Chàng Rể Trường Sinh

Chương 110: “Đinh Dũng, cuối cùng anh cũng về rồi”,



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông thì hiểu cái gì? Không phải tôi đang nghĩ đến hạnh phúc của con gái mình sao?”, nếu như trong khu chúng ta lạ có một đại thiếu gia sinh sống thì con gái chúng ta có cơ hội rồi”, Lâm Hồng Ngạn càng nói càng hăng. “Không được, mai tôi phải đi nghe ngóng lại”.  

“Được rồi đấy. Giờ không biết Đinh Dũng chạy đi đâu rồi, bà không thấy Nhiên Nhiên hiện giờ trông thế nào sao?”, Hàn Thành Sơn đặt tờ báo trong tay xuống, thở dài, nói: “Hiện giờ nói chuyện này với nó kiểu gì nó cũng gắt lên với bà đấy”.  

“Hừ, thằng bỏ đi đấy tốt nhất là chết bên ngoài đi, như vậy đỡ phải nghĩ đến cuộc hôn nhân của nó với Phương Nhiên”, Lâm Hồng Ngạn hắng giọng như thể cứ nhắc đến Đinh Dũng là bà ta lại nổi đoá lên.  

Advertisement

Nghe cuộc trò chuyện của bố mẹ vợ, Đinh Dũng bắt đầu cảm thấy nực cười, anh đang nghĩ xem có nên nói chuyện chiếc siêu xe kia là của mình ra hay không. Có điều càng nghe về sau, nụ cười trên miệng Đinh Dũng lại dần tắt. Không ngờ bố mẹ vợ anh lại mong anh chết sớm như vậy.  

“Muốn tôi chết sớm thì e là hơi khó đấy”, Đinh Dũng thầm nhủ. Anh thu lại nụ cười lạnh lùng, cứ thế đẩy cửa đi vào: “Con về rồi”.  

“Hả?”, Lâm Hồng Ngạn ngồi trên ghế sofa giật bắn mình.  

Advertisement

Sau khi thấy Đinh Dũng, mặt bà ta biến sắc. Bà ta phát hiện Đinh Dũng không vấn đề gì thì lập tức chất vấn: “Đợi đã, bệnh của cậu khỏi rồi?”  

“Đinh Dũng, cậu, cậu không sao chứ?”, Hàn Thành Sơn cũng vội đứng dậy, mặt mày tái mét.   

Ban ngày bọn họ rõ ràng trông thấy trên người Đinh Dũng toàn là hằn đen chằng chịt, đi còn không vững, sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt bọn họ như một người không bệnh tật gì thế này được?  

“Con không sao”, Đinh Dũng cười, đi vào trong.  

Ai ngờ đúng lúc này Lâm Hồng Ngạn lấy tay chặn Đinh Dũng lại, nói: “Sao cậu không việc gì được? Ai bảo cậu về? Sao cậu không chết luôn bên ngoài đi?”  

“Tôi nói cho cậu biết, ngày mai phải đi tới cục dân chính li hôn”, Lâm Hồng Ngạn chỉ thẳng mặt Đinh Dũng, trong ánh mắt tỏ vẻ coi thường.  

Nghe vậy, Đinh Dũng chỉ biết thở dài. Anh cố kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Mẹ, con muốn hỏi, tại sao mẹ lại muốn con li hôn với Phương Nhiên như vậy?”  

“Tại sao à? Muốn biết tại sao à?”, Lâm Hồng Ngạn chống nạnh, cười lạnh lùng châm biếm. “Vậy tôi nói cho cậu biết, vì cậu là loại bỏ đi, ngày ngày chỉ biết loanh quanh ăn của nhà tôi, dùng đồ của nhà tôi. Bao nhiêu năm nay cậu làm được việc gì cho nhà tôi hả? Đúng là loại không có lấy chút tác dụng nào. Nuôi một con chó nó còn chọc cho chúng tôi vui, cậu thì có ích gì? Cậu còn không bằng một con chó”.

Đinh Dũng cau mày, kể cả là tâm trạng được tôi luyện qua hơn năm nghìn năm của anh cũng suýt chút nữa không nhẫn nhịn nổi. Lúc này anh cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, nhìn thẳng vào Lâm Hồng Ngạn nói rõ ràng: “Con sẽ không li hôn với Hàn Phương Nhiên”.  

“Còn nữa, mặc dù mấy năm nay con chỉ ở nhà này, ăn của nhà này, dùng đồ của nhà này nhưng con cũng làm không biết bao nhiêu việc nhà cửa bếp núc, nấu bao nhiêu bữa cơm. Con nghĩ trong lòng bố mẹ rõ hơn ai hết”, Đinh Dũng đột nhiên ngẩng cao đầu cười lạnh lùng. “Nếu như mẹ thấy con nợ bố mẹ thì con có thể trả hết cho bố mẹ, nhưng…đừng nói với con hai từ ‘li hôn’ nữa, nếu không đừng trách con không tôn trọng bố mẹ”.  

Dứt lời, Đinh Dũng quay người định về phòng thì nào ngờ Hàn Phương Nhiên đã dứng ở cửa thẫn thờ nhìn anh.  

Lâm Hồng Ngạn và Hàn Thành Sơn cũng bị sự lạnh lùng vừa rồi của Đinh Dũng làm cho ngỡ ngàng. Bọn họ chưa bao giờ thấy Đinh Dũng lại dám tỏ thái độ như vậy. Trước đến giờ Đinh Dũng vẫn luôn cam chịu, kể cả bọn họ có nói khó nghe thế nào đi nữa thì cũng chưa bao giờ thấy Đinh Dũng cau mày. Nhưng hiện giờ Đinh Dũng lại giống như một người khác khiến cho cả hai người bọn họ không khỏi tròn mắt ngơ ngác.  

“Đinh Dũng, cuối cùng anh cũng về rồi”, Hàn Phương Nhiên sáng cả mắt, nước mắt cứ thế lã chã rơi. Cô ôm chầm lấy Đinh Dũng.  

Đinh Dũng mất tích cả ngày trời, cô vẫn ấm ức mãi ở trong phòng, nghĩ tới những gì xảy ra trước đó. Khi cô buồn nhất, cũng là Đinh Dũng ở bên cô. Hàn Phương Nhiên đột nhiên nhận ra tên nghèo rớt mồng tơi mà bản thân mình thậm chí còn ghét bỏ đã trú ngụ trong tim mình tự bao giờ.  

“Đúng là loại ăn cháo đá bát, cút ngay cho tao”, lúc này Lâm Hồng Ngạn mới phản ứng lại. Thấy Đinh Dũng ôm con gái mình, bà ta tức tối không thể nhịn nổi nữa, cứ thế kéo áo Đinh Dũng giằng mà nạt nộ: “Ngày mai đi làm thủ tục li hôn cho tao, nếu không thì gặp nhau ở toà”.  

“Mẹ, con sẽ không li hôn với Đinh Dũng đâu”, Đinh Dũng còn chưa lên tiếng thì Hàn Phương Nhiên đã ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình với ánh mắt kiên định. “Nếu như mẹ không ưng Đinh Dũng thì chúng con dọn ra ngoài ở”.  

“Mày, mày muốn mẹ mày tức chết à?”, Lâm Hồng Ngạn không ngờ rằng Hàn Phương Nhiên lại nói lại mình, lúc này bà ta tức đến mức cứ thế dậm chân thình thịch chỉ vào Đinh Dũng nạt: “Thẳng bỏ đi này thì có gì mà tốt đẹp. Cần tiền không có nổi tiền, cần nhà không có nhà, mày theo nó chỉ có khổ thôi con ạ”.  

“Chúng ta đi”, nghe mẹ nói vậy, Hàn Phương Nhiên bặm môi, đột nhiên kéo tay Đinh Dũng chạy ra khỏi cửa.  

Rầm! Cánh cửa đóng lại.  

“Con ra ngoài sống với nó thì toàn bộ tài sản của con đều mắc trong tập đoàn, giờ tập đoàn bị đứt nguồn vốn, mẹ thấy con chẳng có gì mà dọn ra ngoài sống đâu”, ra khỏi cửa vẫn còn nghe giọng Lâm Hồng Ngạn văng vẳng bên tai.  

“A!”, Hàn Phương Nhiên bịt hai lại, hét lên khó chịu.