Chàng Rể Phế Vật

Chương 337: Ngay Cả Sợi Lông Cũng Không Nắm Vững!





Cô lần nữa cầm lấy điện thoại di động, suy nghĩ chốc lát, từ trong điện thoại di động chọn lấy một tấm hình gửi cho Trần Xuân Độ.
Mà Trần Xuân Độ đang ở đại hội đổ thạch ồn ào, nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong túi quần móc điện thoại ra.

Liếc mắt nhìn thấy Tô Hiểu Vân gửi tới một bức ảnh.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ ngưng trọng, khi ánh mắt của anh nhìn thấy bức ảnh mà Tô Hiểu Vân gửi đến, đầu óc oành một tiếng trống rỗng!
Phản ứng đầu tiên của Trần Xuân Độ chính là hết sức kinh ngạc.

Thế nhưng anh lại không ngờ, lá gan của Tô Hiểu Vân cư nhiên lại lớn như vậy, dám gửi cho anh loại hình ảnh kiểu này!
Trần Xuân Độ nhìn thấy bức ảnh kia, cả người run lên, quá làm cho máu huyết của người ta sôi sục!
“Tôi gửi cho anh một thứ, nhớ để ý, ngàn vạn lần đừng để Kim Huyên của anh phát hiện ra.” Ngay sau đó Tô Hiểu Vân lại gửi tới một tin nhắn thoại khác, giọng nói từ tính nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai Trần Xuân Độ…Khiến máu huyết cả người Trần Xuân Độ lập tức sôi sùng sục!
Đây tuyệt đối là một nữ thần tuyệt vời, Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm tấm hình, thế nhưng phản ứng theo bản năng bắt đầu suy nghĩ…Nếu như Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên cùng hầu hạ….Vậy thì quá mãn nguyện không còn cầu mong gì nữa!
Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên quả thực là hai nữ thần có tính cách hoàn toàn khác nhau, giống như nước và lửa vậy…Nếu như cùng hầu hạ Trần Xuân Độ, vậy sẽ giống như chín phương trời của nước và lửa! Cho dù đó là người đàn ông đứng ở vị trí đỉnh cao mạnh mẽ nhất trên thế giới cũng sẽ không thể khống chế được bản thân mình!
Quá mị hoặc! Trần Xuân Độ nhìn tấm hình, hô hấp dồn dập, sắp không thể kiểm soát được bản thân!
Sau khi nghe tin nhắn hội thoại của Tô Hiểu Vân, Trần Xuân Độ nhịn không được bắt đầu nghĩ bậy…Tô Hiểu Vân gửi tới vật gì…Cư nhiên còn muốn bản thân phải che che giấu giấu để không bị Lê Kim Huyên phát hiện….
Sau khi sổ sách đã đạt được ba tram triệu, Trần Xuân Độ nhanh chóng yên lòng, thảnh thơi nhẹ nhàng dạo chơi trong khu đổ cấp thấp, nhìn trái nhìn phải, liên tục đi dạo cả một ngày, nhưng đều không tham gia vào một trận bán đấu giá nào của đổ thạch.
Thẳng đến khi hoàng hôn lặn, ánh mặt trời đã tắt, nhiều khách hàng dần dần giải tán, trong khu đổ cấp thấp đông đúc từ buổi sáng, cho tới lúc này càng ngày càng ít đi.

Đúng lúc này, bước chân Trần Xuân Độ đột nhiên đi chậm lại.

Nhìn về phía trước, đôi mắt hiện lên một tia ẩn ý thâm thúy.
Cách không xa, có một thân ảnh đang chậm rãi thong thả đi tới.

Hình dáng này, Trần Xuân Độ lại vô cùng quen thuộc, đang từ khu đổ cao cấp đi ra, chính là Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành cũng liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Xuân Độ, ngay lập tức tiến lên hỏi: “Lê tổng đang ở đâu?”
“Lê Kim Huyên đang ở trong khách sạn, từ những ngày sau cô ấy sẽ đặt trọng tâm vào chi nhánh Yên Kinh của tập đoàn Lê thị, sẽ ít khi quan tâm đến đại hội đổ thạch.” Trần Xuân Độ nói đúng sự thật.
Trương Bảo Thành gật đầu đáp một tiếng, nhìn Trần Xuân Độ, đột nhiên hỏi: “Tôi nghe nói, cậu đáp ứng Lê tổng, một ngày phải lãi được ba trăm tỷ?”
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, trong nội tâm lập tức điên cuồng phỉ nhổ….Cô nàng Lê Kim Huyên này! Miệng cũng quá rộng rồi, cái gì cũng nói ra ngoài được!
Trần Xuân Độ xấu hổ cười một tiếng, chỉ có thể gật đầu.

Trương Bảo Thành liếc nhìn xung quanh, lập tức khinh thường cười một tiếng: “Sẽ không phải cậu muốn đạt được ba trăm tỷ ở khu đổ cấp thấp này chứ?”
Ánh mắt Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn chằm chằm Trương Bảo Thạch: “Chuyện này có liên quan gì tới ngài không?”
“Tôi chỉ đứng ở cương vị một người đã từng trải nhắc nhở cậu, ở Yên Kinh, một ngày muốn lãi được ba trăm tỷ, từ trước tới nay chưa từng có ai làm được.

Cậu vẫn nên thức tỉnh đi.” Trương Bảo Thành từ trên cao nhìn xuống Trần Xuân Độ, nhẹ nhàng nói.
“Nếu như cậu có thể một ngày lãi được ba trăm tỷ, vị trí hội trưởng hiệp hội đổ thạch nước C đều có thể để cho cậu tới làm.” Trương Bảo Thành nói, trong giọng điệu còn mang theo ý tứ châm chọc.
Khóe miệng Trần Xuân Độ khẽ nhếch lên, anh không một chút nào mảy may bởi vì những câu nói của Trương Bảo Thành mà tức giận.

Chỉ nhẹ nhàng nói: “Đừng nói mạnh miệng quá.”
Trương Bảo Thành ha ha cười lớn: “Sao tôi lại nhớ người nói mạnh miệng nhất mới chính là cậu.

Một ngày ở đại hội đổ thạch lời được ba trăm tỷ, cậu ngay cả tư cách Chung Cực Tam Đao cũng không có, còn nói ra được những lời mà kẻ ngu cũng sẽ không nói, cậu đây là nói trong mơ rồi.”
Trương Bảo Thành nói xong, chỉnh sửa lại nếp nhăn của bộ âu phục trên người, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, thay Trần Xuân Độ phủi nhẹ bụi bặm, cảm giác ưu việt mười phần nói: “Tôi khuyên cậu không nên đối nghịch với tôi, tôi đã là cố vấn giám định của tập đoàn Lê thị, còn cậu, chẳng qua chỉ là một phế vật chuyên ăn bám nhà họ Lê.

Chỉ là một kẻ đứng canh cổng, thậm chí nếu sau này cô Lê muốn nuôi chó thì với địa vị này ngay cả con chó cũng không bằng.”
Trương Bảo Thành nói xong, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Trần Xuân Độ, đi sát qua bả vai Trần Xuân Độ, thong thả rời đi.

Trần Xuân Độ chậm rãi xoay người, nhìn bóng lưng Trương Bảo Thành, bỗng nhiên khóe miệng câu lên lộ ra một nụ cười có nhiều suy tính, vô cùng thâm thúy….

……..
Yên Kinh, chi nhánh Yên Kinh tập đoàn Lê thị.

Lê Kim Huyên ngồi trong một văn phòng làm việc mới, đang bề bộn xử lý công việc.

Mà đúng lúc này, chuông điện thoại đi động của Lê Kim Huyên vang lên, nữ thần tổng Giám đốc bận rộn đến mức túi bụi, thậm chí không kịp nhìn màn hình điện thoại đã lập tức bấm nghe máy.
“Tiểu Huyên, xem ra gần đây cậu sống không tốt.” Đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói vô cùng quyến rũ của Tô Hiểu Vân chậm rãi truyền đến.
Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, nghe thấy giọng nói của Tô Hiểu Vân, não bộ còn chưa kịp tiếp nhận: “Tô Hiểu Vân?”
“Ha, nhanh như vậy quên tớ rồi sao?” Tô Hiểu Vân ở đầu dây bên kia tức giận hừ một tiếng.
“Không có, chỉ là gần đây Yên Kinh xảy ra rất nhiều chuyện, tớ đột nhiên chưa kịp phản ứng.” Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi: “Tại sao cậu lại nghĩ đến gọi điện thoại cho tớ?”
“Quan tâm quan tâm cậu không được sao?” Tô Hiểu Vân nói: “Còn có chuyện, muốn xác nhận với cậu chút.”
“Trần Xuân Độ hỏi tớ mượn ba trăm triệu…”
“Tuyệt đối không thể cho anh ta mượn!” Lê Kim Huyên nghe thấy Tô Hiểu Vẫn nói tới chuyện này, sắc mặt lập tức thay đổi, thân thể mềm mại khẽ run lên, nghiêm nghị quát lên.
“Tớ cho anh ta mượn rồi.” Tô Hiểu Vân nhẹ nhàng nói.
“Tô Hiểu Vân, cậu có biết cậu đây là đang tiếp tay cho giặc hay không?” Lê Kim Huyên trợn to đôi mắt xinh đẹp, giọng nói tựa như bao phủ một tầng ý tứ lạnh như băng.
Đầu dây điện thoại bên kia, Tô Hiểu Vân không tức giận, ngược lại trêu ghẹo nói: “Bởi vì tớ biết cậu sẽ phản đối, cho nên tớ mới cho anh ta mượn.”
“Cậu!” Lê Kim Huyên ở Yên Kinh không ngừng hít thở sâu, nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại, cô rất rõ ràng, lời này của Tô Hiểu Vân chính là muốn chọc tức cô.
Lê Kim Huyên lại không ngờ, Trần Xuân Độ vậy mà sẽ mượn tiền Tô Hiểu Vân.

Nếu như cô sớm biết như thế thì tuyệt đối sẽ không để Tô Hiểu Vân cho người này mượn tiền!
“Anh ta cam kết với tớ, sau khi đại hội đổ thạch kết thúc, anh ta sẽ trả tớ ba tỷ.”
“Anh ta nhìn thấy ba tỷ chưa? Cậu xác định cả đời anh ta đã trông thấy ba tỷ rồi thì hẵng nói, một người đàn ông chưa từng nhìn thấy ba tỷ, nói ra những lời đó để lừa cậu, cậu cũng tin?”
“Đương nhiên tớ không tin, nhưng anh ta dùng cậu để bảo đảm, nên tớ cho anh ta mượn rồi.” Tô Hiểu Vân giải thích.
Thân thể mềm mại của Lê Kim Huyên mạnh mẽ run lên, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đờ ra.
Thẳng đến khi tắt máy, cả người Lê Kim Huyên đều như ở trong mộng thật lâu, không phản ứng kịp.
Lời nói của Tô Hiểu Vân, vẫn đang quanh quẩn ở trong đầu của cô không ngừng vang vọng.
“Trần Xuân Độ….” Chỉ chốc lát sau, nữ thần tổng Giám đốc mặt như sương lạnh, đằng đằng sát khí lẩm bẩm.
………
Mà nữ thần tổng Giám đốc lại không hề biết, trong một căn phòng khác ở khách sạn này, Ngọc Vinh Hiên đang ngồi trên ghế sofa, một bên vùi đầu trong khói thuốc hút xì gà, một bên nhìn về khối nguyên thạch đã bị cắt, rơi vào trầm tư.
Nếu như Lê Kim Huyên đang ở chỗ này, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra khối nguyên thạch này chính là nguyên thạch thần kỳ được dung hợp giữa bảo thạch xanh đỏ ở trung đổ thạch sinh tử trước đây.
Khối nguyên thạch này, sau đó theo như lời mà Trương Bảo Thành nói, ông ta đã ngâm ở trong giới đổ thạch mấy chục năm qua nhưng chưa bao giờ thấy qua loại hiện tượng kỳ lạ xuất hiện như vậy.
Đây dường như là kỳ tích của giới đổ thạch.

Không bao lâu nữa, khối nguyên thạch này sẽ gây ra chấn động ở giới đổ thạch!
Hai khối bảo thạch hòa hợp, đây là hình huống dường như không thể xuất hiện…Lúc ấy Trương Bảo Thành nói không rõ, chỉ nhắc tới một câu đã từng có loại giả thuyết này…Nhưng thân phận người nói lên giả thuyết này vô cùng thần bí, Trương Bảo Thành không tiết lộ.

Không ai có thể nghĩ đến, khối nguyên thạch thần kỳ này lại bị Ngọc Vinh Hiên thầm bỏ ra một cái giá vô cùng lớn để mua nó ở đại hội đổ thạch.


Hai người Kỳ Tín và Ngọc Vinh Viên đã nghiên cứu qua, cũng không hiểu rõ sự xuất hiện của hiện tượng này.
Ngọc Vinh Hiên càng mù mờ, liên tiếp mở ra hai khối cực phẩm này, một khối cuối cùng càng khiến cho vô số lão quái vật ngửi thấy phải khiếp sợ, mà Trần Xuân Độ rõ ràng ngay cả đổ thạch thông thường cơ bản nhất cũng không hiểu…Người này, rốt cuộc có thân phận gì? Mà ngay cả Ngọc Vinh Hiên cũng không nhìn thấu!
Chẳng lẽ thật sự là vận khí nghịch thiên sao?
Lúc này, một vị thủ hạ vội vã bước nhanh đi tới trước gian phòng của Ngọc Vinh Hiên, ấn chuông cửa.
Cửa phòng mở, thủ hạ đi vào trong phòng, đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Ngọc Vinh Hiên, cung kính mở miệng: “Cậu chủ Ngọc, khách hàng ở đại hội đổ thạch đã ra về hơn nửa rồi, mục tiêu vẫn còn ở đại hội chưa rời đi.”
Ngọc Vinh Hiên ngồi trên ghế sofa đang rút ra một điếu xì gà, phun ra một ngụm khói, nghe thấy thủ hạ báo cáo, Ngọc Vinh Hiên chậm rãi dập tắt tàn thuốc nhìn chằm chằm vào khối nguyên thạch kia, thâm thúy mở miệng: "Thông báo cho trưởng lão, hành động, truy sát Trần Xuân Độ!"
Giọng nói của Ngọc Vinh Hiên tuy không lớn, nhưng lại như sấm sét giữa trời quang.

Không ngừng vang vọng ở trong căn phòng.
Vị thủ hạ kia đáp ứng, quay người rời khỏi phòng của Ngọc Vinh Hiên.

Đi tới căn phòng đối diện Ngọc Vinh Hiên, bấm chuông cửa.
Trong căn phòng, một lão già mặc một dải trường bào màu xanh đang ngồi trên giường nhắm mắt tĩnh tọa, lúc này nghe thấy tiếng chuông cửa vang dồn dập chói tai, hai mắt chợt mở ra, một cỗ khí thế mạnh mẽ từ trên người ông ta mãnh liệt bạo phát!
Lão già đứng dậy, một chân giẫm xuống mặt đất, “bịch” một tiếng, một tiếng nổ vang vọng ngập trời trong căn phòng, mặt đất chấn động mạnh mẽ, trên nền nhà rắc rắc xuất hiện vết nứt, hình dạng vết nứt như mạng nhện, nhìn thấy mà giật mình!
Đôi mắt của lão già lạnh như băng, ánh mắt sắc bén giống như một lưỡi kiếm, vạn vật không có thứ gì không phá được, lóe ra hàng ngàn mũi dao sắc nhọn.
Mở cửa, lão già xuất hiện ở cửa phòng.
“Thái Thượng trưởng lão, cậu chủ Ngọc mời ngài…” Vị thủ hạ còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão tùy tiện phất tay lên, vị thủ hạ đã bị một cỗ vô hình oanh kích khiến đầu óc trở nên trống rỗng! Cả người giống như pháo đạn, đập lên trên tường!
“Ồn ào.” Thái Thượng trưởng lão thản nhiên mở miệng, nhưng giọng nói lại lộ ra vô cùng lạnh lẽo hết sức kiềm chế!
“Trưởng lão.” Đúng lúc này, cửa phòng Ngọc Vinh Hiên mở ra, Ngọc Vinh Hiên đi đến trước mặt Thái Thượng trưởng lão, cung kính nói.
“Yên tâm, tôi sẽ bóp chết con kiến đó.” Thái Thượng trưởng lão gật đầu.

“Xe ngay tại cửa khách sạn, tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi, đợi tin tốt của ông.” Ngọc Vinh Hiên khẽ mỉm cười.
Chờ Thái Thượng trưởng lão xoay người hướng cửa khách sạn đi ra, Ngọc Vinh Hiên nhìn chăm chú bóng lưng của Thái Thượng trưởng lão, chậm rãi nói: “Đi lấy khối nguyên thạch đó, làm thành một con dao găm cho tôi.”
“Dao găm?” Sắc mặt tên thủ hạ vẫn luôn theo sát bên cạnh Ngọc Vinh Hiên trở nên kinh ngạc.
Rất nhiều thủ hạ đi theo Ngọc Vinh Hiên một thời gian đều biết, cậu chủ Ngọc ngày thường không thích đánh đánh giết giết…Nhưng mà hôm nay, cậu chủ ngọc vậy mà muốn làm thành một món vũ khí?
Vị thủ hạ kia mơ hồ có một loại dự cảm không ổn, chỉ nhìn thấy Ngọc Vinh Hiên từng lời từng câu mở miệng: “Tôi muốn dùng nó, tự tay giết chết con tiện nhận Lê Kim Huyên!”.