Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 478: Thẩm Lãng diệt sạch tính công kích! Đại tạo hóa!



Mấy ngày trước, bên trong thành Nộ Triều.

"Tay nghề vô cùng tốt, vậy mà cắt Yến Nam Phi một trăm đao mới chết." 

Thẩm Lãng cười tán thưởng.

Đao phủ lăng trì chắp tay nói: "Tiểu nhân có tội, không thể đạt tới một ngàn đao, xin bệ hạ thứ tội."

Thẩm Lãng nhìn tên đao phủ, khuôn mặt đơn thuần, nhìn không ra tuổi tác, thậm chí nhìn không ra dung mạo, bởi vì đã bị hủy dung triệt để, không chỉ hủy dung, còn bị hủy nửa người.

"Ngươi gặp chuyện gì? Tại sao thân thể lại như vậy?" 

Thẩm Lãng hỏi.

Đao phủ nói: "Ngài còn nhớ đảo Liệt Hỏa không? Trên đảo có một ngọn núi lửa lớn, trên đỉnh có một ao nước axit sulfuric lớn, tiểu nhân không cẩn thận rơi vào bên trong"

Khóe miệng Thẩm Lãng giật giật, hắn biết cơn đau đó rõ ràng cỡ nào, trải qua mưa nắng dãi dầm, miệng núi lửa sẽ có ao axit sulfuric nồng độ cao.

"Ngày đó thuyền của tiểu nhân bị cơn bão nhấn chìm, tiểu nhân may mắn bơi tới được một hòn đảo, không ngờ đó là một hòn đảo núi lửa, còn đang phun trào, vô số bụi núi lửa làm tiểu nhân hít thở không thông."

"Tiểu nhân rơi xuống ao nước, sau đó hôn mê."

 Đao phủ nói: "Về sau được Jack Tang đại nhân cứu, bởi vì đạo pháp không tệ lắm, nên được gia nhập đảng Sketelon."

Thẩm Lãng nói: "Đạo pháp của ngươi đúng là tốt, nếu không thì không cách nào lăng trì. Chuyện khó nhất khi lăng trì, không phải hạ đao, mà là hiểu rõ thân thể, biết cắt chỗ nào trước, chỗ nào sau, cuối cùng cắt ở đâu"

"Không thể sai, không thể mắc lỗi, không thì người bị lăng trì sẽ chết rất sớm."

Đao phủ nói: "Để bệ hạ chê cười, tiểu nhân vẫn không thể hoàn thành một ngàn đao."

Thẩm Lãng nói: "Ta biết ngươi cố ý, để cho Yến Nam Phi chết sớm.”

Lời này vừa ra, đao phủ biến sắc, lập tức quỳ xuống.

Thẩm Lãng nói: "Đạo pháp của ngươi thuộc hạng nhất lưu, thủ pháp lăng trì cũng không sai, đây là lần thứ hai ngươi lăng trì, ngươi sợ làm hoàn mỹ, cho nên đao thứ một trăm, ngươi hạ thủ mạnh, để Yến Nam Phi chết."

Đao phủ cúi thấp đầu, cái trán dán lên đất, không nhúc nhích.

"Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội."

Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Ngươi không có tội! Ngươi gia nhập đảng Sketelon bao nhiêu năm rồi?"

Đao phủ run rẩy nói: "Hai mươi sáu năm"

Thẩm Lãng lại hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta biết không?"

Đao phủ không ngừng khóc, không ngừng dập đầu nói: "Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội."

Thẩm Lãng nói: "Ngươi dùng axit sulfuric hủy dung, hủy thân thể của mình, nhưng khí chất của ngươi vẫn còn, lúc ngươi dùng đao, sẽ không cách nào che khí chất của tông sư, đúng không Hồng Niên đại tông sư."

"Cô cô Tuyết Ẩn của ta là gián điệp, có trí nhớ siêu phàm, nàng nhìn ra khí chất của ngươi, thậm chí thân phận của ngươi, bởi vì tư thế ngươi dùng đao, hết sức quen thuộc."

Đao phủ tiếp tục dập đầu, run rẩy nói: "Tiểu nhân có tội, có tội."

Thẩm Lãng nói: "Ngươi có tội gì? Ngươi đi theo phụ thân ta trong thời gian dài, còn trở thành người huấn luyện võ đạo trong học đường.”

Đao phủ tiếp tục dập đầu, càng lúc càng mạnh: "Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội."

Thẩm Lãng nói: "Bởi vì ngươi chạy trốn tới Phương tây, sau khi phụ thân ta chết sao? Chuyện đó rất bình thường, sau ngươi lại hủy dung? Còn muốn hủy thân thể của mình?"

"Tiểu nhân có tội."

Thẩm Lãng nói: "Hồng Niên tông sư, ta nói lại lần nữa, ngươi không có tội. Nhưng còn một số việc, ta hy vọng ngươi chủ động nói ra, không để cho ta suy đoán, chí ít cho đến bây giờ, ta còn tin tưởng ngươi."

Đao phủ Hồng Niên quỳ rạp xuống đất, không ngừng khóc.

"Bệ hạ, tiểu... Tiểu nhân không phải tên Hồng Niên, tên thật là Chúc Nghiêu, con riêng của gia tộc họ Chúc." 

Hồng Niên khóc thút thít nói: "Gia tộc họ Chúc sinh con riêng cũng bình thường.”

"Tuy là địa vị trong gia tộc không cao, nhưng cũng có tiền đồ, tiểu nhân có thiên phú cao, gia tộc nhìn ra chỗ dùng, từ đó tiểu nhân chưa từng lộ diện trước mặt người khác, được gia tộc bồi dưỡng bí mật."

"Cho đến ngày tiểu nhân trở thành cường giả tông sư, tiểu nhân tưởng rằng sẽ trở về gia tộc cống hiến, không ngờ có một ngày gia tộc gọi tiểu nhân trở về, bí mật sắp xếp hôn sự cho tiểu nhân, còn sinh hạ một đứa con." 

"Sau đó gia tộc lệnh cho tiểu nhân ẩn núp bên cạnh bệ hạ Khương Ly"

Tốt cho một màn quen thuộc, Tuyết Ẩn cũng ẩn núp bênh cạnh Khương Ly, gia tộc họ Chúc có một tay như thế, không kỳ quái chút nào.

"Cứ như vậy, tiểu nhân trở thành đại tướng bên cạnh bệ hạ Khương Ly, là thân vệ của ngài ấy, về sau bị ngài ấy phái tới học đường làm người huấn luyện, trở thành Phó sơn trưởng, huấn luyện tân quân cho bệ hạ."

"Bệ hạ có sức hút đặc biệt, đủ để cảm hóa bất luận ai. Tiểu nhân ẩn núp làm gián điệp, dần dần quên mất thân phận của mình, toàn tâm toàn ý làm việc cho bệ hạ, gia tộc họ Chúc cũng quên mất tiểu nhân, không ra lệnh gì."

Tuyết Ẩn cũng như vậy, nàng vốn là công chúa Đại Viêm, liên thủ với Phù Đồ sơn, chạy tới ẩn núp bênh cạnh Khương Ly, lâu ngày bị cảm hóa, ngược lại âm thầm bảo vệ Khương Ly.

"Tiếp đó xảy ra chiến tranh, nhưng không ảnh hưởng đến chúng ta, tiểu nhân vẫn như cũ, huấn luyện người có huyết mạch đặc thù trong sơn cốc vắng vẻ, xây dựng khung xương tân quân"

"Một ngày kia, tin dữ truyền đến, bệ hạ chết bất đắc kỳ tử, sau đó tiểu nhân nhận được lệnh của gia tộc, để tiểu nhân dẫn tất cả người có huyết mạch đặc thù tới một địa điểm, lành lặn hiến cho Đại Viêm."

"Tiểu nhân không bằng lòng, gia tộc họ Chúc dùng tính mạng của vợ con uy hiếp, tiểu nhân vẫn không làm"

"Về sau bọn họ hạ lệnh cho tiểu nhân giết hết mấy đứa bé trong học đường, trảm thảo trừ căn, không cho phép người có huyết mạch đặc thù chạy tứ tán trong thiên hạ."

"Tiểu nhân là người mềm yếu còn vô năng, không cách nào phản bội bệ hạ, càng không thể ra tay giết hại bọn nhỏ, nhưng lại không dám chiến đấu vì bệ hạ."

"Tiểu nhân lo lắng bị nhìn thấy trên chiến trường, gia tộc sẽ giết chết vợ con của tiểu nhân, cho nên tiểu nhân chạy trốn tới Phương Tây, dù vậy vẫn còn lo lắng, mới hủy dung mạo và thân thể của mình.”

Nói xong, đao phủ chợt gào khóc.

Thẩm Lãng kinh ngạc nhìn đao phủ, không ngờ đối phương còn cố sự như vậy.

Thật ra khi lần đầu nhìn thấy đao phủ, Thẩm Lãng đã đặc biệt chú ý đối phương.

Bởi vì đao phủ biết lăng trì, tay nghề rất khá, còn bị hủy dung, hắn thám thính qua, biết được thời gian đao phủ gia nhập đảng Sketelon, hắn rất kinh ngạc, thời gian đó quá trùng hợp.

Hắn suy đoán, tên đao phủ này là thuộc hạ của Khương Ly, nhưng vì sao lại mai danh ẩn tích?

 Hoàn toàn không cần... Bởi vì đảng Sketelon do chính tay Khương Ly tạo ra.

Về sau trở về Phương đông, Tuyết Ẩn cũng không chú ý tên đao phủ này, thời điểm lăng trì Yến Nam Phi, cổ khí chất đặc biệt kia để nàng nhận ra, nàng mới nói cho Thẩm Lãng biết, thân phận thật của đối phương.

Chuyện đao phủ là con tư sinh của gia tộc họ Chúc, Thẩm Lãng thật không nghĩ tới.

Thẩm Lãng nói: "Ngươi nói trong thời gian dài, chưa từng nhận được chỉ thị từ gia tộc, không phải Khương Ly thế lớn, mà vì bọn họ đâm lao phải theo lao, để cho ngươi trở thành con cờ giúp gia tộc tranh thủ lợi thế?"

Cái thế giới này, đại gia tộc chuẩn bị thêm một tay cũng bình thường, thời điểm Khương Ly như mặt trời ban trưa, gia tộc họ Chúc cũng nghĩ tới, vạn nhất Khương Ly có được thiên hạ thì sao?

Thời gian đó, Chúc Nghiêu sẽ không còn là gián điệp, mà biến thành con cờ chứng tỏ gia tộc họ Chúc sớm đã thuần phục Khương Ly, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cơ nghiệp của bọn họ.

Chuyện này bình thường, Thẩm Lãng hoài nghi, Chúc Nghiêu không phải con cờ duy nhất của gia tộc họ Chúc. Thẩm Lãng hỏi: "Ngươi có thứ gì để chứng minh mình là người họ Chúc?"

Đao phủ lắc đầu nói: "Không có."

Thẩm Lãng nói: "Gia tộc của ngươi có trụ sở bí mật để bồi dưỡng cao thủ võ đạo không?"

Đao phủ nói: "Có, tiểu nhân từ trụ sở bí mật kia đi ra "

Thẩm Lãng hỏi: "Nó ở đâu?"

Đao phủ nói: "Không biết, thời điểm tiểu nhân rời đi, đôi mắt bị che lại, lỗ tai bị bịt kín, tiểu nhân chỉ biết nó là một hòn đảo nhỏ trên biển, bởi vì lúc đó tiểu nhân ngồi thuyền.”

Thẩm Lãng lại hỏi: "Mất bao lâu để tới lục địa"

Đao phủ không chút do dự trả lời: "Năm ngày."

Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi: "Khi đó bọn họ sẽ làm cho ngươi hôn mê, ngươi làm sao biết rõ như vậy?"

Đao phủ nói: "Tiểu nhân nhìn trăng đoán ra được thời gian.”

Lợi hại, lợi hại!

Thẩm Lãng nói: "Ngươi đi tới đâu?"

Đao phủ nghĩ một lát, mới nói: "Chắc là Ngô quốc."

Thẩm Lãng kinh ngạc lần nữa: "Làm sao ngươi biết đó là Ngô quốc?"

Đao phủ nói: "Bởi vì lúc đầu là gió lạnh, về sau biến thành gió ấm, hơn nữa tốc độ của chiếc thuyền rất chậm, mặt nước cũng yên tĩnh dị thường. Nhất định là tiến vào cửa khẩu, toàn bộ biển cả, chỉ có ba cửa khẩu ra biển."

"Nộ Giang của Việt Quốc, Lan Giang của Ngô quốc, Long Giang của Đại Viêm. Cửa biển Nộ Giang cuộn trào mãnh liệt, con đường chật hẹp, Long Giang thì rất lạnh, chỉ có Lan Giang bình hòa ấm áp"

Lợi hại, thật lợi hại, đảo phủ quá ngưu bức, chi tiết nhỏ như vật cũng phát hiện.

Đao phủ tiếp tục nói: "Mãi cho đến Lương quốc, tiểu nhân được cởi bỏ vải bịt mắt."

“Tiểu nhân rời khỏi căn cứ bí mật được 15 ngày, lúc tới nơi là đêm trăng tròn. Từ Việt quốc đi tới Lương quốc mất 10 ngày. Cho nên từ trên biển đi lên đất liền sẽ mất 5 ngày."

Thẩm Lãng đi tới trước địa đồ, lấy cây compa tự chế ra, chọn cửa biển Lan Giang làm tâm điểm, vẽ hình tròn có đường kính năm nghìn dặm.

Nói cách khác, căn cứ bí mật nằm bên trong vòng tròn, phương hướng đại khái ở phía bắc, bởi vì thành Nộ Triều ở phía đông, hạm đội Thẩm Lãng đã khám phá hết các hòn đảo phía đông.

Thẩm Lãng hỏi tỉ mỉ hơn, nhất là gió biển, dòng nước, đặt biệt là thời tiết, bởi vì lúc đao phủ đến Ngô quốc, trùng hợp là mùa thu, khi rời khỏi căn cứ khí trời còn lạnh hơn, mà phía nam thì trời nóng.

"Nhiệt độ không sai, đều là mùa thu, tiểu nhân nhớ kỹ, lúc tới Ngô quốc còn ngửi được hương thơm của hoa quế, thời điểm ở trên hòn đảo kia, cây quế cũng sắp nở hoa."

 Đao phủ nói.

Từ chi tiết đó, Thẩm Lãng khoanh vùng dễ hơn, hòn đảo kia cách thành Nộ Triều không quá bốn nghìn dặm.

Ngay sau đó Thẩm Lãng hạ lệnh, hạm đội Sketelon lên bắc, tìm kiếm căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc.

Nếu như năm xưa, căn bản không thể phát hiện căn cứ bí mật này, bởi vì trên biển có rất nhiều đảo nhỏ, trừ phì tìm từng hòn đảo một, không thì căn bản không có đầu mối gì.

Thẩm Lãng có một căn cứ bí mật, là đảo Niết Bàn, nằm xa các con đường vận chuyển trên biển, hơn nữa dù cho có thuyền đi ngang qua, cũng không thể phát hiện, bởi vì ngoài rìa hòn đảo không có dấu vết của con người.

Thế nhưng Thẩm Lãng có khinh khí cầu, bay lên trời, sẽ nhìn thấy tất cả.

"Ở chỗ đó."

Hela cầm ống nhòm nhìn kỹ hòn đảo bên dưới, chỗ trung tâm khu rừng rậm rạp, có một khu đất trống, có dấu vết bị chặt phá, thanh lý thành đất bằng.

Nàng còn nhìn thấy một ít lối vào hang động, chỗ trung tâm hòn đảo còn có rất nhiều bức tượng thần bí, còn có một tòa tháp, xa xưa không gì sánh được.

"Chính là chỗ này!" 

Đao phủ Chúc Nghiêu nói.

Ngay lúc này, người bên trong căn cứ bí mật cũng phát hiện khinh khí cầu, tựa như chọc tổ ong vò vẽ, một đám người xông ra ngoài.

Mấy chục, mấy trăm người.

"Vèo, vèo, vèo..."

Đám người kia nhằm tên bắn khinh khí cầu, làm cho người ta khiếp sợ chính là, những mũi tên này phát sáng, có thể bắn cao gần ngàn mét.

Đây, đây là mũi tên năng lượng thời thượng cổ, căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc vậy mà mạnh như vậy?

"Là di tích thượng cổ."

 Hela phán đoán.

"Vèo, vèo, vèo..."

Bên trong căn cứ bị mật, đẩy ra một cái cự nỗ siêu cấp, giương nỏ bắn lên bầu trới.

"Ầm"

Một mũi tên to lớn, trực tiếp bắn cao hơn một ngàn mét, hơn nữa còn nổ tung, khinh khí cầu của Hela bị sóng xung kích đánh rách một vết lớn.

Hela khiếp sợ, Chúc Nghiêu kinh ngạc đến ngây người: "Trước đây không có thứ vũ khí này."

"Có lẽ căn cứ này đã thăng cấp, không còn là nơi để bồi dưỡng cao thủ, bọn họ đang khai phát di tích thượng cổ, gia tộc họ Chúc có dã tâm lớn, bọn họ không muốn làm quan bình thường nữa." 

Hela nói.

Lúc này, càng ngày càng nhiều người xông ra căn cứ bí mật, đã lên đến hơn ngàn.

Cường nỏ siêu cấp bắn cao hơn ngàn mét, có đến 10 cái.

"Vèo, vèo, vèo..."

Mấy trăm người bắn tên phát sáng, cường nỏ thì bắn tên lớn, không ngừng bạo tạc bầu trời.

Công chúa Dora nói: "Võ công của bọn họ rất mạnh, chúng ta không đủ sức hạ căn cứ này, còn gặp nguy hiểm."

Hela không dám tin, mình đi tìm căn cứ bồi dưỡng cao thủ võ đạo mà thôi, vậy mà đào ra nguyên một cái di tích thượng cổ, còn có nhiều vũ khí cường đại như vậy, xem ra đây là chỗ quan trọng trí mạng của gia tộc họ Chúc.

"Làm sao bây giờ?"

 Công chúa Dora hỏi.

Hela nghĩ một lát, nói: "Ngươi nhìn kỹ, cường nỏ kia có đặc điểm gì?"

Công chúa Dora cầm ống nhòm nhìn kỹ, phát hiện cường nỏ khổng lồ ở một vị trí nào đó bắn tên ra, không thể di chuyển.

Hela nói: "Lập tức chiếm căn cứ này, chiếm lấy di tích, đây là di tích đang khai phát, có trợ giúp lớn cho đại nghiệp của chúng ta.”

Công chúa Dora nói: "Võ công và vũ khí của bọn họ rất mạnh, không dễ chiếm."

Hela nói: "Vậy giết sạch bọn chúng, lấy hắc tử đạn ra"

Lời này vừa ra, đám người chung quanh biến sắc, hắc tử đạn là cái gì?

Nó là một loại virus dịch hạch, một khi ném xuống, chính là vũ khí diệt tuyệt sự sống.

Hela nói: "Lúc chúng ta đi, Thẩm Lãng đã nói, chỉ cần không lan lên lục địa, thì có thể sử dụng hắc tử đạn, nhưng vẫn cần ba người đồng ý, công chúa Dora, Lý Thiên Thu đại nhân, hai người đồng ý không?"

"Đừng gọi ta đại nhân, ta không phải đại nhân"

 Lý Thiên Thu vội vàng khoát tay nói.

Công chúa Dora không thể hạ quyết tâm này, bởi vì... Vũ khí cấp diệt chủng này quá đáng sợ.

Lý Thiên Thu nói: "Bệ hạ để chúng ta tìm kiếm căn cứ bí mật này, vì bảo vệ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính, dùng nó để uy hiếp Chúc Hoằng Chủ."

Hela nói: "Chúng ta là thần tử, phải dành lợi ích lớn nhất cho chủ quân, bên dưới là di tích thượng cổ, vượt xa mục đích ban đầu của chúng ta, một khi chiếm được nó, rất nhiều thứ có thể tăng cao phát triển."

"Chúng ta sẽ có được lực lượng văn minh thượng cổ, chuyện này cực kỳ trọng yếu, địch nhân sẽ không cho chúng ta thời gian, chẳng lẽ hai người muốn để bệ hạ quay lại Tam Giác Quỷ mạo hiểm sao?"

Lý Thiên Thu và công chúa Dora vẫn chưa thể quyết định.

Hela nói: "Nhân từ với kẻ địch, là tàn nhẫn với mình, chúng ta phải chiếm cái di tích này. Chúng ta sẽ phong tỏa vùng biển chung quanh, đánh chìm tất cả con thuyền rời khỏi hòn đảo này.

"Vậy có thể cam đoan Hắc Tử dịch không thể lan tới lục địa. Bệnh dịch này đã được Thẩm Lãng cải tiến rất nhiều lần, thời gian phát tác ngắn lại rất nhiều, dù cho họ chạy thoát, cũng không đủ thời gian đi lên lục địa"

Lý Thiên Thu cùng công chúa Dora vẫn trầm mặc, đắn đo khó định.

"Ta tán thành!" 

Khâu thị nói.

Tướng quân Kara Ning: "Ta tán thành!"

Lý Thiên Thu vẫn chưa thể lựa chọn, tính cách của ông vốn như vậy, trời sinh khó mà quyết đoán.

Khâu thị bắt lấy tay Lý Thiên Thu, ấn lên bức lệnh thư, nói: "Lý Nhị Cẩu, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của người xem, thật sự không thay đổi chút nào."

Lý Thiên Thu bị thê tử ép in dấu tay, công chúa Dora trầm mặc một lúc lâu, cũng nhấc tay lên ấn dấu.

"Vạn nhất lan tới lục địa, ba người chúng ta sẽ chịu trách nhiệm." 

Công chúa Dora nói.

Hela nói: "Chuẩn bị dùng lựu đạn diệt tuyệt sinh cơ"

Tiếp đó nàng cẩn thận từng li từng tý mở một cái rương ra, mỗi người vặn hai mật mã, tổng cộng sáu mật mã.

Mở ra về sau, bên trong chính là hắc tử đạn.

"Ném!"

Công chúa Hela run rẩy hạ lệnh, tướng quân Kara Ninh cầm hắc tử đạn ném xuống căn cứ bí mật.

Mấy ngày sau, Thẩm Lãng ngồi nghe báo cáo, kinh ngạc đến ngây người.

Hắn đúng là có ý dùng căn cứ bí mật để uy hiếp Chúc Hoằng Chủ, cảnh cáo bọn chúng không nên tổn thương đám người Ninh Nguyên Hiến, chính là có ý, trong tay hai bên đều có con tin.

Nhưng không ngờ, căn cứ bí mật kia lại là di tích thượng cổ đang được khai phát, lập tức đề thăng lên cấp bậc chiến lược, Hela cũng thật quả quyết, tiến hành công kích diệt tuyệt cái căn cứ này.

"Hạm đội của chúng ta đã phong tỏa chung quanh hòn đảo đó. Một khi có thuyền đi ra, lập tức đánh chìm"

 Hela nói: "Cho tới bây giờ, chúng ta đã đánh chìm tám chiếc thuyền. Nửa tháng nửa, virus sẽ tự diệt, người của chúng ta có thể lên đảo, tiến hành khai phát di tích.”

Thẩm Lãng trầm ngâm không nói.

Hela nói: "Chúng ta phá hủy cái căn cứ bí mật kia, thông tin tuyệt mật, chưa ai biết. Ta kiến nghị không nên tiết lộ ra ngoài, càng không thể dùng nó để uy hiếp Chúc Hoằng Chủ."

"Sau khi chúng ta khai phát xong, trận chiến dịch kế tiếp nhất định có thể xuất kỳ bất ý, thắng lợi dễ dàng."

Nếu làm vậy thì không thể bảo vệ Ninh Nguyên Hiến và Ninh Chính, còn có 15 vạn người bị bắt vì Thẩm Lãng, còn có đám người Trương Xung, Biện Tiêu.

Hela quỳ một gối xuống, nói: "Đệ không chỉ là đệ đệ của tỷ, còn là chủ quân của tỷ. Nếu tỷ làm sai, nguyện ý chịu bất kỳ trừng phạt nào."

Công chúa Dora nói: "Chuyện này không phải một mình Hela quyết định, còn có ta và Thiên Thu đại nhân quyết định."

Thẩm Lãng nhìn Chúc Nghiêu, đối phương lập tức quỳ xuống, nói: "Bệ hạ, ta xin thề lúc ta còn ở trong căn cứ, không có cái di tích nào, chỉ là một căn cứ bồi dưỡng cao thủ thông thường."

Thẩm Lãng hỏi: "Chúc Nghiêu, bây giờ võ công của ngươi thế nào?"

Chúc Nghiêu khổ sở nói: "Ta bị Axit sulfuric ăn mòn cơ thể và gân mạch, võ công không còn bao nhiêu."

Thẩm Lãng nói: "Ngươi trở thành tông sư lúc nào?"

Chúc Nghiêu nói: "Năm ta 34 tuổi."

Thiên tài, tuyệt đối là một thiên tài, đáng tiếc không có cơ hội thi triển ra.

Thẩm Lãng nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ, tìm cách bảo vệ đám người Ninh Nguyên Hiến.

Một cái lại một cái phương án tuôn ra, nhưng từ bỏ rất nhanh.

Không phải thời gian không đủ, mà là lực sát thương không đủ lớn.

Bỗng nhiên chợt có một suy nghĩ hiện ra trong đầu, Thẩm Lãng có một suy đoán cực kỳ to gan.

Suy đoán to gan, không cần tang chứng vật chứng nha.

……

Bên trong Việt cung.

Tô phi lau thân thể cho Ninh Nguyên Hiến, sau đó cẩn thận mặc quần áo cho ông.

"Bệ hạ, bệ hạ.." 

Kêu gọi vài tiếng, Ninh Nguyên Hiến vẫn không phản ứng, nàng đau lòng rơi hai hàng lệ.

Ninh Nguyên Hiến thích Biện phi nhất, nhưng Ninh Thiệu sao có thể để cho ông ở chung với Biện phi. 

Biện phi cũng bị giam vào trong ngục.

Ngoại trừ Biện phi, Ninh Nguyên Hiến rất thích Chủng phi, nhưng tính cách Chúc phi dữ dằn, mắng rất khó nghe, cũng bị nhốt lại.

Mà Tô phi xem như có xích mích với Ninh Nguyên Hiến, năm đó Tô Nam tạo phản, Tô phi xém chút nữa tự sát. 

Không ngờ hai năm qua, người cẩn thận chiếu cố Ninh Nguyên Hiến, lại là nàng.

Đó cũng là nhờ Ninh Nguyên Hiến vun trồng thiện nhân, cho nên ra thiện quả, Tô Nam mưu phản bị diệt, rất nhiều người nghĩ rằng Tô phi sẽ được ban chết, chí ít sẽ bị phế bỏ.

Nhưng không, thậm chí không bị đài vào lãnh cung, Ninh Nguyên Hiến quả thực rất ít đến phòng của nàng, đãi ngộ lại chưa từng thay đổi, chưa từng trở mặt ghét bỏ nữ nhân của mình.

Mấy năm kia, Tô phi cảm thụ nhân gian ấm lạnh về sau, tính tình bất tri bất giác thay đổi, bây giờ hai người coi như sống nương tựa lẫn nhau, ôm nhau sưởi ấm.

"Ầm!"

Cánh cửa chợt bị đá ra, Ninh Dực cụt tay đi vào.

Tô phi lập tức khiếp đảm, lui sang một bên, nàng cẩn thận chiếu cố Ninh Nguyên Hiến, muốn nàng đối kháng Ninh Dực vì bảo vệ Ninh Nguyên Hiến, nàng vẫn làm không được, nàng sợ chết, nàng không dũng cảm như Biện phi và Chúc phi.

"Tin đại hỉ, chúc mừng phụ vương, chúc mừng phụ vương!"

"Ngài biết không? Thẩm Lãng trở về, hắn đánh trở lại rồi, hơn nữa đã đoạt lại thành Nộ Triều, đoạt lại thành Huyền Vũ, bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, nửa hành tỉnh Thiên Bắc đều là của hắn."

"Phụ vương, việc vui lớn như thế, ngài không cao hứng sao?"

Ninh Dực vừa nói vừa ngắm tay Ninh Nguyên Hiến: "Ngài không cần giả ngây giả dại nữa, Thẩm Lãng trở về, người ngài để ý nhất đã trở về. Ngài làm tất cả, chịu khổ như vậy, không phải vì hắn sao?"

"Hiện tại hắn trở về, còn sắp đánh tới kinh thành, tới cứu ngài, lẽ nào ngài vẫn không vui?"

"Phụ vương, con biết ngài giả ngốc, hiện tại không cần giả trang nữa."

Ninh Nguyên Hiến nghe xong, mơ mơ màng màng nói: "Thẩm Lãng trở về? Thẩm Lãng trở về? Tốt, tốt. Thẩm Lãng là ai... Hắn là ai..."

Sau đó hai mắt của ông tán loạn, bắt đầu lải nhải, nói những lời không ai nghe hiểu, dáng vẻ triệt để si ngốc, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng.

"Lão gia hỏa, ta biết ngươi đang giả vờ." 

Ninh Dực gắn giọng nói: "Đừng giả bộ nữa, nếu không ta sẽ chà đạp Tô phi, cho ngươi đội mũ xanh."

Dứt lời, Ninh Dực vọt thẳng đến Tô phi, nắm lấy quần áo của nàng, đè nàng xuống đất.

"Lão gia hỏa, nói cho ta biết ngươi giả điên, không thì ta sẽ giết chết Tô phi."

Ninh Nguyên Hiến vẫn thờ ơ, không ngừng lải nhải, nói ngôn ngữ không ai nghe hiểu.

"Bệ hạ cứu ta, bệ hạ cứu ta.." 

Tô phi hô to.

Ninh Nguyên Hiến liếc mắt nhìn qua, ngây ngốc lẩm bẩm.

Ninh Dực buông Tô phi ra, qua đây bóp cổ Ninh Nguyên Hiến, cười lạnh nói: "Lão gia hỏa, ngươi điên rồi, ngươi thật điên rồi. Ta phục, ta phục ngươi!"

"Ngươi cứ tiếp tục giả trang đi, ta nói cho ngươi biết, Thẩm Lãng chọc giận Ninh Thiệu, ông ta chuẩn bị đại khai sát giới, ta sẽ chặt một cánh tay của Ninh Chính, chém đầu một vạn người, tặng cho Thẩm Lãng."

"Để cho hắn biết, kết quả của chuyện chọc giận chúng ta."

"Ngươi tiếp tục giả trang đi, một vạn người đang bị giải lên pháp trường, sắp mất đầu, từ xưa đến nay, chưa từng giết qua một vạn người đâu, đầy đủ kích thích!"

"Đám người kia đều chết vì Thẩm Lãng, không phải hắn rất ngạo mạn sao ? Không phải hắn làm được tất cả mọi chuyện sao? Hắn mau tới cứu một vạn người nha, tới cứu Ninh Chính nha, ha ha ha!"

Ninh Dực cười xong, nghênh ngang rời đi.

... ...

Ninh Dực nói xong sai, một vạn người bị giải lên pháp trường, sắp tiến hành một màn chém đầu, trước nay chưa từng có.

Tràng diện này, không ai muốn nhìn, không ai dám xem, Ninh Thiệu vẫn bức bách dân chúng trong kinh thành, tới quan sát đại điển xử quyết.

Có hai quan giám trảm, một là Ninh Kỳ, gã bị ép buộc tới, người khác chính là công chúa Ninh La, nàng giám thị Ninh Kỳ, bảo đảm xử quyết thuận lợi.

Từ khi bị thê tử của vua Căn hủy dung, nội tâm của nàng đã vặn vẹo, thống hận vua Căng, thống hận Thẩm Lãng, dù cho Thẩm Lãng có ân cứu mạng nàng.

Đồng hồ cát trôi qua, mọi người lẳng lặng nín thở, chờ đợi canh ba đến.

Canh giờ vừa đến, lập tức hành hình, chém đầu vạn người.

Dù chưa ai bị giết, toàn bộ pháp trường đã tràn ngập sát khí.

Từ khi Ninh Thiệu thượng vị, hết thảy đều thay đổi, không còn trật tự, bầu trời Việt quốc u ám băng lãnh.

Ngay lúc này, một người nào đó xuất hiện sau lưng, cách Chúc Hoằng Chủ hơi xa.

"Ta là người của Thẩm Lãng bệ hạ, gián điệp Hắc Kính Ti."

Chúc Hoằng Chủ ngồi cách bình phong, thản nhiên nói: "Ngươi tự lộ thân phận, muốn tìm chết sao."

"Đúng vậy, khi ta quyết định để lộ thân phận, chưa từng nghĩ sẽ sống sót."

Gián điệp Hắc Kính Ti nói: "Ta tới truyền lời giúp Thẩm Lãng bệ hạ, đưa mật thư cho ngài."

Chúc Hoằng Chủ nói: "Lời gì?"

Gián điệp nói: "Không thể thương tổn Ninh Chính điện hạ, lập tức đình chỉ xử quyết."

Chúc Hoằng Chủ thản nhiên nói: "Không thể đình chỉ, mũi tên đã rời cung, đó là ý chỉ của Việt vương, không ai làm trái được."

Gián điệp nói: "Nhưng ngài có thể ngăn cản hết thảy"

Chúc Hoằng Chủ nói: "Ta có thể, nhưng ta sẽ không làm."

Chúc Nhung ở bênh cạnh, cũng nói: "Ninh Chính sẽ bị chặt tay, một vạn người kia nhất định sẽ chết."

Gián điệp nói: "Ngài nhất định sẽ ngăn cản, đây là mật thư của Thẩm Lãng bệ hạ, ngài không nên để cho người thứ hai nhìn thấy, chỉ có thể xem một mình, nếu không hậu quả tự chịu."

Chúc Hoằng Chủ phất tay, có mười mấy tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra mật thư.

Sau đó Chúc Hoằng Chủ đeo bao tay lên, toàn thân bọc dày không lọt gió, cầm bức thư của Thẩm Lãng.

Thưa của Thẩm Lãng rất ngắn, Chúc Hoằng Chủ chỉ nhìn liếc qua, tức thì sắc mặt kịch biến.

Ông cực tốt đốt cháy bức thư, tiếp đó nhắm hai mắt lại rơi vào trầm tư.

Thời gian trôi qua từng giây, canh ba càng ngày càng gần.

Gián điệp nói: "Thời gian sắp đến, ngài không quyết định, hậu quả tự chịu."

Chúc Hoằng Chủ mở mắt, thản nhiên nói: "Người đâu, lập tức đi ngăn cản xử quyết."