Chàng Rể Phế Vật

Chương 149: Không Có Mời Anh!





“Cậu cả bày mưu tính kế, chắc chắn thành công.


Sau khi thuộc hạ rời khỏi căn phòng, Lê Thần Yên khẽ lắc ly rượu trong tay, đôi mắt sâu, thâm thúy lóe lên một tia khinh ngại.

Đứa em trai không nên thân của anh ta, mặc dù vẫn luôn muốn vượt qua anh ta, nhưng từ đầu đến cuối vẫn bị anh ta duy trì khoảng cách, mà bây giờ, khoảng cách này rất nhanh sẽ được kéo dài hơn.

Lê Thần Vũ không hề biết, làm việc gì cũng phải nắm được ý chính, Lê Kim Huyên với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Lê thị, những thứ nên có sẽ cố gắng có được, ngoại trừ thiếu một điều quan trọng nhất.

Sự ấm áp của gia đình.

Lê Kim Huyên từ nhỏ đã cùng với Lê Duy Dương bị đuổi ra khỏi nhà họ Lê, nếu không phải Lê Duy Dương dũng cảm lập nghiệp, nói không chừng một nhà ba người đã chết đói ở trên đường rồi.

Mà Lê Kim Huyên, đương nhiên cũng rất lâu rồi chưa cảm nhận được sự tốt đẹp và ấm áp mà gia đình mang lại cho cô.

Mặc dù có tranh chấp nội bộ trong gia tộc, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là đại gia đình, đối với Lê Kim Huyên và Lê Duy Dương mà nói, đương nhiên bọn họ hi vọng có thể quay lại hòa nhập vào nhà họ Lê.

Đây chính là ưu điểm và ưu thế của Lê Thần Yên, đổi lại là Lê Thần Vũ, Lê Kim Huyên sẽ không tin.


Địa vị của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê rất thấp, lời nói không có trọng lượng, cho dù Lê Thần Vũ tiến cử Lê Duy Dương quay về gia tộc, mọi người và nguyên lão trong gia tộc cũng sẽ không đồng ý.

Đã vứt bỏ huyết thống nhiều năm như vậy, khinh bỉ nhiều năm như vậy, sao có thể nói để họ quay lại là để họ quay lại được chứ?
Nhưng Lê Thần Yên thì khác, Lê Thần Yên tự mình lăn lộn trong giới chính trị của Yên Kinh, sự phát triển nhanh chóng của nhà họ Lê không thể tách rời với địa vị vững chắc của Lê Thần Yên.

Địa vị của Lê Thần Yên ở trong gia tộc vốn dĩ đã cao hơn Lê Thần Vũ, cho dù Lê Thần Vũ cô gắng như thế nào, vẫn có khoảng cách.

Bây giờ Lê Thần Vũ đã bị phế, nhà họ Lê đã bị mất thể diện bởi Lê Thần Vũ, khiến cho rất nhiều người ủng hộ Lê Thần Vũ quay lưng lại với hắn, địa vị của Lê Thần Yên ngàng càng vững vàng, nếu như tiếp tục như vậy, chắc chắn có thể trở thành gia chủ của nhà họ Lê!
Vì vậy lời nói của Lê Thần Yên rất có trọng lượng, luôn luôn lớn hơn Lê Thần Vũ, để anh khuyên bảo người nhà họ Lê sẽ càng có hiệu quả, vì vậy Lê Kim Huyên mới tin tưởng anh ta.

Lê Thần Yên cúi đầu, nhìn ly rượu whisky, khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy.

Nhưng, đây chỉ là bước đầu tiên để dẫn dụ Lê Kim Huyên đến bữa tiệc, Lê Thần Yên sớm đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi Lê Kim Huyên nhảy vào, từng bước của ván cờ đều đang đợi cô.

….

.

Buổi tối, chiếc Maybach dừng ở cửa biệt thự, bên trong căn biệt thự Lê Kim Huyên đang nói chuyện với Lê Duy Dương.

“Ba, ba đi cùng con, đây là một cơ hội thích hợp và hiếm có, lẽ nào ba không muốn quay lại nhà họ Lê?” Lê Kim Huyên hết lòng thuyết phục.

Lê Duy Dương lại lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Thành phố T rất tốt, ba không quay về đâu.


Khuôn mặt của Lê Kim Huyên sững sờ, cô không ngờ Lê Duy Dương sẽ nói ra đáp án như vậy, có chút xa lại với người ba trong ấn tượng của cô.

“Kim Huyên, ba với mẹ con đã già rồi, gia tộc tranh đấu rất ác liệt, chúng ta không muốn than gia, chỉ muốn sống những ngày bình yên, cuộc chiến của gia tộc, khốc liệt hơn rất nhiều so với trên thương trường, bởi vì nó thường liên quan đến tính mạng.

” Vẻ mặt Lê Duy Dương nghiêm túc.

Ở bên cạnh, Lý Hương Tràm gật đầu, nói: “Mẹ với ba con chỉ muốn hưởng phúc, chuyện này, con tự mình quyết định đi.


Một lúc sau, một bóng người gợi cảm, dáng người yểu điệu, mặc một chiếc váy bó sát, đi giày cao gót, đi ra từ trong căn biệt thự.

“Sao vậy?” Trần Xuân Độ ngồi ở ghế sau, mở cửa cho Lê Kim Huyên.


Sau khi Lê Kim Huyên ngồi vào xe, Tô Loan Loan đạp ga, chiếc Maybach đi về phía trước.

“Ba tôi nói tùy tôi quyết định.

” Lê Kim Huyên lắc đầu, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Trần Xuân Độ.

“Sao vậy?” Trần Xuân Độ khó hiểu.

Khuôn mặt Lê Kim Huyên lạnh lùng: “Cút xuống, ngồi lên bên trên!”
Lúc trước Trần Xuân Độ ngồi ở ghế phụ lái, nhưng lúc Lê Kim Huyên đi vào nhà, anh lập tức lẻn xuống ngồi vào ghế sau.

Trần Xuân Độ mỉm cười, mặt dày nghiêng người về phía trước: “Kim Huyên, cái này không phải là anh muốn chăm sóc cho em sao, sợ em bị say xe hoặc bị gì đó….


“Cút!” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, sao có thể tin mấy lời bậy bạ của Trần Xuân Độ chứ.

Trên đường đi, rất nhiều lần Lê Kim Huyên muốn đá Trần Xuân Độ lên ghế phó lại, bên trong chiếc Maybach rất rộng, nhưng cái tên này không biết có phải là cố ý hay không, mỗi lần xe rung lắc, lại dán chặt lên thân thể yêu kiều, thân hình yêu kiều, đầy đặn, đường cong mang theo hương thơm, khiến Trần Xuân Độ có chút không muốn rời khỏi.

Cuối cùng, nữ thần cũng chịu được nữa, đôi mắt xinh đẹp phóng ra một tia sắc bén, lạnh lùng, nhấc chiếc chân dài khiến Trần Xuân Độ hận không thể liếm đến xương cốt, hung hăng giẫm xuống!
“Shhh!!” Trần Xuân Độ hít một hơi khí lạnh, cả khuôn mặt đau đớn đến mức co rút lại!
Trần Xuân Độ cúi đầu, gót chân của Lê Kim Huyên giẫm lên ngón chân anh, cơn đau thấu tim khiến anh suýt nữa hét thành tiếng.

“Đây chính là cái giá mà anh phải trả khi trêu trọc tôi!” Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trần Xuân Độ ôm lấy chân, khóe miệng Lê Kim Huyên cong lên nở một nụ cười khảy, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Trần Xuân Độ rất oan ức… mặc dù bản thân đã trải qua vô số lần tra tấn về thể xác… nhưng đôi chân bé nhỏ của anh vẫn chưa được trải qua rèn luyện! Một phát này, suýt nữa đã giẫm đứt chân anh!
Trên đường đi, Trần Xuân Độ cũng không dám đến gần Lê Kim Huyên nữa, sợ cô lại giẫm lên chân mình.

Tô Loan Loan đang lái xe, xuyên qua gương chiếu hậu, khóe miệng nở một nụ cười.

….

.

Ở phía xa, nhà hàng Michelin dần dần hiện ra, chiếc Maybach từ từ dừng lại, dừng trước cửa nhà hàng Michelin.

Một nhân viên phục vụ đứng ở cửa vội vàng đi đến, nhận lấy chìa khóa xe, chủ động lái chiếc Maybach đi đến bãi đậu xe.


Ba người xuống xe, Trần Xuân Độ ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhà hàng, ngưỡng mộ kinh ngạc nói: “Đúng là có tiền, nhà hàng ba sao Michelin, khí thế từ Yên Kinh đến đúng là khác biệt mà.


Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan phớt lờ Trần Xuân Độ, đi thẳng vào nhà hàng.

Hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa chủ động kéo cửa kính ra, bước vào một không gian vô cùng tao nhã, trong không khí ngập tràn mùi hương ngào ngạt, ánh đèn mờ ào bao trùm lấy bàn ăn, để lại một không gian riêng tư vô cùng rộng rãi.

Kiểu trang trí cao quý, tao nhã này, không hề có bầu không khí xa hoa phung phí của những người giàu mới nổi.

Một nhân viên phục vụ xinh đẹp bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Ba người đã đặt bàn trước đúng không?”
Lê Kim Huyên gật đầu, giọng nói từ tính: “Một người họ Lê đã đặt trước.


“Mời đi theo tôi.


Nữ nhân viên phục vụ kia mỉm cười, dẫn ba người Trần Xuân Độ đi vào bên trong nhà hàng, xuyên qua một hàng lang dài, hẹp trải thảm mềm mại, đi lên sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào gây ảnh hưởng đến người khác.

Sau khi nữ nhân viên phục vụ dừng lại, đẩy cửa một phòng riêng ở cuối hành lang: “Mời vào, chúc quý khách ngon miệng.


Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, nhân viên phục vụ của nhà nhà ba sao Michelin rất chu đáo, không thể xảy ra sai sót được.

Lúc Trần Xuân Độ lẫm liệt đi vào, đột nhiên bị nữ nhân viên phục vụ chặn lại, nở một nụ cười mang theo ý xin lỗi: “Anh à, anh Lê có căn dặn, anh ấy chỉ mời cô Lê.


Trần Xuân Độ cau mày: “Vậy tại sao cô ấy cũng có thể đi vào?”
Trần Xuân Độ chỉ vào Tô Loan Loan.

.