Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

Chương 153: Gặp lại Giáo Hội



"Có người nói anh ta gặp phải người giống hệt mình, xem ra hoàn cảnh ở thế giới song song cũng giống chúng ta. Nhưng em đoán hầu hết các khu vực đều đã bị ngắt kết nối, nếu không sao chủ đề này lại không lên hot search được, số lượng thảo luận chỉ có vài trăm. Em đăng trên Kênh Thế Giới còn nhiều hơn.” Mạnh Kiều nghịch điện thoại di động.

Nghiêm Mục chăm chú nghiên cứu cuốn sách: “Cũng không nói lúc nào phó bản kết thúc, nhưng tất cả sẽ kết thúc thôi, nếu không nền văn minh nhân loại sẽ không thể tiếp tục. Có điều động cơ của phó bản là gì?”

"Chỉ để lại sinh vật cấp cao? Mặc dù em không muốn thừa nhận mình là sinh vật cấp thấp như một con kiến, nhưng xét theo thiên phú chúng nó có thể cho chúng ta thì có lẽ sẽ cao cấp hơn con người một ít.” Mạnh Kiều ăn sạch hai cái bánh cuộn Ý, cô vui vẻ dựa vào cửa sổ: “Anh lấy sách về đi, chúng ta quay về nhanh một chút, trộm một hai cuốn sẽ không bị ai phát hiện đâu.”

Mạnh Kiều vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một quả dâu tây nhỏ làm bằng vải, mở khóa kéo bên hông, quả dâu tây nhỏ biến thành một cái túi mua sắm màu xanh lá cây. Cô lắc lắc: “Đi thôi, muộn lắm rồi, lấy hết đi, không ai phát hiện được đâu. Điểm mấu chốt là làm gì còn ai đọc sách này chứ.”

“Cho anh thêm mười phút nữa.” Nghiêm Mục nói: “Anh cần tra cứu một số bản tin khảo cổ.”

Tin tức khảo cổ học có thể đã được sàng lọc, không có gì có giá trị. Tuy nhiên, Nghiêm Mục thông qua so sánh sách cổ và địa điểm khai quật thì phát hiện ra những điểm trùng lặp có liên quan. Rất có thể Tương Liễu có liên quan đến nhiệm vụ phó bản trước đó, vì một lý do nào đó mà nó rời khỏi phó bản, ngủ sâu trong lòng đất hoặc núi rừng, mãi đến khi có người đào nó lên, sau đó tạo thành Giáo Hội hiện tại.

“Trước đó em còn suy đoán, phó bản có thể tương tự với hình ảnh ba chiều hoặc là phim 5D, nên mới có vẻ sống động như thật. Vậy tại sao thỉnh thoảng em lại có thể nhìn thấy đôi mắt của Tương Liễu?” Mạnh Kiều không hiểu: “Lẽ nào em cũng là quái vật trong phó bản?”

Vừa nói, cô vừa kéo cổ áo ra, nhìn da thịt trên ngực mình: “Ừ, trông không giống quái vật chút nào.”

Nghiêm Mục nói: “Thực ra thiên phú của em cũng không có gì mới lạ, năng lực câu thông với quỷ vẫn được ghi chép trong sách cổ, ở phương Tây cũng có các truyền thuyết về người dẫn đường Minh giới. Có thể em và Tương Liễu có cùng nguồn gốc sức mạnh, hoặc là thiên phú và đạo cụ của chúng ta đều là những nhánh năng lực được tiến hóa từ boss phó bản.”

Để một sinh viên khoa học tự nhiên và một nhà tiểu thuyết mạng như Mạnh Kiều cùng suy nghĩ về sự kiện kỳ lạ quả thực rất khó xử.

Mạnh Kiều vừa rồi còn đang nói chuyện, đột nhiên cau mày, cảm thấy một dòng điện từ tay chân truyền đến đỉnh đầu. Cô rên rỉ đau đớn, vịn lấy giá sách bên cạnh, trong đầu lóe lên một đôi mắt đỏ rực, sau đó mũi cô tràn ngập mùi máu tươi đáng sợ.

Không, đôi mắt đó không phải đang nhìn cô.

Vậy thì đang nhìn ai?

Mạnh Kiều chợt mở mắt: "Mau! Về thôi, đã xảy ra chuyện rồi!"

Trăng máu mọc lên giữa trời đêm đen tối, gió lạnh thấu xương thổi bay đất đá trên bãi cỏ hoang sơ. San San đang giúp Tiểu Kiều thay băng cho người bị thương, cô bé chỉ vào một cái giường trống, hỏi: “Anh trai nằm ở đây đâu rồi ạ? Hôm qua anh ấy nói mình khó chịu, haiz, có ai bôi thuốc cho anh ấy chưa ạ?”

Tiểu Kiều dừng lại, cô ấy không có ấn tượng gì với cái giường trống này.

"Có chuyện gì vậy?" Bạch Thần đi tới.

San San lặp lại lần nữa: “Em nhớ rõ ở đây có một anh trai nằm, nhưng không thấy người đâu nữa. Chị Tiểu Kiều nói không nhớ anh ấy.”

Bạch Trình Hi cà lơ phất phơ nghĩ không có gì: “Chắc là đi vệ sinh rồi, em đừng lo, sợ gì chứ?”

San San liếc nhìn Bạch Trình Hi đang ăn kẹo giấy bóng kính, cô bé không thích anh trai này lắm, có lẽ vì mùi máu trên người cậu ta quá nồng, nụ cười của Bạch Trình Hi khiến mọi người cảm thấy cậu ta đang không vui, cậu ta càng cười càng có cảm giác hậm hực. Cô bé chống nạnh nói: “Anh có biết nơi này nguy hiểm thế nào không? Anh đừng có mạnh mồm, chị em nói, đừng có cắm flag lung tung.”

Lúc này, Hạ Tinh Thần đi tới, nói nhỏ vào tai Bạch Thần mấy câu.

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Tiểu Kiều vẫy tay nói: "San San, từ giờ trở đi em đừng cách chị quá xa, lại chỗ chị đi."

"Sao vậy chị Tiểu Kiều?"

Tiểu Kiều cảm nhận được một luồng khí bất an.

Hạ Tinh Thần dẫn Bạch Thần đi vào nhà vệ sinh: "Bạch Thần, vừa rồi trong nhà vệ sinh phát hiện một thi thể, nói chính xác là một người giấy, trong bụng còn có nước thuốc tôi cho uống ngày hôm qua."

Hai người đi vào nhà vệ sinh, buồng vệ sinh trong cùng có một người giống như con rối, vừa rồi nội tạng của anh ta đã bị Hạ Tinh Thần vứt bỏ, nước thuốc anh ta uống ngày hôm qua đã thấm qua từng lớp giấy, khiến cho bên trong anh ta ướt đẫm.

Vẻ mặt Bạch Thần thay đổi: “Là đạo cụ, bảo mọi người sơ tán."

Giáo Hội đã biết vị trí bọn họ ẩn nấp.

Ba mươi giây sau, tín hiệu báo động sơ tán chiếu sáng toàn bộ nơi trú ẩn dưới lòng đất. Ánh đèn đỏ im lặng bắt đầu nhấp nháy nhanh chóng, bầu không khí vốn yên bình thoáng trở nên căng thẳng. Tuy nhiên, khi có người muốn thoát khỏi lối ra lên mặt đất, bọn họ lại phát hiện mình đã bị vô số bóng người mặc áo choàng dài bao vây.

Trong chỗ lánh nạn chừng hơn một trăm người, mà người Giáo Hội phái tới lại nhiều gấp đôi.

"Giáo Hội đến! Bọn chúng đến rồi!"

"Mọi người chuẩn bị chiến đấu!"

"Chúng ta bị bao vây, không thể trốn thoát!"

Bạch Thần nhanh chóng hiểu rõ tình hình, lúc này Giáo Hội đã chặn lối ra bọn họ thường dùng. Chỗ lánh nạn này không chỉ có một lối ra mà còn có một đường vòng ở tầng ngầm thứ hai có thể để mọi người rời đi.

Bạch Thần hét lớn: "Tiểu Kiều, để ý San San, Hạ Tinh Thần, cậu cầm tài liệu, dẫn mọi người ra khỏi lối ra khu B. Bạch Trình Hi, cậu đi theo bọn họ, mọi người nghe theo sắp xếp của Hạ Tinh Thần, tôi sẽ bọc hậu.” Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra cảnh tượng như vậy, cậu ấy đã quá quen với phương án này sau vô số lần bị xét nhà.

Hạ Tinh Thần và Tiểu Kiều hoàn toàn tin tưởng Bạch Thần, Hạ Tinh Thần thu dọn tài liệu quan trọng rồi chạy ngay đến lối ra của khu B. San San không nói nhiều lời vô ích nữa, thậm chí cô bé còn bắt đầu bắt chước Hạ Tinh Thần kêu gọi các thành viên trong hội đi tới lối ra để trốn thoát. Toàn bộ hầm lánh nạn không lớn, nhưng lối ra chật hẹp, cần phải đi qua từng người một. Đây là quá trình vô cùng tốn thời gian.

Lúc này, Giáo Hội đã đi theo lối ra của họ xuống dưới.

Bọn chúng lặng lẽ nhìn chỗ lánh nạn bừa bộn, tầng một của hầm đậu xe đã không còn một bóng người từ lâu. Tên cầm đầu đoàn người của Giáo Hội tức giận nói: “Đi tìm!” Trong mắt Giáo Hội, đối phó với Hội Khoa học còn quan trọng hơn điều tra phó bản, Hội Khoa học là thứ duy nhất bọn chúng có thể nắm trong tay ngay lúc này.

Ngay khi các thành viên của Giáo Hội tản ra khắp tầng một thì tầng hầm một đã xảy ra vụ nổ long trời lở đất, trong màn khói trắng xóa là thi thể nát vụ của các thành viên Giáo Hội. Tên cầm đầu rất tức giận, dùng đạo cụ trong tay, tay chân và thân mình vốn bị nát vụn lập tức trở nên giống như có sinh mạng, bắt đầu nhúc nhích, như nhỏ axit sulfuric vào protein, chúng dần dần biến thành màu đen rồi biến thành hình dạng con người mới.

Bọn chúng lấy đạo cụ đã chuẩn bị sẵn ra, dùng kính thấu thị phát hiện Hội Khoa học đang sơ tán ở tầng ngầm thứ hai. Giáo Hội còn không cần đi cầu thang mà dứt khoát mở một cái lỗ rất lớn dưới chân rồi rơi thẳng vào trong đám người đang hoảng loạn. Vốn dĩ Bạch Thần đã ra lệnh cho người phong tỏa hành lang, tưởng chừng sẽ phải mất một thời gian Giáo Hội mới có thể đột phá tầng một, nhưng không ngờ Giáo Hội lại nắm giữ nhiều đạo cụ hơn bọn họ.

"Đi mau!" Bạch Thần hét lớn.

Hạ Tinh Thần cầm tài liệu, kéo San San đi về phía trước, ánh mắt xuyên qua hành lang đông đúc, nhìn về nơi Tiểu Kiều đã đi xa.

Người của Giáo Hội gần như không tốn sức lực, tóm cổ các thành viên của Hội Khoa học rồi ném thẳng ra ngoài, những người còn lại chưa bước vào hành lang thoát hiểm hoảng sợ chạy ra ngoài. Người của Giáo Hội lấy ra một khẩu súng màu đen, chĩa vào đám đông, bóp cò. Viên đạn thoát ra khỏi súng vỡ thành ba mảnh giữa không trung bắn về phía đám đông.

"——Đùng!"

Một luồng ánh sáng lóe lên, ba mũi tên bắn ra cùng lúc.

Tiểu Kiều đứng ngược hướng trong đám đông, tay cầm một cây cung tên màu bạc tinh xảo, cô ấy đứng dưới ánh đèn đỏ như máu, sắc vàng bay lượn, giống như thiên thần trên trời. Đạn và tên ma sát với nhau, tóe lửa.

Giữa ánh đèn điện và đá lửa, một vầng sáng đỏ như máu từ trong góc phóng ra như tia chớp, Bạch Trình Hi từ trong bóng tối thò đầu ra, mỉm cười nhìn về phía đám người Giáo Hội. Cậu ta vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người thích thể hiện. Cậu ta coi thường Bạch Mộ Nhiễm vì đã xây dựng chỗ trú ẩn chỉ để cứu đám người không liên quan. Cậu ta đổ thừa hành vi của mình lúc này là do gen di truyền, dù sao cậu ta và Bạch Mộ Nhiễm cũng cùng bố mẹ, lúc bản thân cậu ta làm ra hành động tương tự, Bạch Trình Hi cũng không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, Bạch Trình Hi kinh thường hừ một tiếng.

Dù gì nếu cậu ta bỏ chạy trước mặt những người không có khả năng tự vệ này, quả thực sẽ mất hết mặt mũi.

Bạch Thần nhìn thấy Tiểu Kiều và Bạch Trình Hi không rời đi thì càng đau đầu, đây không phải là phim siêu anh hùng đâu!

Bạch Trình Hi có thể khống chế máu của mình, giọt máu giống như roi dài sắc bén quất thẳng vào cổ họng của Giáo Sứ. Ngay sau đó cậu ta nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, bảo cậu ta đi thu hoạch đạo cụ, nhưng bây giờ đâu phải lúc học cách sử dụng đạo cụ? Máu quấn quanh đạo cụ vừa lấy được đưa tới tận tay Bạch Trình Hi, Bạch Trình Hi bắn một phát vào Giáo Sứ.

Viên đạn tách thành đạn cháy, bay thẳng về phía vị Giáo Sứ còn chưa kịp phản ứng, mấy người bên cạnh gã vội vàng mở lồng kính ra, nhưng đã chậm một bước, một viên lửa thiêu cháy mấy người bọn chúng.

“Ra ngoài tìm lối ra thứ hai của bọn chúng.” Thủ lĩnh đám người của Giáo Hội ra lệnh.

Tuy nhiên, cái lỗ bọn chúng đi xuống đã bị tơ máu chằng chịt của Bạch Trình Hi bịt kín, những sợi tơ mảnh giống như tia laze, dù bị xuyên thủng vẫn có thể tiếp tục khép lại.

Nhưng cái này vốn không cản được Giáo Sứ.

Bọn chúng móc ra một điếu thuốc lá lạnh ngắt, ngay lúc Bạch Trình Hi đang kiêu ngạo, khói trắng bay ra trong nháy mắt, làm máu ngưng tụ thành một tầng sương giá, máu đông cứng, trong nháy mắt từ trên đỉnh đầu rơi xuống, vỡ nát. Cùng với đó, vết thương trên tay Bạch Trình Hi cũng bị xé toạc đau đớn, sương giá lan tràn trên ngón tay cậu ta.

Giáo Sứ lao tới vị trí của Bạch Trình Hi, mũi tên của Tiểu Kiều xé không mà đến, xuyên qua ngọn lửa đỏ rực. Nó vừa xuyên qua cơ thể của Giáo Sứ, lập tức bùng lửa cháy dữ dội.

"Đùng!"

Bạch Thần trốn sau máy điều hòa, khoảnh khắc các Giáo Sứ khác vừa nhấc chân xông tới, cậu ấy lập tức búng tay.

Những viên gạch dưới chân Giáo Sứ nổ tung.