Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 14



Chỉ là sự thật này quá mức nặng nề, ép tới mức khiến người ta không thở nổi. Khương Mạc kìm nén đủ loại ý tưởng trong lòng mình, vứt bỏ đi cảm xúc tiêu cực trong mình, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Yến Bình có đói bụng không? Tỷ tỷ có bánh quy, kẹo và thịt bò, còn có cả mì. Đệ có muốn ăn hay không?”

Nói xong, Khương Mạc có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước miếng của Yến Bình trong lồng ngực mình. Đang lúc nàng cho rằng Yến Bình sẽ lựa chọn một món đồ ăn, nhóc lại nhẹ nhàng lắc đầu, giãy giụa muốn xuống đất.

Đứa bé trong lòng ngực gần như không có chút trọng lượng nào, Khương Mạc càng thêm thương Yến Bình, không nỡ thả người ra. Huống hồ, Yến Bình còn đang để chân trần.

Đôi mắt vừa chạm đến cặp chân tàn khuyết vặn vẹo kia, Khương Mạc đã buồn lòng, dời mắt đi.

“Yến Bình còn chưa đói bụng sao?”

Nàng tận lực để giọng của mình trở nên bình tĩnh.

Yến Bình lại lắc đầu, nhóc ngừng giãy giụa, một bàn tay đè lại cái bụng dường như đang đau đớn, một tay khác chỉ vào phòng ở, quay đầu nói với Khương Mạc: “Nơi đó có gạo, đệ có thể nấu cháo.”

Lời nhóc nói cực kỳ nghiêm túc, nhưng người nhóc chỉ mới cao bằng bệ bếp mà thôi.

Mũi Khương Mạc đau xót, vẫn ôm chặt lấy nhóc như cũ: “Có phải Yến Bình muốn ăn cháo hay không, tỷ tỷ nấu cho đệ nhé.”

Yến Bình ngoan ngoãn gật đầu.

Khương Mạc đứng dậy muốn đi nấu cháo, nhưng trong lòng nàng còn ôm Yến Bình, ngay lập tức lại hơi do dự.

“Đưa đưa bé cho ta đi.”

Lúc này, Hi Phù Ẩn đột nhiên duỗi tay với Khương Mạc.

Khương Mạc sửng sốt, sau đó mím môi, một lúc sau mới đưa Yến Bình qua đó.

“Tỷ tỷ, đệ có thể tự xuống dưới đi.”

Tư thế của Yến Bình có chút là lạ, ngồi ở trong lòng ngực Hi Phù Ẩn, có chút thẹn thùng. Nhóc đã lớn rồi, sao còn có thể để người ta ôm tới ôm lui chứ. Lúc nãy nhóc sợ tỷ tỷ đau lòng cho nên mới ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực nàng. Nghĩ vậy, nhóc quơ quơ chân muốn xuống đất.

Hi Phù Ẩn lại không thả người, chỉ vụng về điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái cho nhóc.

Mà  Khương Mạc cũng cong người xuống, dịu dàng nói: “Tỷ làm cháo cho Yến Bình, Yến Bình có thể ở trong ngực ca ca chờ tỷ không?”

Yến Bình nhìn nàng, chần chờ gật đầu.

Lúc này sắc trời đã hơi tối, bóng tối lại bao phủ mặt đất một lần nữa.

Cũng nhờ có nước nấu mì lúc trước bọn họ đun vẫn luôn không tắt, cho nên không cần phải nhóm lửa lại.

Khương Mạc đổ chút nước ấm đút cho Yến Bình uống một chút. Sau đó lại cầm một hộp thịt bò và đèn pin từ trong ba lô ra, bước vào trong phòng.

Căn nhà để lương thực là nhà có cánh cửa đối diện, căn nhà lớn nhất.

Khương Mạc bật đèn pin tìm kiếm một lúc mới tìm được gạo từ một cái vại lớn sau lưng giường. Sau khi mở nắp ra, thấy bên trong đó còn có một vại gạo trắng ngập tràn.

Khương Mạc vừa phẫn nộ, vừa nuốt nước miếng liên túc. Nàng đã rất lâu không ăn cơm gạo tẻ, vừa nhìn thấy đống gạo này thì nàng không không chế nổi bắt đầu nuốt nước miếng.

Nhưng nàng càng phẫn nộ hơn với việc rõ ràng ba huynh đệ Chu gia còn nhiều lương thực thế này, lại không muốn cho một đứa trẻ ăn no.

Khương Mạc lại lật tìm mấy chỗ khác, lục tục tìm thấy bột mì, khoai lang đỏ và khoai tây. Còn có mấy miếng thịt đã phơi khô và mấy chục cái trứng gà.

Đống đồ ăn này đã đủ để ăn suốt một năm.

Mà mấy thứ này, không cần phải suy nghĩ cũng biết là của những người bị ba huynh đệ Chu gia lừa lên núi.

Nhìn số lượng này là có thể đoán được, trước khi lên núi, họ hẳn là đã mang theo toàn bộ gia sản của mình. Nhưng không ngờ tới, sau đó tất cả những thứ đó làm lợi cho ba huynh đệ Chu gia.

Cũng khó trách, trong thế đạo ai nấy đều đói đến mức không khác gì quỷ, ba huynh đệ Chu gia ai ai cũng được nuôi dưỡng khỏe mạnh đến mức mỡ đầy người, tứ chi mạnh mẽ, không thấy được một chút dấu vết chịu đói. Hóa ra là bình thường được cung phụng, được ăn ngon uống tốt.

Nhưng bây giờ, truy cứu mấy thứ này cũng là vô dụng.

Khương Mạc thả lại tất cả mọi thứ về chỗ cũ, chỉ lấy một quả trứng gà và một nắm gạo rồi bước ra ngoài.

Đến phòng bếp nhỏ bên cạnh nhà, sau khi rửa sạch cái nồi sắt lớn và chén đũa bằng nước sạch mấy lần, Khương Mạc mới rửa sạch được chúng.

Nhìn nước bẩn bị đổ ra ngoài, Khương Mạc cảm thán sự xa xỉ của mình.

Phải biết rằng lúc ban ngày, nàng suýt chút nữa đã khát chết.

Nàng vừa tự giễu, vừa tay chân lanh lẹ vo gạo nấu cháo.

Thật ra Khương Mạc cũng không quá thông thạo việc bếp núc. Nàng chỉ làm mọi thứ này theo cảm tính.

Sau khi cho thêm một chút thịt bò vụn và trứng gà, chờ cháo chín hẳn, nàng tìm một cái chén múc cháo vào trong.

Ngửi chén cháo hương thơm xông lên mũi này, Khương Mạc nhịn cơn thèm trong bụng, bưng lên cho Yến Bình.

Bởi vì có trứng gà và thịt bò, cháo trở nên rất thơm. Nàng còn chưa tới gần, Yến Bình đã duỗi dài cổ, mắt nhìn với vẻ trông mong.

Khương Mạc nở nụ cười, đưa cháo lên bên miệng thổi thổi, xác định không còn quá nóng mới đưa cho Yến Bình: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng.”

Yến Bình bưng cháo lại không ăn, mà là đưa tới bên miệng Khương Mạc: “Tỷ tỷ ăn trước đi. Tỷ là ân nhân của Yến Bình, theo lý nên để tỷ tỷ ăn trước.”

Người nho nhỏ nhưng trên mặt chỉ toàn là sự nghiêm trang mà người lớn mới có.

Khương Mạc buồn cười, nhưng mùi hương của chén cháo cứ len lỏi mãi vào trong khoang mũi, gợi lên cơn thèm khát trong bụng nàng. Chén cháo thịt lặng yên mà quyến rũ nàng, thiếu chút nữa đã khiến nàng thất lễ.

Không biết phải lấy bao nhiêu nghị lực, Khương Mạc mới đẩy chén cháo ra ngoài: “Yến Bình ăn đi, tỷ tỷ đã ăn rồi.”

Nàng cười gượng, đôi mắt chật vật nhìn xuống mặt đất. Nàng đã rất lâu chưa được ăn cháo, đáy lòng Khương Mạc như muốn khóc.

Yến Bình nhấp môi, lén nuốt nước miếng xuống, lại bưng chén cháo đến trước mặt Hi Phù Ẩn.

“Đệ ăn đi.”

Hi Phù Ẩn lắc đầu, nhẹ giọng nói.

Thấy hai người đều từ chối, Yến Bình mới gấp không chờ nổi mà ôm chén cháo, miệng húp xì xụp.

Khương Mạc nấu cháo đặc, lại cho thêm đủ nguyên liệu, một chén đầy như thế cũng đủ để một người ăn no căng.

Yến Bình quét sạch đồ trong chén, tuy rằng cái bụng dẹp lép đã căng tròn, nhưng nhóc vẫn còn có chút không nỡ buông chén ra.

“Nếu Yến Bình thích, ngày mai tỷ tỷ lại nấu cho đệ.”

Khương Mạc cười dỗ.

Nào ngờ Yến Bình lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, tỷ tỷ, ngày mai đệ ăn cháo trắng là được rồi.”

Trong lòng Khương Mạc lại thấy buồn, trẻ con đều tham ăn, Yến Bình còn nhỏ tuổi mà đã cực kỳ hiểu chuyện, càng khiến người ta đau lòng hơn. Khương Mạc gượng cười, cũng không nói gì thêm nữa.

Nàng bưng chén lên, thu dọn xong đống hỗn loạn trong bếp.

Chờ đến khi nàng bước ra ngoài, Yến Bình đã ngủ say trong lòng Hi Phù Ẩn, trên khuôn mặt non nớt treo nụ cười thỏa mãn.

Nơi này gần bờ hồ, hơi ẩm vào ban đêm khá lớn. Tuy rằng nghĩ đến chuyện chủ trước đó của cái nhà này đã bực bội nhưng Khương Mạc vẫn ôm Yến Bình trở lại phòng, thu dọn một phen rồi mới nhẹ nhàng đặt nhóc lên giường ngủ.

Sau đó nàng lại trở về bên hồ, nửa bế Hi Phù Ẩn lên đã muốn đưa người vào trong phòng.

“Không phải lúc trước Khương cô nương nói, nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

Giữa trời tối, Hi Phù Ẩn đột nhiên mở miệng ra khiến Khương Mạc sợ tới mức lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã.

Mà lời trong miệng hắn nói ra càng làm cho Khương Mạc chột dạ. Sao nàng lại quên mất lời nàng đã từng dùng để lừa Hi Phù Ẩn chứ.

Khương Mạc còn không kịp mở miệng, Hi Phù Ẩn lại thở dài nói: “Thật ra tại hạ cũng quên mất, bình thường tại hạ và Khương cô nương cũng ôm ôm ấp ấp như vậy. Đã sớm hủy hoại danh tiết của Khương cô nương.”

Hi Phù Ẩn am hiểu sâu sắc nghệ thuật nói chuyện, nhắc đến là ngưng, sau đó không còn nói gì nữa.

Khương Mạc nghe vậy thì dừng động tác lại. Hiển nhiên, hành vi của nàng đã nói lên một vấn đề, nàng vẫn luôn không phải là một người coi trọng danh tiết. Vậy thì lời ma lời quỷ nàng dùng để lừa Hi Phù Ẩn đương nhiên là giả dối rồi. Hơn nữa, bây giờ nàng còn có thể sắc mặt như thường nửa ôm lấy hắn, đã sớm nói lên vết thương của nàng đã không sao.

Nhưng mà, cũng giống như sự ăn ý vốn có giữa hai người vậy, hai người vẫn luôn không miệt mài truy hỏi thân phận của đối phương. Nói đến cùng, bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, Khương Mạc vẫn là ân nhân cứu mạng của Hi Phù Ẩn.

Cho nên giờ phút này, Khương Mạc cũng không sợ nữa, tay nàng dùng sức, cũng không mở miệng giải thích gì, chỉ gian nan đưa Hi Phù Ẩn về phòng, dàn xếp hắn nằm lên trên giường.

Lúc trước khi hai người màn trời chiếu đất cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này, Khương Mạc rõ ràng thấy được vẻ ghét bỏ chợt lóe lên rồi biến mất trên mặt Hi Phù Ẩn.

Nàng thấy buồn cười, nhỏ giọng nói: “Thế là đã được rồi, có giường ngủ cũng đã không tệ.”

Sau khi nói xong, nàng đứng thẳng người, duỗi cái cơ thể đau nhức này một cái. Bây giờ hai người này đã được an trí xong xuôi, nàng muốn đi làm một chuyện nàng đang tha thiết ước mơ, nàng muốn tắm rửa.

Vẻ vui mừng của Khương Mạc lộ rõ trên nét mặt, Hi Phù Ẩn nhìn thấy, đáy lòng dường như có chút suy đoán. Đầu tiên, hắn đỏ mặt, tiếp theo, hắn cũng cảm thấy cả người mình không thoải mái.

Mắt thấy Khương Mạc nhảy nhót vài cái sắp rời đi, hắn kìm nén, nhưng vẫn không chịu nổi, da mặt dày gọi nàng lại: “Khương cô nương.”

Chân Khương Mạc tạm dừng, xoay người kinh ngạc nhìn hắn, lấy ánh mắt dò hỏi hắn có chuyện gì.

“Khương cô nương, có thể làm phiền cô nấu chút nước hay không, tại hạ muốn tắm gội.”

Câu nói trong miệng hắn tuy rằng đúng lý hợp tình, nhưng đáy lòng hắn lại có chút chột dạ. Nếu Khương cô nương từ chối hắn, cũng là chuyện đương nhiên.

Nghĩ vậy, Hi Phù Ẩn nhấp môi, có chút hối hận.

Khương Mạc quay đầu nhìn hắn, không thể tin nổi, một câu thô tục thiếu chút nữa đã vọt ra khỏi miệng. Cái tên này thật sự xem nàng là nha hoàn hay sao, hầu hạ ăn, hầu hạ ngủ, còn phải hầu hạ tắm rửa à?

Nhưng tầm mắt vừa tiếp xúc đến khuôn mặt gầy ốm bẩn thỉu nhìn không thấy mặt mũi và bộ quần áo dơ dáy nhìn không ra màu sắc. Nàng nghẹn họng, thôi được rồi.

Khương Mạc còn nhớ rõ bộ dáng của người này khi mới đưa ra. Mặc dù đúng là thảm hại, nhưng người ta có một khuôn mặt đẹp, một khí chất toàn thân còn hơn cả phụ nữ. Nhìn vào đã thấy không phải người bình thường. Kết quả đi theo nàng mới được mấy ngày đã biến thành như vậy.

Tuy lường trước thân phận hắn không đơn giản, nhưng kết quả khi thấy hắn bị giày vò thành cái bộ dạng quỷ quái này, nàng vẫn thấy chua xót.

Thật lâu sau, Khương Mạc thở dài, vẫn bất đắc dĩ gật đầu. Nàng vô lực nói: “Được rồi, ta biết rồi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, chờ nấu nước xong, ta sẽ tới kêu ngươi.”

Sau khi nói xong, người đã bước ra ngoài.

Để lại Hi Phù Ẩn một hồi lâu sau vẫn không tỉnh hồn.

Đây là đồng ý sao?

Khương Mạc bước đến phòng bếp, dùng cái thùng gánh nước từ bên hồ rót vào nồi sắt, chất đầy củi lên, sau đó nhóm lửa thật lớn.

Tranh thủ lúc này, nàng tình cờ phát hiện một thau tắm. Thau tắm này được chế tạo bằng gỗ thuần, bên ngoài mài giũa rất bóng loáng. Có thể nhìn ra được, tay nghề của người làm thau tắm không tệ.

Nhớ lại lời Yến Bình nói, Chu lão nhị là một tên thợ mộc, đây hẳn là đồ gã làm ra. Chẳng qua cái thau tắm này như là trước giờ chưa từng được dùng vậy, ở trên phủ một lớp bụi rất dày.

Thau tắm quá nặng, nàng vốn không thể di chuyển nó. Chỉ có thể lau dọn nó sạch sẽ ngay trong phòng, làm lụm một phen, người cũng mệt mỏi quá sức. Trong lúc đó, nàng còn không quên thêm chút củi vào bếp. May là bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ có củi là không thiếu. Cho nên không lâu sau, nước đã sôi lên.

Đổ nước xong xuôi, nước sôi trong nồi còn thừa hơn một nửa, Khương Mạc lại đổ đầy nước vào nồi, để lửa cháy tàn làm ấm nước, sau đó mới đưa Hi Phù Ẩn sang đây.