Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2162



Chương 2162:

Bọn họ phát ra tiếng hét thê thảm, chỉ thấy thịt trên mặt mình giống như tảng băng bị tan chảy rơi xuống đất, chỉ một lát sau, cả người trực tiếp biến mất.

“Cái quái gì thế?”

Người xung quan nhìn thấy tình cảnh này đều bị dọa cho hết hồn hết vía, chạy như điên ra bên ngoài, không một ai dám đến gần đám mây độc kia.

Chỉ cần dính vào một xíu thôi, cơ thể cũng sẽ bị nó hoàn toàn hòa tan.

Chỉ sợ cho dù là axit mạnh nhất cũng không bằng một phần nghìn của nó.

Đám mây độc không ngừng sôi trào, kèm theo đó là xoay tròn, giống như một quả cầu khổng lồ đang không ngừng xoay tròn, khiến cho người nhìn cảm thấy da đầu bị tê đại, linh hồn đang run rẩy.

Chỉ cần một hơi độc khí là có thể hòa tan một người trưởng thành, như vậy người ở giữa đám mây độc sẽ như thế nào đây?

Chỉ sợ ngay cả cặn cũng chẳng còn.

Mọi người đều run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.

“Bác sĩ Lâm chết rồi hả?”

Đỉnh núi bên ngoài thôn, Thủ Mệnh và Hùng Khải Uy dẫn theo mấy tên đệ tử mang đi thi thể của Tô Vũ Nhi, ghé vào tảng đá bên – v4 cạnh nhìn qua cảnh tượng kinh khủng xảy ra trong thôn.

“Xong, khẳng định là xong đời rồi!”

“Chỉ sợ đám mây độc kia, ngay cả tòa cao ốc một trăm tầng cũng sẽ bị nó hòa tan thành bụi phấn, chứ đừng nói gì đến một người.”

“Đây chính là thực lực của bề trên à?

Thật đúng là đáng sợ.”

“Chúng ta thế mà mơ mộng hão huyền đối đầu với người này!”

“Vị bề trên này còn là người ư?”

Hàm răng của mọi người đều đang run rẩy.

“Chỉ sợ bác sĩ Lâm không sống nổi nữa…

Các người hãy nhân lúc người trong thôn còn chưa lấy lại tinh thần, đi nhanh lên!” Thủ Mệnh nghiêng đầu, ngưng trọng nói.

“Sư tỷ à, chúng ta có thể trốn đi đâu được chứ? Năng lực của Thôn Dược Vương này sư tỷ cũng biết rồi đó, cho dù chúng ta có chạy đến chân trời góc biển, chỉ sợ cũng sẽ bị bắt trở về mà thôi.” Một người mặt mũi tràn đầy suy sụp nghẹn ngào nói.

“Vậy sự đệ nghĩ như thế nào?” Thủ Mệnh nhìn chằm chằm vào anh ta rồi hỏi.

“Hay là chúng ta giao thi thể của cô Tô Vũ Nhi cho Thôn Dược Vương, sau đó xin lỗi thôn, như vậy có lẽ còn có một con đường sống.” Đệ tử kia run rẩy nói.

“Xin lỗi Thôn Dược Vương ư? Sư đệ, đệ điên rồi, chúng ta đã phản bội thôn, sao thôn có thể buông tha cho chúng ta chứ?” Hùng Khải Uy gầm nhẹ.

“Hùng sư huynh, vậy anh nói xem nên làm như thế nào bây giờ? Trốn cũng không trốn thoát, chẳng lẽ chúng ta đành khoanh tay chịu chết ở đây ư?” Đệ tử kia hừ lạnh một tiếng, nói.

“Mấy người…”

Hùng Khải Uy còn muốn nói gì đó, nhưng Thủ Mệnh đã ra hiệu cho anh ta dừng lại.

“Hùng sư đệ, không cần nhiều lời với bọn họ làm gì, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, nếu như bọn họ đã muốn đi, vậy cứ để bọn họ đi” Thủ Mệnh khàn giọng nói.

“Sư tỷ, chuyện này…”

“Lúc trước, trước khi hành động tôi đã nói, nếu như không đồng ý có thể rời đi, tôi sẽ không ép buộc các người làm bất kỳ chuyện gì, mỗi một quyết định đều sẽ trải qua sự đồng ý của các người, nhưng điều kiện tiên quyết chính là, cho dù là hậu quả gì, -. 9/14 các người đều phải tự mình gánh chịu, hiện tại các người đã lựa chọn đi xin lỗi thôn làng, tôi cũng sẽ không ngăn cản các người.” Thủ Mệnh bình tĩnh nói.

Các đệ tử quay sang nhìn nhau, sau đó cùng nhau ôm quyền nói.