Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 72: Kết đắng



Hắn là kẻ ác độc, vô nhân tính, khoanh hai tay ngạo nghễ xem cô gái khổ sở làm niềm vui.

"Thay vì tốn hơi sức để hăm dọa Yên Đới Nam này, cô nên giữ lại đi.

10 ngày nữa, cô sẽ được đưa sang Anh.

Trước khi đi, Yên Đới Nam này nhất định sẽ tiếp đãi cô lần cuối!

Bây giờ cô cứ ở đây tận hưởng đi nhé!"

Dứt lời, hắn liền ngoắt tay lên camera đang giám sát trong phòng, ám hiệu cho người vào trong, cánh cửa sắt nhanh chóng được mở. Tịch Nhan giật mình nhìn ra đó, đến tận 8 9 tên đàn ông lực lưỡng đi vào, trên mặt kẻ nào cũng cười một cách bất nhân, làm cho toàn thân cô ta phát run kịch liệt.

Vì bị tạt nước đá vào người, quần áo sớm đã ướt sũng không có lấy một chỗ khô ráo, trông những kẻ kia dòm ngó như thú hoang chuẩn bị vồ mồi mà bất giác khoanh tay trước ngực che chắn nơi nhạy cảm.

"Yên Đới Nam, mày muốn làm gì?"

Giọng chanh chua, Tịch Nhan theo bản năng co ro lùi ra sau không ngừng, hắn cùng với những tên kia tiến tới dồn ép cô ta vào một góc, mà ngay chỗ đó còn có một mật đạo khác.

Yên Đới Nam bấm vào nút điều khiển, cánh cửa đột ngột mở làm Tịch Nhan hoảng hồn ngã nhào vào trong, khi ngẩng mặt lên cô ta liền tá hỏa.

Mọi thứ ở trước mặt như một phòng tra tấn tình d.ục, đầy đủ những dụng cụ, Tịch Nhan sống với hắn bao lâu nay cũng vào phòng giam này không ít lần, nhưng không biết từ khi nào lại có một mật thất bên trong.

Cô ta run rẩy tột độ, mọi thứ ở trước mắt khiến đại não của cô ra tự khắc hiểu được diễn biến ở phía sau, cô ta gấp gáp muốn tìm đường trốn. Bốn bên đều là thành tường vững, phía trước là đám xấu xa, cô ta phải trốn chạy kiểu gì đây ?

Người đàn ông xỏ tay vào túi quần, bày ra tác phong phong ưu nho nhã, nhếch đuôi mắt u trầm không vừa ý vào cô gái run sợ trong một góc, nhả giọng chết chốc.

"Tịch Nhan, cô có thích món quà tạm biệt mà tôi tặng cho cô trước khi cô rời đi không?'

Hắn cười một cách ác ý, dang rộng hai tay ngó xung quanh, từng món đồ đều được hắn chuẩn bị cặn kẽ để hành hạ người phụ nữ kia.

Tịch Nhan chứng kiến không khỏi căm phẫn, ban đầu cô ta lạy lục van xin sợ chết bao nhiêu, hiện giờ lại cảm thấy chết còn tốt hơn bị kẻ khác hành hạ. Ngay lập tức, cô ta nhào thẳng vào bức tường vững chắc định đập đầu tự vẫn, nào ngờ Yên Đới Nam quá nhanh tay lẹ mắt, hắn tóm ngay tóc cô ta cản lại.



"Giữ lấy nó!"

Hắn lệnh cho những kẻ ở phía say, 2 3 tên liền bị nhanh chóng cưỡng chế Tịch Nhan, bắt cô ta quỳ rạp trước mặt hắn, còn bị hắn nhét một cái khăn vào miệng không cho cô ta có cơ hội cắn lưỡi.

Kẻ này thủ đoạn không ai bằng, ngay cả cái chết của Tịch Nhan cũng phải do hắn định đoạt, cô ta căn bản không có cơ hội tự kết liễu, ngoài giương mắt ướt đầy phẫn nộ nhìn hắn thì chỉ còn có thể oán hận.

Tóc của cô ta lần nữa bị tên thuộc hạ nắm lấy, bắt cô ta ngước mặt nhìn lên, Yên Đới Nam vô cùng hả hê, khom người cười tà, vỗ vào mặt cô ta vài cái bỡn cợt.

"Tịch Nhan, muốn chết à?

Đâu có dễ như vậy? Cô phải sống đến lúc được giao đi chứ?

Như vậy mới có ích cho tôi!"

"Ngoan, từ giờ tới lúc đó hãy sống đúng với danh phận là con đ.iếm cho đàn ông mua vui đi.

Biết đâu được sẽ có nhiều khen cô kĩ năng giỏi đấy!"

Lời nói và hành động không có cái nào tiết chế, hắn lợi dụng phụ nữ đã đành còn mở miệng sỉ nhục một cách thiếu đạo đức. Cõi lòng của Tịch Nhan chết lặng hoàn toàn, sau bao hy sinh cuối cùng nhận được lại là kết cục bi thảm.

Cô ta khóc không thành tiếng, có cựa quậy chống đối đều vô dụng, những kẻ kia giữ người cô ta chặt chẽ, cả cái khăn bị nhét trong miệng quá to, làm căng cả môi, chẳng tài nào nhả ra được.

Yên Đới Nam vô cùng thích thú bộ dáng hận không thể giết người của Tịch Nhan, không muốn làm mất thời gian, hắn liền ngoắt tay ra hiệu cho những kẻ kia.

"Con nhỏ này tao chơi chán rồi, thưởng cho tụi bây đó!

Làm mạnh vào, nhớ đừng để nó chết, cũng đừng làm nó bị thương nhiều.

Hàng còn giá trị đấy!"



Hắn nhắc nhở vài câu rồi ngồi lại một góc, muốn chứng kiến cảnh người phụ nữ kia bị làm nhục, còn độc ác sai người quay lại toàn bộ quá trình.

"Tịch Nhan, chẳng phải cô rất thích đàn ông sao?

Từ giờ về sau tôi sẽ cho cô tha hồ mà tận hưởng.

Tôi sẽ giúp cô làm một thước phim, khi nào buồn thì cứ lấy ra mà xem nhé?"

Thanh âm trơ trẽn văng vẳng trong phòng, Tịch Nhan quằn quại chống chọi vô lực với đám đàn ông. Tuyệt nhiên chẳng có lợi ích, một cô gái yếu đuối chống đối một người đàn ông đã là điều rất khó, huống chi cả một đám.

Chúng lôi cô ta lên chiếc giường trả ga màu hồng, xé quần áo, trong chớp mắt liền lộ ra thân hình nóng bỏng trước tầm mắt dơ bẩn của từng tên. Chúng lập tức vồ lấy người như gà xổ chuồng vồ lấy thóc.

Bên trong không còn vang lên tiền nói, chỉ có tiếng cười kinh tởm của bọn đàn ông, và tiếng thở dốc thô nặng, Tịch Nhan căn bản không thể hét, bị một đám c.ưỡng bức đến bất tỉnh.

Lúc mở mắt ra, trên người vẫn còn đang bị một tên hì hục, toàn thân cô ta đau rát, bị bọn chúng vắt kiệt sức lực, không còn thiết chống cực. Đôi ngươi mờ đục của cô ta thu vào bóng dáng của Yên Đới Nam vẫn còn ngồi đó xem quá trình cô ta bị hãm h.iếp.

Hắn như thế mà lại thoải mái nhâm nhi cốc nước, đợi đến khi những kẻ kia thỏa mãn xong hắn mới tiến lại gần, trông bộ dạng thê lương của Tịch Nhan liền nhếch môi khinh bỉ.

"Tịch Nhan, nếu trước kia cô không ức hiếp Vỹ Điệp và hại chết con tôi, có lẽ...

Trước khi cô đi sẽ không nhận kết đắng như vậy.

Đáng tiếc thật!"

Một hơi thở thật dài như tiếc nuối, hắn cầm cốc nước uống dang dở đổ từ mặt không cảm xúc của Tịch Nhan xuống hạ thân đang rỉ máu, sau đó vứt cốc rồi rời đi.

Những ngày tiếp theo trước khi được đưa sang nước Anh, Yên Đới Nam mỗi ngày đều cho thuộc hạ vào trong làm nhục Tịch Nhan, một ngày có đến tận 5 6 người, hành hạ đến khi cô ta kiệt sức.

Để trả thù, hắn còn cho cô ta uống thuốc tránh thai khẩn cấp nhiều đến mức máu ra ở dưới hạ thân đầm đìa, lại không được đưa đi bệnh viện, chỉ bác sĩ đến khám qua loa, xác định cô ta mất khả năng làm mẹ.

Chẳng những hắn hành hạ thể xác mà cả tinh thần của một cô gái yếu đuối hắn cũng không tha. Tịch Nhan luôn bị trói tay chân, vải quấn quanh miệng để cô ta không có cơ hội tự sát, còn cho người để mắt cô ta 24/24. Nhốt người trong phòng trống không với bốn bức tường, chịu nóng chịu lạnh sống dật dựa qua ngày.