhiều Azan tới làm lễ siêu độ để trấn an cô ấy nhưng vẫn không có tác dụng. Tôi nghĩ, nhà thờ Phách La kia chắc có tác dụng đấy. Những bà mẹ khác bị sinh non sau nghi thức cũng không có trạng thái bất thường gì, còn vui vẻ sống tiếp.”

Thai lưu.

Ngoại tình.

Gặp quỷ.

Mạnh Kiều vô thức sờ bụng mình.

"Các cô đừng nói nữa, càng nói càng sợ, hôm nay chúng ta không thể nói những chuyện xui xẻo này, hay là chúng ta đi thăm Emma đi." Josie nói.