Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 597



Chương 597:

 

Khi Tô Nhan nhìn rõ những người này, cô sững sờ ngay tại chỗ.

 

Những người đến là Lương Dự, Lương Nam Phương và những người khác.

 

Lúc này, hai tay của Lương Nam Phương đang băng bó, cô ta vừa mới làm xong phẫu thuật nối tay liền chạy đến đây, tộc trưởng hoàn toàn không cho cô ta một chút thời gian để dưỡng bệnh nào, chuyến bay qua đêm gần như không nghỉ ngơi.

 

“Là các cô sao?” Tô Nhan vô cùng kinh ngạc, hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cảnh sát.

 

“Cô Tô, cô đừng sợ, chúng tôi không có ác ý với côI”

 

Lương Dự vội vàng xua tay.

 

“Ông… các ông đến đây làm gì?” Tô Nhan cảnh giác nói.

 

“Chúng tôi đến đây để xin lỗi cô.” Lương Dự vội vàng nói, sau đó nháy mắt với Lương Nam Phương.

 

Lương Nam Phương muốn khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn là cúi đầu, nặng nề quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Chị Tô, Nam Phương biết sai rồi, cầu xin chị hãy tha thứ cho Nam Phương đi, chỉ cần chị có thể tha thứ cho Nam Phương, chị bảo Nam Phương làm cái gì cũng được!

 

Nhìn thấy cảnh này, Tô Nhan mở miệng, hoàn toàn ngây ngốc.

 

“Cô Tô, đây là biệt thự nằm ngoài đường vành đai số 4 của Yến Kinh. Ngoài ra còn có một chiếc chìa khóa xe thể thao Ferrari và hai trăm triệu tiền mặt. Là nhà họ Lương của chúng tôi bồi thường cho sự có lần này. Hy vọng cô có thể không tính toán với với chúng tôi. Xin cô hãy nhận lấy!”

 

Lương Dự mỉm cười, nhanh chóng lấy ra máy chiếc chìa khóa và thẻ ngân hàng, đặt lên bàn, sau đó cúi đầu với Tô Nhan, chờ đợi Tô Nhan trả lời.

 

“Các ông…” Tô Nhan đầu óc trống rỗng, cả người cũng có chút chập choạng, một lúc sau mới lắm bẩm hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”

 

“Cô Tô Nhan, cô không biết sao? Lâm thần y đã vì cô mà ra mặt!” Lương Dự tò mò nói.

 

“Lâm thần y?” Tô Nhan toàn thân run rẫy, không thể nào tin được nhìn ông ta.

 

“Chúng tôi cũng là có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn.

 

Lại không biết mối quan hệ của cô với Lâm thần y, vô cùng xin lỗi, vẫn hy vọng cô không tính toán! Cô Tô, nếu không có chuyện gì, chúng tôi không làm phiền nữa! “

 

Nói xong, Lương Dự kéo Lương Nam Phương đứng dậy, cúi đầu chào Tô Nhan rồi vội vàng rời khỏi văn phòng…

 

Tâm trạng Tô Nhan lúc này vô cùng phức tạp.

 

Lâm thần y!

 

Lại là Lâm thần y!

 

Anh ấy biết được chuyện này từ đâu vậy? Hơn nữa….

 

nhanh như vậy đã xuất hiện ở Yến Kinh…càng không sợ: nhà họ Lương, giành lấy công đạo cho cô.

 

Thực sự phải làm đến mức độ này sao?

 

Vì mình mà lập nên một kẻ thù như vậy sao?

 

Tô Nhan cũng là phụ nữ, nếu nói đối với chuyện này không có cảm giác gì, thì tuyệt đối là giả dối.

 

Cô liếc nhìn chùm chìa khóa và thẻ ngân hàng trên bàn, thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng phức tạp.

 

Nghĩ đến người chồng nhu nhược, kém cỏi của mình, rõ ràng người xúc phạm mình đang ở trước mặt nhưng anh ta lại không nói một lời.

 

Lại nhìn xem Lâm thần y này, người đã âm thầm vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy…

 

So sánh như vậy, khoảng cách thật quá lớn.

 

Tô Nhan hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.

 

Rù rù… rù rù…

 

Lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên.

 

Tô Nhan lập tức cầm lên, liếc nhìn ID người gọi, mày liễu cau lại, ấn phím kết nồi.

 

“Tiểu Nhan, tôi sẽ lập tức trở về Giang Thành.” Giọng nói của Lâm Dương ở bên kia điện thoại.

 

*Ò… anh về rồi à?” Tô Nhan thờ ơ đáp một tiếng.

 

Lâm Dương hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nói: “Tiểu Nhan, em làm sao vậy?”

 

“Không có gì, công ty của tôi còn có chút việc, không đón anh được, anh tự mình bắt taxi trở về đi.” Tô Nhan nói.

 

“Hả?”

 

“Không có chuyện gì, tôi sẽ náu cơm, đến giờ cơm nhớ tới ăn.” Tô Nhan nói xong liền cúp điện thoại.

 

Lâm Dương ở đầu dây bên kia điện thoại đầu óc đầy sương mù.

 

Tô Nhan ném điện thoại lên sô pha, người có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa số.