Chàng Rể Trường Sinh

Chương 103: “Chị à, tôi thật sự không sao đâu”,



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A!!!”, Tống Trường Quân thấy gã đàn ông trọc đầu xông đến thì vô thức giơ hai tay chắn trước mặt, sợ hãi hét lên.  

“Bố!!!”, Thiên Thiên nhìn nắm đấm của đối phương đang nện về phía đầu bố mình thì hoảng hốt.  

Đúng lúc này, một nắm đấm trông có vẻ yếu ớt lại túm lấy nắm tay gã kia, cứ thế bóp chặt. Trên nắm tay này còn có những vết hằn đen chằng chịt, trông vô cùng dị thường, và đó chính là nắm tay của Đinh Dũng. Trước đó anh mơ màng nhưng cũng biết rằng hai bố con nhà này là người tốt. Bây giờ hai bố con họ gặp rắc rối, Đinh Dũng đương nhiên không thể không ra tay cứu giúp.  

“Rắc” một tiếng, mặt gã trọc đầu biến sắc. Miệng hắn ta lập tức thét lên như xé ruột xé gan.   

Nghe tiếng hét này, Tống Trường Quân mới mở mắt ra, cảnh tượng ập vào mắt ông chính là nắm đấm đã biến dạng của hắn ta khiến ông không khỏi kinh ngạc.  

“Bỏ tôi xuống”, Đinh Dũng vỗ vai Tống Trường Quân, hạ giọng nói.  

Advertisement

Lúc này Tống Trường Quân mới ý thức được vừa rồi gã côn đồ kia không đánh được đến mình là nhờ có cậu thanh niên này.  

Cậu ta rốt cục là ai? Tống Trường Quân không rõ nhưng ông ta biết rằng hôm nay có muốn thoát khỏi bàn tay anh Hổ thì e rằng phải dựa vào cậu thanh niên này rồi.  

Mấy tên côn đồ còn lại thấy anh em của mình bị đánh thì lần lượt hô hào nhau xông về phía Tống Trường Quân. Còn lúc này, Đinh Dũng cũng nhảy khỏi lưng Tống Trường Quân.  

Đinh Dũng lảo đảo tiến lên trước hai bước, vốn dĩ anh còn cúi khom người thì bây giờ từ từ đứng thẳng dậy. Những vân đen chằng chịt trên cơ thể như để làm nền. Đinh Dũng như ác ma bước ra khỏi địa ngục, giây phút những tên côn đồ kia xông đến, anh trông không khác gì sói lao vào đám cừu non.  

Advertisement

“A! Ma! Hắn ta chính là ma”, không lâu sau, bảy, tám tên côn đồ đều nằm vật ra đất, chỉ còn lại một tên mặt mày sợ hãi hét lên kinh ngạc.  

Sắc mặt anh Hổ cũng thay đổi theo. Hắn ta không ngờ rằng Đinh Dũng lại có thể đánh giỏi như vậy. Trông bộ dạng đi lảo đảo loạng choạng của Đinh Dũng lúc này, hắn ta chợt giật mình, hắn vung chân đạp thẳng vào mông mấy tên đàn em mà hét: “Mẹ kiếp, lên hết cho ông mày”.  

“Hắn đã như vậy rồi thì chắc chắn không ổn…” anh Hổ vốn dĩ nhìn bộ dạng lảo đảo đó của Đinh Dũng còn nghĩ Đinh Dũng sẽ không trụ được, nhưng lời nói đến miệng còn chưa nói hết thì hắn đã phải nuốt nghẹn vào trong.  

“Rắc”, lời anh Hổ vừa dứt, Đinh Dũng đã tóm lấy cổ tên côn đồ kia. Chỉ nghe thấy âm thanh chói tai vang lên, tên kia trợn trừng mắt, mặt mày kinh ngạc nhưng cơ thể lại giống như mất đi sức lực, nằm vật ra đất.  

Đinh Dũng chậm rãi đi về phía anh Hổ.  

“Mày đừng đến đây, mày đứng lại cho tao”, anh Hổ trán ứa mồ hôi, nhìn Đinh Dũng chằm chằm.  

Đặc biệt là khi nhìn thấy không biết bao nhiêu vết hằn đen trên cổ Đinh Dũng, hắn chợt ngây người, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngồi phịch xuống đất. Cũng không biết hắn lấy đâu ra dũng khí mà quay người bỏ chạy, không dám quay đầu lại.  

“Hừ!”, thấy anh Hổ sợ hãi bỏ chạy, Đinh Dũng loạng choạng quỳ xuống đất phun ra cả ngụm máu đen.  

“Cậu không sao chứ?”, thấy Đinh Dũng quỳ xuống đất, Tống Trường Quân vội tiến lên, không biết nghĩ ra điều gì mà ông ta lên tiếng hỏi xong thì lại dừng bước chân lại.  

Thiên Thiên sợ hãi nắm lấy vạt áo Tống Trường Quân, lén nhìn Đinh Dũng.   

Cảm nhận được ánh mắt sợ hãi của hai bố con họ, Đinh Dũng bất lực thở dài, hơi quay đầu sang và hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không hại hai bố con anh đâu”.  

“Cậu cứu chúng tôi, chúng tôi sao có thể cho rằng cậu là người xấu được chứ?”, vẻ mặt Tống Trường Quân vô cùng phức tạp. Ông ta nhìn sang đám côn đồ đang rên rỉ xung quanh, nghiến răng bấm bụng dẫn Thiên Thiên tiến lên trước đỡ Đinh Dũng dậy, nói: “Đi về với tôi rồi tính tiếp”.  

Đinh Dũng không từ chối. Hiện giờ anh cần một nơi yên tĩnh để nhanh chóng đột phá lên tầng cảnh giới Võ Sư, nhờ vào sự hỗ trợ của việc gột rửa khi Trúc Cơ mà xử lý toàn bọ độc tố trong cơ thể.  

Gia đình Tống Trường Quân ở bên trong khu dân cư bị bỏ hoang. Căn nhà chừng tám mươi mét vuông. Khi về nhà Tống Trường Quân, trời cũng đã tối.  

Vừa vào tới nhà đã ngửi thấy mùi thật thơm, một người phụ nữ trung tuổi đi tới, cười nói: “Thiên Thiên, mau vào ăn cơm, mẹ nấu món thịt con thích ăn nhất đấy”.  

Thế nhưng nụ cười của người phụ nữ chợt tắt ngúm khi trông thấy Đinh Dũng. Bà ta chỉ vào Đinh Dũng, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu ta là ai?”  

“Mẹ, đây chính là người mà bố với con giúp khi ở trên đường, vừa rồi chú ấy còn cứu hai bố con nữa”, nghe mẹ mình hỏi, Thiên Thiên liền cười đáp lời.  

“Cậu ấy thở thoi thóp, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, cho nên anh mới đưa cậu ấy về”, Tống Trường Quân cười, nhìn vợ mình nói: “Vợ à, đừng giận mà. Nếu hôm nay không có cậu ấy thì anh và Thiên Thiên đã không về nhà được rồi”.  

“Mình còn chả cứu nổi mình, lại còn đòi cứu người khác”, người phụ nữ trung tuổi bất lực nhìn sang Tống Trường Quân rồi cởi tạp dề, vén bức rèm cửa, nói: “Mau vào đi”.  

Mặc dù trông bà ta không vui vẻ thoải mái cho lắm nhưng thực ra tâm địa lại rất tốt. Thấy Đinh Dũng thở thoi thóp như vậy, bà ta liền dùng số tiền ít ỏi còn lại chẳng đáng là bao của gia đình mời bác sĩ chữa trị cho Đinh Dũng.  

“Hai bố con ăn trước đi, mẹ đi mời bác sĩ”, người phụ nữ trung tuổi nấu cơm cho hai bố con xong thì rút ra một xấp tiền.  

“Đợi đã”, đúng lúc này, Đinh Dũng nằm trên giường cố gượng dậy dựa vào tường, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không sao, lát nữa sẽ khỏi thôi”.  

“Cậu cho rằng tôi muốn chữa bệnh cho cậu à? Tôi chỉ sợ câu lây bệnh cho Thiên Thiên thôi”, người phụ nữ lên giọng, nhưng trong ánh mắt lại hiện ánh nhìn không nhẫn tâm. Bà ta cứ thế cầm xấp tiền đi ra ngoài.  

“Chị à, tôi thật sự không sao đâu”, Đinh Dũng cố gắng lắc đầu nói hổn hển.  

Nghe vậy, Tống Trường Quân thở dài đứng dậy kéo vợ lại, nói: “Thôi không sao đâu vợ. Trông cậu ấy không giống người thường, cứ làm theo cậu ấy nói đi”.  

Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng một mình Đinh Dũng đánh bại bảy, tám tên côn đồ mà Tống Trường Quân không khỏi ngạc nhiên.  

Vợ Tống Trường Quân nhìn Đinh Dũng một cái rồi chẳng nói thêm lời nào nữa.  

“Tôi ra ngoài một lát”, Đinh Dũng đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài.  

Đi ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh thổi tới, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu rồi đi vào phòng, cứ thế leo lên cầu thang đi lên trên tầng, ngồi trên tầng thượng, hướng ánh mắt vào bầu trời đêm.