Chàng Vệ Sĩ Si Tình Và Cô Chủ Nhỏ Ngây Thơ

Chương 15



Gần 5 giờ chiều, Hạ Thiên Nam sau khi xem xét tình hình của anh, liền hẹn cô xuống sân bệnh viện.

- Có chuyện gì?

Nguyễn Thanh Nhi ngồi xuống cạnh cậu, đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

- Chị nghỉ một chút đi. Lát nữa em sẽ nói cho chị biết. Với lại, phần việc còn lại của hôm nay, để em!

- Chuyện gì mà thần bí vậy hả?

Hạ Thiên Nam chỉ khẽ cười, cũng không đáp.

Một tiếng sau, cậu đánh thức cô gái đang ngủ trên ghế kia.

- Đây là hồ sơ bệnh án của một bệnh nhân phòng 613. Khi nào chị lên đó mới được mở hồ sơ này ra, vì trong đó có bí mật!

- Cậu làm tôi cảm thấy ngứa ngáy rồi đó!

Người con trai khẽ cười, lên tiếng thúc giục.

- Chị mau đi đi!

- Rồi biết rồi! Đi liền đây!

Nguyễn Thanh Nhi đứng lên, rời khỏi sân bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Nguyễn Thanh Nhi vừa nhìn thấy nam nhân trên giường bệnh kia, đột nhiên đứng bất động. Lại mở tập hồ sơ trên tay, người con gái trở nên run rẩy, nước mắt lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Đôi chân run rẩy, chầm chậm bước về phía anh.

Qua một lúc lâu, cô đưa tay lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay anh.

- Anh đã hứa với em là sẽ cẩn thận, sẽ không để mình bị thương! Anh cũng chưa từng thất hứa với em!

Người con gái gục đầu xuống cạnh anh, bật khóc nức nở.

Đặng Minh Tiến nhập viện đã 3 ngày, Nguyễn Thanh Nhi 3 ngày cũng không về nhà.

- Em nhớ anh rồi!

Nguyễn Thanh Nhi nhìn anh, khoé mắt ngập nước.

Ba ngày nay, anh thậm chí còn không chịu phản hồi với lời nói của cô.

" Anh mà không chịu dậy, em sẽ giận anh đó! Lúc đó, anh đừng có mà xin xỏ với em... "

Vì vết thương ở hạ sườn phải đột nhiên xuất hiện triệu chứng xấu, nam nhân vốn dĩ sắp tỉnh lại chìm trong mê man.

Ngày qua ngày, anh đều chống đỡ bằng từng liều dinh dưỡng được tiêm vào lọ dịch truyền kia.

Hai ngày sau

Nguyễn Thanh Nhi trong phòng phẫu thuật. Hạ Thiên Nam mở cửa bước vào phòng bệnh 613.

- Anh tỉnh rồi!

- Ừ!

Đặng Minh Tiến nhìn người vừa bước vào, lo lắng hỏi.

" Cô ấy thế nào!? "

- Lão nhị 5 ngày nay không về nhà, buổi tối sau khi xong việc đều qua phòng anh! Cơm cũng ăn rất ít!

Người con trai trên giường bệnh thở dài một hơi, hỏi cậu:

- Lão đại mấy hôm nay có qua đây không?

Hạ Thiên Nam lắc đầu.

- Sau khi dọn dẹp vụ tai nạn hôm đó, lão đại vì làm cả thay phần của anh nên cũng chưa về nhà. Hôm qua, Cục trưởng cục điều tra cũng có qua thăm anh!

Đặng Minh Tiến gật đầu, lại hỏi.

- Khi nào tôi có thể xuất viện?

- Với tình hình của anh hiện tại thì khoảng 3 ngày nữa!

- Ngày mai được không?

Hạ Thiên Nam khẽ cười.

- Anh rể, anh đừng làm khó em! Nếu em dám tự tiện cho anh xuất viện, vợ tương lai của anh sẽ ăn thịt em đấy..!

- Tôi bảo kê cậu!

- Anh bảo kê người ta được bao lâu?

Giọng nói mềm mại vang lên, khiến sống lưng anh bỗng chốc cứng đờ.

Nguyễn Thanh Nhi bước vào, nhìn cậu đang đút tay vào túi áo blouse, thở ra một hơi.

- Cảm ơn cậu!

- Không có gì! Chị ở đây với anh từ giờ tới sáng mai, mọi chuyện còn lại để em lo!

Nguyễn Thanh Nhi gật đầu. Hạ Thiên Nam chào hai người một tiếng, sau đó rời đi.

- Biết vậy em đã không cho anh đi theo con đường này rồi!

Đặng Minh Tiến bật ra tiếng cười khẽ, nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình.

" Này! Anh đang bị thương! "

- Không sao! Mặc kệ nó đi! Anh nhớ em rồi...

Người con trai gục đầu vào vai cô, khẽ cắn lên chiếc cổ trắng ngần.

- Này! Không được!

- Hôm nay em ở đây với anh mà. Không cần sợ lộ đâu!

Nguyễn Thanh Nhi cau có nhìn anh đang như lên nghiện mà cắn cô, giọng rít qua từng kẽ răng.

- Anh mà còn tiếp tục nữa thì 1 tháng tới đừng đụng vào người em!

Cô vừa dứt lời, anh đã dừng lại hành động của mình, ngẩng lên nhìn cô, vẻ mặt đầy oan ức.

- Nhưng mà anh đói lắm rồi!

- Mới có nửa tháng thôi mà! Với lại, vết thương của anh chưa lành đâu!

Đặng Minh Tiến cúi xuống nhìn bụng mình.

- Vậy khi nào anh khoẻ lại, em nhớ là phải bồi bổ cho anh!

Nguyễn Thanh Nhi lườm anh một cái, bất lực gật đầu.