Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 65: Không thể giữ cái thai





Ở bệnh viện.

Tiếng bước chân hối hả truyền tới *bình bịch*, người đàn ông chạy bạt mạng đến ngay khu cấp cứu. Hắn vừa đến nơi liền nhìn thấy Tịch Nhan sốt ruột ngồi hành lang, còn có cả Phù Oánh, quản gia và một vài người hầu.

Yên Đới Nam không nói nhiều lời bắt lấy ngay quản gia tra hỏi.

"Vỹ Điệp, Vỹ Điệp bị làm sao hả? Sao lại ngã cầu thang?"

"Thưa ông chủ..."

Quan gia ấp úng chưa kịp trình bày thì Tịch Nhan còn trong hoảng loạn mấp máy gọi tên hắn, làm cho sự chú ý đột ngột chuyển hướng sang cô ta.

Hắn kéo người lại, vẻ mặt tuấn tú đã tối đen, ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, toát ra sát khí như sắp giết người, thốt giọng trầm thấp ghê rợn.

"Tịch Nhan, Vỹ Điệp làm sao rồi hả?

Tại sao, tại sao cô ấy lại ngã cầu thang?"

"Em...em..."

Tịch Nhan bị hắn lay người càng thêm bối rối, ý thức không thể khôi phục, cô ta có ấp úng hệt như bị ai nuốt mất lưỡi không nói nên lời, còn chưa kịp định thần liền lãnh trọn một cái tát vào mặt, xấc bấc xang bang.

"Tôi hỏi cô tại sao Vỹ Điệp lại ngã cầu thang hả?

Chẳng phải tôi luôn dặn dò các người phải luôn để mắt tới cô ấy sao?"

Âm thanh thét ra lửa, Tịch Nhan choáng váng ôm lấy một bên gò má, chẳng kịp nhìn thì một mảng da đầu bị ghịt đến đau rát.

Yên Đới Nam kéo tóc cô ta giựt ngược, nhanh như chớp bóp lấy khuôn mặt nhỏ bé, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô gái rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không nói nổi.

"Cô bị điếc đúng không? Tôi hỏi cô tại sao lại để Vỹ Điệp ngã cầu thang?

Cô không có miệng nói à?"

Hắn điên tiết lên đỉnh điểm đẩy Tịch Nhan té ngã vào băng ghế, đầu đập thẳng vào thành ghế đến đinh tai nhức óc, vẫn còn chưa kịp hoàn hồn hắn lại nắm lấy tóc Tịch Nhan tiếp tục tra hỏi.

"Nói, Vỹ Điệp tại sao lại ngã cầu thang?"

"Đới Nam...em..."

Tịch Nhan khóc lóc vì uất ức không thể giải thích, choáng váng duỗi tay cầm chặt tay hắn, người qua lại không ít, chứng kiến hắn bạo hành lại chẳng có một ai giúp đỡ, kể cả bảo vệ trong bệnh viện có thấy cũng làm ngơ.

Cô gái đau rát khắp đầu, bá khí nguy hiểm của càng làm cô ta sợ hơn, bây giờ hắn đã nổi cơn tam bành chỉ e nói ra sẽ đánh bị đánh chết ngay tại chỗ.

"Đới Nam..."

"Đới Nam, anh bình tĩnh đi!"

Uyên Hà lớn gan đến kéo tay hắn rời khỏi người Tịch Nhan, muốn khuyên nhưng hắn vốn đang điên máu không nghe lọt tai, chẳng những hất Uyên Hà ra xa còn định vung tay đánh lần nữa.

Phù Oánh kịp thời ngăn cản, không nhìn nổi cảnh hắn tàn bạo với phụ nữ miễn cưỡng anh lên tiếng.

"Ông chủ, ngài bình tĩnh đi ạ!

Chuyện gì thì cứ đợi về nhà giải quyết, bây giờ chúng ta lo cho phu nhân trước đã.

Người còn ở bên trong chưa rõ an nguy, đây lại là bệnh viện không nên làm ồn."

Thanh âm nói ra như có mê lực, lửa giận bừng bừng trong một khắc liền lắng xuống, Yên Đới Nam thật sự nghe lời Phù Oánh, buông tay ra khỏi đầu Tịch Nhan.

Người ngồi bịch xuống ghế, hai tay chống trán thấp thỏm lo sợ chờ đợi, hắn không ngừng trông ra trông vào trước cửa phòng cấp cứu, thái độ sốt ruột rõ rệt.

Thế mà, không một ai dám đến gần hắn trấn an, bởi họ biết rõ một khi hắn nổi điên chỉ có cô gái trong kia mới có tiếng nói, ngoài ra hắn đều bỏ ngoài tai, trút giận ngược lên đối phương.

Chờ rất lâu, cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng hé mở, bác sĩ từ bên trong gấp gáp đi ra thông báo.

"Ai là người thân của bệnh nhân Yến Vỹ Điệp?"

"Là tôi! Tôi là chồng cô ấy!"

Yên Đới Nam khẩn trương đi đến, chưa đợi bác sĩ kịp mở miệng hắn như muốn nhảy cả vòng miệng người khác ngồi, hấp tấp hỏi.

"Bác sĩ vợ của tôi sao rồi? Cô ấy sao rồi?"

"Bệnh nhân được kịp thời đưa đến bệnh viện nên đã qua cơn nguy kịch, cũng may là chỉ ngã từ lầu một như không ảnh hưởng nhiều, nhưng mà..."

Bác sĩ nói đến đây tự dưng sắc thái thay đổi, bày ra nét mắt nghiêm trọng, theo kết quả báo cáo cho hắn nghe một tin.

"Vợ của anh mang thai rồi.

Nhưng do ngã cầu thang nên cái thai trong bụng không giữ được, chúng tôi bắt buộc phải bỏ cái thai để giữ mạng sống của cô ấy.

Chúng tôi rất tiếc...anh cũng đừng quá đau buồn!"

Giọng đạm mạc chậm rãi, Yên Đới Nam lập tức chấn động, lỗ tai lùng bùng như sét đánh ngang qua, buộc miệng bật thành tiếng.

"Vợ tôi có thai?"

Hắn mở to mắt như mắt ếch nhìn bác sĩ gật đầu đinh ninh, ông còn bồi thêm vài câu khiến hắn chết chân tại chỗ.

"Theo kiểm tra, có lẽ vợ anh chỉ mới mang theo hơn một tháng, thai nhi vẫn còn yếu, cô ấy lại ngã từ cầu thang xuống.

Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, chỉ giữ được mẹ...không thể giữ cái thai..."

"Thai hơn một tháng...."

Người đàn ông làu bàu, sâu trong đôi mắt đen láy hiện lên sự mất mát bi thương, Vỹ Điệp ngã cầu thang đã khiến hắn đứng ngồi không yên, vậy mà...còn thêm chuyện cô mang thai.

Đứa bé chưa thành hình đã gặp trắc trở, tim hắn hình thành nỗi đau quặn thắt, đau đến xé ruột xé gan, đáy mắt ửng đỏ giọt lệ mất kiểm soát. Hắn ngửa cổ cay đắng đè nén bi thương, đè nén giọt nước mắt đàn ông.

Tâm trạng còn chưa kịp bình ổn, bác sĩ lại cố tình hỏi, đả kích tới thêm nữa cho hắn.

"Này, vợ cậu mang thai hơn một tháng rồi chẳng lẽ cậu không biết?

Sao lại không để mắt đến cô ấy?"

Cổ họng nghẹn ứ lại, hắn không thốt nên lời, tâm can dằn vặt, lúc này hắn mới sực nhớ, biểu hiện dạo gần đây của Vỹ Điệp rất lạ. Thường lười biếng, ham ngủ thích ăn, đó là dấu hiệu của người mang thai, đáng nhẽ hắn phải chú ý đến điểm đó.

Hắn không ngừng tự trách trong lòng, bao lâu nay tự tin bản thân lúc nào cũng quan tâm đến người mình yêu, thế mà Vỹ Điệp mang thai hắn lại không biết.

Đôi mắt nhỏ dần tối đen bởi sự phẫn nộ, hắn càng tức giận hơn nhìn từng người có mặt ở bệnh viện, nổi điên vì không một ai để mắt tới bảo bối nhỏ của hắn.

Bác sĩ chú ý biểu cảm của hắn, thở dài nói vài câu trước khi quay đi.

"Tôi rất chia buồn cho cậu, nhưng dù sao vợ cậu cũng đã qua cơn nguy kịch, và cái thai mất đi cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản sau này của cô ấy, nên cậu có thể yên tâm vẫn còn cơ hội.

Hiện giờ điều cần quan tâm là lo cho sức khỏe của bệnh nhân.

Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng hồi sức, khi nào ổn định người nhà có thể vào thăm."

Nói xong, người liền rời đi, Vỹ Điệp cũng nhanh chóng được đưa đến phòng hồi sức, Yên Đới Nam nhìn người con gái hắn yêu hôn mê được đẩy ra mà lòng đau như cắt.