Chàng Rể Quyền Quý

Chương 240



CHƯƠNG 240

“Cô không biết nói chuyện sao? Tát vào miệng mình, có nghe thấy không?” Tần Vũ trầm giọng nói.

Ngô Sở Vũ sợ hết hồn, đầu óc sắp sửa nổ tung, hoàn toàn không hiểu vì sao Tần Vũ lại trở nên giống như chó điên thế này.

“Trương tổng, trợ lý Lâm, tôi xin lỗi, là tôi nói bậy! Tôi tự đánh chính mình!” Ngô Sở Vũ tát vào miệng mình bôm bốp, sắc mặt không ngừng đỏ lên.

Ngô Sở Vũ đâu dám đối nghịch với Tần Vũ. Tần Vũ vốn có thế lực rất lớn, còn là công tử nhà giàu, ngay cả nhà họ Ngô cũng không thể trêu vào chứ nói chi cô ta chỉ là con gái vợ lẻ của nhà họ Ngô, nếu không cô ta cũng sẽ không mặt dày bám chặt Tần Vũ.

Lâm Tinh Vũ cười lạnh nhìn về phía Tần Vũ.

Tần Vũ vội vã khom người chín mươi độ, tự tát chính mình mấy cái bạt tai rồi mới nhìn về phía Lâm Tinh Vũ cười nịnh nọt.

Lâm Tinh Vũ khẽ vuốt cằm, Tần Vũ này đúng là con trai ruột của Tần Phú Quý, phong cách làm việc rất giống nhau.

“Đi thôi Uyển Du, chúng ta vào trong.” Lâm Tinh Vũ bình thản nói, nắm chặt tay Trương Uyển Du đi vào sơn trang Tuyết Long.

Bốp bốp!

Tần Vũ bắt Ngô Sở Vũ lại, liên tục đánh tới hai cái bạt tai, sau đó túm Ngô Sở Vũ lên xe, giống như còn muốn hung hăng kéo về dạy dỗ một trận.

Trương Uyển Du tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, nét mặt nghi hoặc.

“Lâm Tinh Vũ, đã xảy ra chuyện gì?” Trương Uyển Du hỏi.

Cô bị cảnh tượng Tần Vũ đột nhiên phát điên kia dọa giật mình, nói không nên lời một hồi lâu, cũng không hiểu đó là tình huống gì. Vì sao Tần Vũ lại ép Ngô Sở Vũ quỳ xuống xin lỗi cô?

“Anh không rõ lắm. Từ giọng điệu của Tần Vũ thì Ngô Sở Vũ này lén lút vụng trộm bị phát hiện, anh ta thuận thế nổi đóa mà thôi.” Lâm Tinh Vũ bình thản nói.

“Nhưng như vậy cũng quá ác rồi?” Trương Uyển Du nghi hoặc nói: “Đồ vật Tần Vũ cầm trong tay là cái gì thế? Tôi thấy Ngô Sở Vũ sợ đến mức tiểu ra quần…”

“Với lại tại sao Tần Vũ cung kính với anh như vậy? Thậm chí còn tự tát mình?”

“Anh đâu biết.” Lâm Tinh Vũ cười nói: “Quan tâm bọn họ làm gì, bọn họ quỳ xuống xin lỗi là xong rồi không phải sao.”

Lâm Tinh Vũ hỏi: “Bây giờ em đã hả giận chưa?”

“Ha ha!” Trương Uyển Du cũng nở nụ cười: “Anh không nhắc tôi còn không nhớ, cái bộ dạng đó của Ngô Sở Vũ thật sự là buồn cười chết mất.”

“Vậy thì không sao nữa rồi.” Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói, anh giơ tay lên chỉ về phía một căn biệt thự có khí phái phi phàm ở cách đó không xa.

“Uyển Du, sau này biệt thự đó chính là của em.”

“Lâm Tinh Vũ, tôi đã nói anh đừng nói đùa với tôi!” Trương Uyển Du hừ lạnh nói: “Nếu còn đùa tôi như vậy, tôi sẽ thật sự không để ý tới anh nữa.”

Lâm Tinh Vũ mỉm cười nhìn về phía Trương Uyển Du nói: “Anh không nói đùa.”

“Anh cút đi.” Trương Uyển Du xoay người, lười nói nhiều với Lâm Tinh Vũ.

Đùa gì thế, biệt thự ở sơn trang Tuyết Long đều có giá khởi điểm là ba trăm tỷ, làm sao Lâm Tinh Vũ có thể mua nổi?

Còn nói tặng biệt thự này cho cô, quả là không có chút thành ý nào.

Cho dù tặng một món đồ trang sức rẻ rẻ cũng được rồi, ít nhiều gì cũng bày tỏ được tâm ý. Vẽ bánh nướng cho người ta nhìn như vậy, thật sự coi cô là trẻ con sao?