Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 2



Trời đất ơi!

Người con gái đưa tay đỡ trán, bất lực than thở.

Vô tình quay đầu lại phía sau, cô thấy người yêu mình cùng hai bạn nam nữa đang bước tới. Cô liền đưa tay lên ra hiệu họ im lặng, sau đó đứng lên, kéo anh người yêu đi. Trước khi đi còn không quên nói với hai người người bạn còn lại.

- Ở kia có một bạn nam mặc áo của đại học Thủy Lợi, đừng nói với cậu ấy là đã gặp tôi!

- Được!

Người con trai nhìn cô gái đang kéo tay mình, khẽ hỏi.

- Sao lại đi tầng B?

- Đi theo em! Bất kì ai anh không quen biết, đừng để họ biết em là người yêu của anh, vậy là được rồi..

- Được!

Nguyễn Thanh Tùng đứng trước thang máy, chờ mãi vẫn không thấy cô em gái của mình đâu, anh nhìn về phía sảnh chính, nhẹ nhàng nói.

- Mày không trốn được mãi đâu em!

Dứt lời, anh bước về phía sảnh chính, rời khỏi trường cô.

Vì trên người cô có gắn một số thiết bị điện tử thông minh, nên anh chắc chắn hiện giờ cô vẫn an toàn.

Tối hôm đó

- Bố! Khi nào vệ sĩ của con sẽ tới vậy ạ?

- Sáng ngày mai! Chiều mai cậu ấy sẽ đưa con đi học, còn anh trai còn phải đi học tiếng rồi!

- Vâng ạ!

Sáng hôm sau, Nguyễn Thanh Nhi sau khi ăn sáng xong, một mình nằm ở ghế sofa, tự chơi với con búp bê trên tay.

- Mày mà là một con robot thì tao đỡ chán rồi!

- Muốn có robot không?

- Có!

Vừa nghe anh trai hỏi, cô liền bật dậy, đầu óc bỗng nhiên quay cuồng.

Nguyễn Thanh Tùng đang dựa lưng vào tường, đôi mắt mở lớn, đột nhiên lao về phía trước.

~Rầm!

- A..!

Tiếng hét mang theo sự đau đớn bất chợt vang lên, anh dù có chạy nhanh đến đâu cũng không kịp.

Đỡ lấy thân thể đang run rẩy lên, anh nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô, không nhịn được mà phì cười một tiếng.

- Hậu đậu như mày liệu có ai yêu không?

- Có rất nhiều!

Nguyễn Thanh Tùng bật cười ra tiếng, lại bị cô cắn một cái vào hõm vai.

Anh chỉ phàn nàn một tiếng, cũng không phản kháng.

Sau khi bôi thuốc cho cô, anh dặn dò cô một chút, sau đó rời khỏi nhà.

Nguyễn Thanh Tùng rời đi không lâu, tiếng chuông cửa vang lên, Nguyễn Thanh Nhi ngồi xoa xoa vầng trán hơi sưng của mình, lên tiếng cảm thán.

- Nhanh vậy sao?

Đứng lên mặc áo khoác vào, cô nhanh chóng chạy ra mở cổng.

- Chào cô! Tôi là...

- Tiến!

Nam nhân kia nhìn cô, thất thần một lúc.

- Tam Nhi!

Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, có chút ái ngại.

Từ lời nói kia, cô có thể xác định nam nhân đối diện này chính là vệ sĩ của mình, nhưng vẫn giả vờ hỏi.

- Cậu là..

- Tớ là vệ sĩ của cô chủ nhỏ nhà họ Nguyễn!

- Oh! Cậu vào đi!

Người con gái gật đầu, nghiêng người qua một bên để anh bước vào.

Đặng Minh Tiến để cô đi trước, còn mình theo sau.

- Tớ nghe nói là cậu đã tìm được bố mẹ ruột rồi à?

- Ừ! Tớ đã về nhà được ba tháng rồi!

- Ổn chứ?

Nam nhân nhìn cô, giọng nói đầy từ tính vang lên.

Nguyễn Thanh Nhi gật đầu.

" Cậu là bạn của cô chủ nhà họ Nguyễn? Quen biết nhau 4 năm rồi, còn điều gì về cậu mà tớ không biết sao?! "

- Không phải!

Người con gái khẽ cười, quay lại nhìn nam nhân phía sau.

" Tớ chính là người mà sau này cậu sẽ bám theo mỗi ngày đây! "

Đặng Minh Tiến nhìn cô, vẻ mặt điển trai lạnh lùng thoáng qua tia kinh ngạc.

" Thấy sao! "

- Rất thú vị!

Khuôn mặt điển trai vương vấn nụ cười nhẹ nhàng.

Nguyễn Thanh Nhi bật cười, vô tình khiến anh đánh rơi mất lí trí.

Chính nụ cười này, đã khiến anh ngày đêm tương tư đến thần trí bất ổn.

- Phải rồi! Vì chưa đến giờ đi học nên tớ đang rất chán đây! Cậu có trò gì mới không?

- Có chứ!

Đôi mắt vẫn luôn ngọt ngào ấy lóe lên tia hứng thú, hào hứng hỏi.

- Trò gì?

- Làm luận án tốt nghiệp!

Nụ cười trên khuôn mặt cô bỗng chốc vụt tắt.

- Không vui!

- Vậy thì cậu học bài đi! Không phải hôm nay bên đó có bài kiểm tra sao..

- Tớ ôn thuộc từng con chữ rồi..!

Nguyễn Thanh Nhi nằm dài trên ghế sofa, mở miệng than thở.

" Nếu không phải anh trai tớ ép tớ nghỉ việc thì giờ này tớ đang làm việc rồi! "

- Dạo này sức khỏe của cậu không tốt! Đến tớ còn muốn nhốt cậu ở nhà huống chi là anh trai cậu!

Người con gái ngồi lên, bất mãn nhìn anh. Suy nghĩ một chút, cô liền nổi hứng thú hỏi anh.

- Tiến!

- Hửm?

Đặng Minh Tiến đang chăm chú vào tập hồ sơ trên tay, thuận miệng đáp.

- Sao tới giờ cậu vẫn chưa có người yêu? Đã sắp bước sang tuổi 20 rồi đó!

Nam nhân ngưng lại động tác trên tay, lát sau lại tiếp tục, miệng không quên nói.