Chàng Rể Trường Sinh

Chương 277: “Tao cho mày chết”



Mặt Đinh Dũng lạnh như hàn băng. Vốn dĩ anh cũng không muốn thêm chuyện. Cuộc tranh đấu của nhà họ Lý và nhà họ Trương không liên quan gì đến anh nhưng hiện giờ tên này lại không cho Đinh Dũng đi khỏi đây thì đừng trách anh vô tình.  

Giọng nói lạnh lùng của Đinh Dũng khiến Trương Tống cứng đơ người, bầu không khí xung quanh như ngưng lại. Hắn đứng chôn chân tại chỗ.  

Đinh Dũng dứt lời thì bóng hình di chuyển như ma như quỷ. Viên đạn bay tới cứ thế theo quỹ đạo về phía Trương Tống.  

“Muốn chết”, thấy bóng hình Đinh Dũng di chuyển, tên họ Bành kia hắng giọng, hắn đẩy Trương Tống về sau, thản nhiên nói: “Trước đó ra tay một lần, lần này tôi ra tay lần thứ hai, tổng cộng hai lần rồi”.  

“Được, được”, vừa thấy Đinh Dũng lao tới, Trương Tống sợ hãi, tim như nhảy lên tận cổ, lúc này được tên họ Bành kia cứu, đâu còn nói thêm gì nữa.  

Advertisement

Hắn không ngờ Đinh Dũng lại mạnh như vậy, chỉ phô khí thế ra cũng khiến hắn suýt chút nữa quỳ phịch xuống đất. Hắn rốt cục đã đụng phải loại quái vật nào đây, nếu như biết trước như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thêm lời làm gì.  

Bây giờ chỉ có thể đem mọi hi vọng đặt lên người tên họ Bành kia. Tên trợ thủ này do bố hắn mời tới mạnh như vậy, Đinh Dũng nhất định không phải là đối thủ của hắn. Nghĩ vậy, Trương Tống lại thở phào nhẹ nhõm hơn.  

Khi Trương Tống lên tiếng, gã họ Bành kia đã ra tay, tốc độ của hắn rất nhanh, thậm chí còn đuổi kịp tốc độ của đạn.  

Advertisement

“Cẩn thận”, thấy tên họ Bành ra tay, Lý Uyển vội vung tay, vô thức nói: “Tốc độ của hắn rất nhanh”.  

“Tốc độ của hắn nhanh?”, Đinh Dũng nhếch miệng mỉa mai, nói rồi bóng người anh biến mất.  

Đinh Dũng quay người, đồng thời để lại tàn ảnh trong không gian, tốc độ còn nhanh hơn tên họ Bành kia vài phần, trong chốc lát đã tới sau đối phương, vươn tay về phía cổ đối phương.  

Cảm nhận được tốc độ của Đinh Dũng, hắn ta lập tức biến sắc, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn tự tin về tốc độ của mình, kể cả gặp những người cảnh giới cao hơn hắn nhưng với tốc độ của hắn, hắn chưa bao giờ biết thua là gì. Thế nhưng tốc độ của Đinh Dũng lại nhanh hơn hắn nên khiến hắn vô cùng kinh ngạc.  

“Sao có thể?”, tên họ Bành kia ngỡ ngàng, vội quay người lại.  

“Chẳng có gì là không thể cả”, tốc độ của Đinh Dũng rất nhanh, chỉ vung tay đã chặn ngay vào phần sau gáy đối phương. Anh bật cười lạnh lùng: “Lẽ nào anh chưa từng nghe núi cao còn có núi cao hơn?”  

Dứt lời, Đinh Dũng ấn ngay tên họ Bành xuống đất. Thế nhưng bóng hai người còn chưa vững thì đột nhiên trên mặt dất đã có tiếng động vang kịch liệt. Mặt Đinh Dũng biến sắc, anh đứng không vững, lảo đảo lùi về sau, còn gã đàn ông họ Bành kia lại nhân cơ hội này vùng ra khỏi tay Đinh Dũng.  

Hú! Một âm thanh vang lên, ngay sau đó ở phía cây cổ thụ phía xa, một bóng hình khổng lồ đứng trên mặt đất đầy tuyết.  

“Là Tuyết Quái”, thấy bóng hình khổng lồ đó, mọi người ai nấy đều biến sắc.  

Đặc biệt là mấy người phía Lý Uyển mặt mày tái mét. Con Tuyết Quái to như vậy, vả lại khí tức còn hùng hồn thế kia, Lý Uyển lúc này lại không thể có khả năng chiến đấu, nếu bị con Tuyết Quái kia nhắm tới thì chắc chắn sẽ trọng thương mà chết.  

“Mau chạy”, nghĩ vậy, Lý Uyển quyết đoán hét lên với đám người: “Mọi người mau chạy, tập hợp trong núi”.  

“Vâng”, nghe Lý Uyển hô, những người trong tộc của cô ta không dám do dự.   

Con Tuyết Quái này vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Trước đây, Tuyết Quái mà bọn họ từng thấy cùng lắm chỉ là thực lực mạnh, mạnh hơn các dã thú khác về phương diện tố chất nhưng con Tuyết Quái này dị ở chỗ cơ thể nó cũng đã to như cả ngọn núi nhỏ rồi.  

“Mau chạy”, gã họ Bành kia túm lấy Trương Tống, mặt mày khó coi, nói với người nhà họ Trương: “Rời khỏi đây trước, Tuyết Quái ở đây rất mạnh”.  

“Mọi người nghe lệnh tôi, mau chạy”, nghe gã họ Bành nói, Trương Tống vội gật đầu, nuốt nước bọt cái ực rồi hét lên.  

Những người khác không dám chậm trễ, vội chạy về phía xa. Lối vào của núi Phổ Lôi Nhĩ bị chặn đứng, muốn thoát ra chỉ có thể đi theo triền núi. Cũng may bọn họ đều có bản đồ mà những tiền bối đi trước để lại, lúc này cứ thế đi men theo triền núi bỏ chạy.  

“Hú!!!”, Tuyết Quái như vừa bị đánh thức cho nên lập tức đuổi theo đám người. Lúc này bọn họ bỏ chạy toán loạn. Tuyết Quái cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của con người, đột nhiên rống lên.  

Đinh Dũng đứng ở chỗ cũ, nheo mắt nhìn con Tuyết Quái, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Con Tuyết Quái này có thực lực cảnh giới Đại Sư rồi, vả lại nó còn là hung thú, cơ thể của nó không phải con người có thể so được, vì vậy thực lực của nó còn mạnh hơn Võ Đạo Đại Sư.  

“Súc sinh, tiến hoá nhanh lắm”, Đinh Dũng hít sâu, ý thức được tình hình rắc rối trước mặt. Nếu như trong núi kia đều tồn tại những con Tuyết Quái này và đều tiến hoá nhanh như vậy thì những người đi săn lần này đen đủi rồi. E rằng thương thế sẽ vô cùng nghiêm trọng.  

Cố trấn tĩnh lại, Đinh Dũng đạp mạnh xuống nền đất, cơ thể anh nhảy vọt lên cao, giây phút sau đó, bộ vuốt của Tuyết Quái đập thẳng xuống đất, để lại vết lõm sâu trên mặt đất.  

Mấy người phía Phùng Kính không biết chạy đi đâu, lúc này chỉ còn lại một mình Đinh Dũng ở lại. Anh tháo mặt nạ, đứng trên chạc cây, hít sâu, nói: “Nghiệt súc, tu hành không dễ, đáng tiếc mày dùng sai cách rồi”.  

Với phương pháp dùng dị quả để tăng thực lực thành cảnh giới Đại Sư thì con Tuyết Quái này ngoài cơ thể to lớn, công lực và sức phòng ngự mạnh ra thì trí thông minh của nó lại hạn chế. Khác với những yêu quái tu luyện ở thời Thượng Cổ, những con Tuyết Quái này chỉ có thể coi là hung thú tiến hoá.  

“Hú”, như nghe được giọng Đinh Dũng, con Tuyết Quái kia phẫn nộ vô cùng, bộ vuốt của nó vùng vẫy trong không trung, đập về phía cái cây cổ thụ phía Đinh Dũng.  

Đây là con gấu trắng, còn to hơn con gấu trước đó mà Đinh Dũng gặp rất nhiều. Cú đánh này của nó khiến cái cây to bằng hai người ôm bị gãy rời.  

Cái cây bị đập gãy, cây vốn um tùm thì lúc này đổ rạp xuống đất. Trước khi cây đổ, Đinh Dũng đã nhảy ra, đáp vào một cái cây khác, trong ánh mắt rõ vẻ  lạnh lùng: “Súc sinh”.  

“Tao cho mày chết”, dứt lời, linh lực trong cơ thể Đinh Dũng di chuyển, quy tụ vào lòng bàn tay anh, sau đó dưới sự điều khiển của Đinh Dũng mà bay về phía ấn đường con gấu trắng.  

Rõ ràng tốc độ rất chậm nhưng Đinh Dũng không hề dùng lực đạo, cơ thể cứ theo gió mà di chuyển, thế nhưng con gấu trắng kia lại như bị cứng đơ người, bất động tại chỗ, cứ thế mặc cho bàn tay Đinh Dũng ấn vào ấn đường của mình.