Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2212



Chương 2212:

“Hiểu Mạn! Bây giờ anh không muốn nói nhiều, anh phải đi gặp Tô Nhan! Có chuyện gì chờ anh gặp Tô Nhan xong rồi nói.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói, xoay người muốn vào cửa.

“Anh đứng lại cho tôi! Ngăn anh ta lại!”

Uông Hiểu Mạn tức giận, liên tục giậm chân gào thét.

Người đàn ông cao to bên cạnh lập tức xông lên chặn ngang Lâm Dương.

“Lâm Dương! Hiểu Mạn không để anh đi, hay là dừng chân thôi!” Người đàn ông mỉm cười.

“Anh là ai?” Lâm Dương tò mò.

“Đồ hèn! Ăn nói kiểu gì thế? Dám nói chuyện với anh Sơn như vậy? Anh cho rằng anh là cái thá gì chứ?” Uông Hiểu Mạn tức giận hét lớn.

“Anh Sơn?”

“Đồ có mắt không tròng! Anh Sơn là người nổi danh ở khu vực này! Tất cả khu vực này đều do anh ấy quản! Nếu không anh cho là tại sao Tô Nhan có thể bình yên vô sự ở đây?

Vì sao nhà họ Hứa có thể sống yên ổn? Nếu không có anh Sơn! Tô Nhan đã sớm bị đám kẻ thù mà anh trêu chọc vào bắt đi rồi!” Uông Hiểu Mạn lạnh như băng nói.

“Kẻ thù mà tôi trêu chọc ư?”

Đầu óc Lâm Dương mơ hồ.

Có lẽ Hứa Ngọc Thanh lại sáng tác ra chuyện gì bêu xấu anh rồi.

“Lâm Dương! Tôi không muốn nói nhảm với anh! Tóm lại anh không tư cách gặp Tô Nhan! Anh cũng không có tư cách bước vào cánh cửa này! Anh cút nhanh lên, tôi không muốn nhìn thấy anh! Lập tức biến mất khỏi †ầm mắt tôi!” Uông Hiểu Mạn hừ nói.

Sắc mặt Lâm Dương phát trầm, lửa giận thiêu đốt.

Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Tô Nhan, nào có thời gian để ý Uông Hiểu Mạn, quát khẽ người đàn ông kia: “Tránh ral”

“Ha ha, Lâm Dương, anh còn ghê gớm nhỉ!

Tôi từng nghe Hiểu Mạn nhắc tới anh! Người như anh, lấy đâu ra dũng khí bắt tôi tránh đường chứ?” Đàn ông cười khẽ.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Dương trực tiếp đưa tay đẩy một cái.

Người đàn ông đó không chịu nổi cú đẩy của Lâm Dương, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

“Ø?” Uông Hiểu Mạn ngây dại.

Lâm Dương làm như không thấy, sải bước vào trong.

“Anh Sơn! Anh không sao chứ! Anh có sao không?”

Uông Hiểu Mạn thấy cảnh này, bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bạch, vội vàng bước lên đỡ.

Anh Sơn bị ngã như chó ăn cứt, vô cùng chật vật.

Chờ lúc anh ta đứng dậy, bộ vest trên người bám đầy bụi bặm.

Anh Sơn không ngừng vỗ vỗ bụi đất trên người, gương mặt đã âm trầm tới cực điểm.

“Anh Sơn, xin lỗi, dọa anh sợ hãi, em nhất định sẽ cho tên đó biết tay!” Uông Hiểu Mạn tức giận nói.

“Không cần, anh mất mặt, anh tự tìm về được!”

Anh Sơn lạnh như băng quét mắt về hướng Lâm Dương đi, giọng nói cô đọng: “Không phải em nói tên này là phế vật, là đồ vô dụng sao? Không ngờ, lá gan anh ta lại to như vậy!”

“Em cũng thấy rất lạ, anh ta là con chó nhà họ Lý em vẫn đánh không chống trả mắng không cãi lại! Nhưng một tên không tiền đồ, làm sao hôm nay lại gan lớn như vậy? Chắc chắn muốn làm loạn rồi!” Uông Hiểu Mạn tức giận liên tục giậm chân: “Không được, em nhất định phải lại mặt mũi!

Loại người như anh ta dám lớn tiếng với Uông Hiểu Mạn em? Anh ta nhất định phải đẹp mặt!”

“Báo thù không thể một sớm một chiều!

Ở Quảng Liễu chưa có ai dám làm vậy với – 20 anh! Chuyện này em không cần nhúng tay vào, nếu người khác biết con bà nó để đàn bà ra mặt, anh làm sao còn lăn lộn nữa?”