Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 48



Đặng Hoàng Dương rời khỏi nhà, lái xe về phía đông, cách nhà 5km.

Căn nhà nhỏ ở một góc của trung tâm thành phố.

- Jin Ji!

Vừa mở cửa phòng khách, cậu liền lao về phía cô gái.

- Dương!

Giọng nói mềm mại, chứa đầy ủy khuất khẽ vang lên, như một sợi lông vũ quét vào đầu quả tim, làm cậu ngơ ngẩn.

Đặng Hoàng Dương im lặng thoa thuốc cho cô gái nhỏ, sau đó mới lên tiếng.

- Em có đau lắm không?

Park Jin Ji gật đầu, cúi người về phía trước. Đặng Hoàng Dương liền ôm lấy cô vỗ về.

" Không sao! Có anh ở đây rồi! "

" Lần sau nếu không có ai ở nhà thì phải gọi cho anh! Không được tự vào bếp, nhớ chưa!? "

Park Jin Ji gật đầu. Đến khi cô ngưng khóc, cậu nói.

" Đi thôi! Anh đưa em vào bệnh viện! Vết thương này cần phải rửa! "

- Không cần đâu!

Park Jin Ji kéo tay cậu, khẽ lắc đầu.

" Vết thương của em không lớn lắm đâu. "

- Không lớn? Em xem, đã đỏ cả bàn tay lên rồi! Còn nói là không lớn sao!?

Đặng Hoàng Dương nhìn cô gái đối diện, khuôn mặt điển trai thoáng qua tia bất mãn. Nhất quyết đưa cô đi.

" Đi theo anh! "

1 tiếng sau

Park Jin Ji bất lực nhìn cậu, ngồi bên cạnh nắm lấy tay cậu.

- Em đói!

Đặng Hoàng Dương liền đứng lên, hành động thay cho lời nói. Park Jin Ji nhìn cậu, vẻ mặt chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi.

" Chúng ta ăn đồ ăn đường phố được không? "

- Không được!

Khuôn mặt ửng đỏ hiện lên sự bất mãn, nhưng không phản đối.

- Đi theo anh!

Đặng Hoàng Dương đưa cô vào một nhà hàng nằm trong khu đô thị.

- Đây là nhà hàng của người Việt?

Người con trai gật đầu, Park Jin Ji khẽ mỉm cười.

- Anh có tính về Việt Nam học đại học không?

- Có!

- Tháng sau tốt nghiệp rồi! Anh chọn được ngành và trường chưa?

Đặng Hoàng Dương gật đầu, Park Jin Ji nhướn mày, vẻ mặt mong chờ.

Ngẩng đầu lên nhìn cô, tiếng cười trầm thấp của cậu khẽ vang lên.

- Trinh sát cảnh sát, học viện cảnh sát nhân dân!

- A! Thú vị nha!

Park Jin Ji gật gù cảm thán, rồi lại như nhớ ra điều gì.

" Ba của anh thì sao? "

Đặng Hoàng Dương im lặng một lúc, giọng nói khàn khàn vang lên.

- Ông ấy là một cảnh sát đặc nhiệm!.. Ban đầu anh cũng có dự định với ngành này, nhưng mẹ không đồng ý!

- Nếu anh chọn con đường đó, vậy thì đừng nhìn mặt em!

Giọng nói của cô gái đối diện đột nhiên thay đổi, khiến cậu ngỡ ngàng một phen.

Cũng đúng! Nếu để hai người họ biết thì sẽ cản bước cậu cho bằng được.

- Anh muốn đi tiếp con đường của ba anh... khó như vậy sao?

Park Jin Ji im lặng rất lâu, cũng không biết cô nghĩ gì, nước mắt vô thức rơi xuống.

" Bảo bối! "

Đặng Hoàng Dương đưa tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành.

" Anh xin lỗi! Em đừng khóc! Anh sẽ thay đổi nguyện vọng, được chứ!? "

Park Jin Ji gật đầu, giọng nói run rẩy.

- Chúng ta về nhà đi!

- Được!

1 tháng sau

Vừa thi tốt nghiệp xong, Park Jin Ji đã hẹn gặp riêng với cậu.

- Sao rồi? Anh quyết định như thế nào?

Đặng Hoàng Dương im lặng nhìn cô, cuối cùng nói ra lời xin lỗi.

Park Jin Ji khẽ cười một tiếng, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

" Anh có biết mỗi lần nghĩ về ba anh..em sợ lắm không? Em sợ sẽ như vậy một lần nữa! "

Đặng Hoàng Dương đưa tay lau nước mắt cho cô, lại bị cô gạt ra.

" Vậy sau này anh ra trường, anh nghĩ chúng ta có nên tiếp tục không? "

Người con trai dùng hai tay nâng mặt cô lên, để cô đối diện với mình.

- Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai! Anh hứa!

Rất lâu sau, Park Jin Ji mới nặng nề gật đầu. Nụ cười nhẹ nhàng vương trên khuôn mặt điển trai, cậu liền cúi xuống chiếm lấy hơi thở của cô gái nhỏ.