Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 469: Biển rộng chiến nã pháo!1 biên đảo tàn sát!



Không nên coi thường chiến thuật của địch nhân, hơn nữa kẻ địch còn là Thẩm Lãng, Yến Nan Phi không dám lơ là mảy may.

Dù sao hơn hai năm trước, ông và Thẩm Lãng từng đánh trận với nhau, không hiểu sao lại thua.

Cho nên lần này, ông muốn thật tỉ mỉ cẩn thận.

Vây rồi diệt chính là chiến thuật bảo thủ, hải quân của ông gấp tám lần hải quân của Thẩm Lãng, số lượng thuyền càng nhiều hơn gấp mười, hoàn toàn có thể dùng cách bao vây tiêu diệt.

Tập kết đại quân 15 vạn cần thời gian không ngắn, hơn nữa bến tàu thành Nộ Triều không thể dung nạp nhiều thuyền như vậy, tất cả các bến tàu lớn trong vòng ngàn dặm đều bị trưng dụng.

Để tập trung vào trận đại chiến này, thành Nộ Triều ngưng lại tất cả mậu dịch trên biển, toàn bộ thương thuyền rút lui theo bờ bến tàu, đi về phía bắc.

Mà trong khoảng thời gian này, dù cho Yến Nan Phi đã phong tỏa tin tức, nhưng tin tức vẫn như mọc thêm cánh, bay ra bên ngoài, từ thành Nộ Triều bay về phía quận Nộ Giang.

Chúc Văn Hoa trở lại thành Huyền Vũ, lần này đàm phán cùng Yến Nan Phi thành công, từ hôm nay về sau, mậu dịch trong thành Nộ Triều, Chúc Văn Hoa cũng được chia một chén canh.

Cách ăn của Trác Chiêu Nhan quá khó coi, làm cho Yến Nan Phi không vui, cho nên mới quây đầu giúp đỡ Chúc Văn Hoa.

Chuyện kế tiếp, chính là giải quyết Từ Thiên Thiên, đây là cách tiết kiệm chi phí nhất, để gây dựng con đường mua bán tơ lụa.

Chúc Văn Hoa không lo lắng Từ Thiên Thiên không đáp ứng, bởi vì nàng là một nữ nhân thông minh, coi như quá trình rất thống khổ, cuối cùng chỉ có con đường thỏa hiệp.

Vì bảo vệ người nhà, nàng chọn thuần phục Trác Chiêu Nhan, vì sao không thể thuần phục mình đâu?

Thuần phục Trác Chiêu Nhan thì không bị ngủ, còn thuần phục mình thì sẽ không bị giết nha.

Cái nào lớn cái nào nhỏ, Từ Thiên Thiên chắc sẽ hiểu.

"Người đâu, gọi Từ Thiên Thiên đến đây." 

Trở lại phủ thành chủ, Chúc Văn Hoa trực tiếp hạ lệnh.

Nhưng rất nhanh gã lại đổi ý, sửa lời nói: "Khoan đã, để ta đích thân tới Từ gia cầu thân.”

Chúc Văn Hoa dẫn theo hơn trăm người, đi tới Từ gia, cầu thân không thành thì trực tiếp giết người, dù sao đã có tội danh rồi.

Thẩm Lãng cống hiến quá lớn, rõ ràng đã chết, còn có thể đem ra dùng, hơn nữa dùng rất tốt.

Nhà lớn của Từ gia đã bị đốt, hiện tại Từ Thiên Thiên làm việc cho Trác Chiêu Nhan, cũng ở nhà lớn không nổi.

Một vài thành viên trong gia đình sống trong một khoảng sân rộng hai mẫu đất, coi như đại trạch, nhưng rõ ràng đơn sơ hơn trang viên cũ của Từ gia rất nhiều.

Chúc Văn Hoa đi tới Từ gia, trực tiếp tìm người lớn tuổi nhất Từ gia: "Từ tổ mẫu, con muốn cưới Thiên Thiên làm thiếp, xin người thành toàn cho."

Hiện tại lễ nghi hầu như bị hủy hoại, cách cầu thân như vậy không thể xảy ra trong gia đình quyền quý, dù cho lấy thê thiếp cũng phải tuân theo quy cũ, ít nhất phải mời bà mối, làm sao có thể xông tới cửa ép hôn?

Nhưng từ khi Ninh Thiệu lên ngôi, Việt quốc lập tức thay đổi.

Từ tổ mẫu bi phẫn, thật không còn thiên lý, ông trời bị mù rồi.

Từ thị đã bị luân lạc đến hoàn cảnh này, gia nghiệp bị đoạt, vậy mà vẫn còn người không chịu buôn các nàng, một lòng muốn bức các nàng vào chỗ chết.

Từ tổ mẫu muốn tự sát, để không liên lụy đến Thiên Thiên. thế nhưng nghĩ đến đứa cháu mới tròn mười hai tuổi, liền từ bỏ suy nghĩ này.

Mình chết không đáng tiếc, nhưng để đứa cháu này chết, Từ gia sẽ tuyệt hậu.

Lúc này, Từ Thiên Thiên ngồi trước gương.

Nàng biết Chúc Văn Hoa trở về, còn tới nhà bức hôn, hiện tại Từ gia nhỏ như vậy, động tĩnh lớn như thế nàng nghe rất rõ ràng.

Chúc Văn Hoa đi thành Nộ Triều đàm phán, mọi chuyện rất thành công, đã được Yến Nan Phi ủng hộ, có vẻ càng thêm đắc ý.

Nàng có thể cự tuyệt sao?

Trừ phi nàng không quan tâm sống chết của người nhà, nàng không thể bỏ mặt người nhà của mình.

Hiện tại Từ gia chỉ còn vài người, nàng chính là trụ cột.

Tên súc sinh Chúc Văn Hoa, nếu nàng không đáp ứng, gã thật sẽ giết cả nhà nàng.

Từ Thiên Thiên cầm con dao sắc bén lên, nhìn khuôn mặt của mình trong gương.

Dung mạo dáng dấp của nàng rất xinh đẹp, tựa như một đóa hoa tươi đang nở rộ, đáng tiếc phải bị hủy.

Chẳng những phải hủy khuôn mặt, còn phải hủy thân thể, để cho tên súc sinh Chúc Văn Hoa từ bỏ.

Cẩn thận đặt con dao lên khuôn mặt, cảm giác lạnh như băng khiến cho nàng sợ, nhất định sẽ rất đau.

Từ Thiên Thiên cầm con dao nhẹ nhàng rạch khuôn mặt, vết thương thật nhỏ xuất hiện, máu tươi chảy ra. Nó không đau, chỉ cảm thấy nóng.

Một vết sẹo nhỏ như vậy còn chưa đủ, muốn triệt để hủy dung, nhất định phải da tróc thịt bong, đâm sâu tận xương.

Muốn làm đến mức đó, cần dũng khí lớn hơn.

"Rầm!"

Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu niên xông vào, giật lấy con dao trong tay nàng.

"Tỷ đang làm gì vậy?"

"Tỷ không nên! Chúng ta sẽ liều mạng với chúng, chết cũng rất tốt, sống như thế quá uất ức, em không muốn tỷ hi sinh thêm nữa."

Đây là Từ Vân, em trai của Từ Thiên Thiên, dù là con cháu nhà hào phú, nhưng từ nhỏ tới lớn cậu bé chưa từng sống qua ngày an lành, Từ gia bỉ hủy khi cậu bé còn chưa hiểu chuyện.

Bây giờ hiểu chút chuyện rồi, bản thân luôn lo lắng đề phòng, một nam nhân duy nhất của Từ gia, cần phải bảo vệ tỷ tỷ, nhưng cậu bế quá yếu ớt, lực bất tòng tâm.

"Nếu tỷ còn muốn cắt mặt của mình, em sẽ tự sát." 

Từ Vân cầm dao đưa tới cổ của mình, hét lên.

Từ Thiên Thiên nhìn em trai, nếu em trai của mình không ngoan thì tốt hơn, nàng không cần phải hi sinh, hết lần này tới lần khác em trai của mình lại hiểu chuyện, còn rất ngoan, có tiền đồ.

Nhưng trong thời buổi tối tăm không ánh mặt trời này, có tiền đồ thì làm được gì?

 Không biết phải chịu bao nhiêu biệt khuất mới trở nên nổi bật, từ đó tâm tính cũng thay đổi.

Cũng giống như Chúc Văn Hoa, đã từng là một tài tử kiêu ngạo, hiện tại rốt cục trở nên nổi bật, nhưng triệt để biến thành súc sinh.

Cho nên những cực khổ đó, hãy để người tỷ tỷ này tới gánh chịu.

Ngôi nhà Từ gia quá nhỏ, Chúc Văn Hoa cũng nghe được động tĩnh bên trong, vọt thẳng vào, nhìn thấy vết thương trên mặt Từ Thiên Thiên, tức giận tím mặt.

Từ Thiên Thiên ngươi có ý gì? 

Thà rằng hủy dung cũng không muốn gả cho ta làm thiếp sao?

Chúc Văn Hoa ta đường đường là tiến sĩ Việt quốc, con trai của Lan Sơn tử tước, chẳng lẽ không xứng với ngươi.

"Từ Thiên Thiên, ngươi cho rằng làm vậy ta sẽ buông tha?" 

Chúc Văn Hoa cười gắn nói: "Ta muốn ngươi, muốn nữ nhân của Thẩm Lãng. Đừng nói hủy dung, cho dù ngươi hủy cả chỗ đó, ta cũng sẽ cưới ngươi làm thiếp, ngủ với ngươi vài chục lần, ngươi có bản lãnh thì tự sát, mang theo cả nhà chết chung."

Từ Thiên Thiên run rẩy, nàng chưa từng cảm thấy bản thân vô lực như lúc này.

Ngày đó Từ Quang Duẫn chết, toàn bộ gia hầu đều chết hết, nhà lớn cũng bị đốt, thế nhưng Từ Thiên Thiên lại cảm thấy bản thân trở nên mạnh mẽ.

Mà bây giờ cảm giác đó không còn tồn tại, chỉ có vô tận mềm yếu.

Bởi vì có điểm yếu, bởi vì không thể trở thành người tuyệt đối vô sỉ.

Chúc Văn Hoa cười lạnh nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, đáp ứng làm thiếp của ta hay không?"

"Không đáp ứng!" 

Từ Thiên Thiên còn chưa mở lời, Từ Vân liền trực tiếp hô lớn: "Ngươi giết chúng ta đi! Giết đi, chúng ta không sợ chết."

Chúc Văn Hoa cười lạnh nói: "Tiểu đệ, ngươi không hiểu, có một số chuyện còn đáng sợ hơn cả chết, ha ha ha.”

Sau đó gã rút kiếm ra, chỉ thẳng vào mắt Từ Vân, chậm rãi nói: "Từ Thiên Thiên, chỉ cần ta dùng chút sức, con mắt của đệ đệ ngươi sẽ mù, ngươi nói cho ta nghe, đáp ứng hay không?"

Từ Vân rất sợ, cả người run rẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích, không lùi lại một bước.

Chúc Văn Hoa khẽ động tay, mũi kiếm cắt vỡ mí mắt Từ Văn, máu tươi chảy xuống, làm cho tầm nhìn mơ hồ.

Chúc Văn Hoa nói: "Từ Thiên Thiên, ta đếm ngược từ năm, ngươi suy nghĩ cho kỹ."

"Năm, bốn, ba..."

Ngay lúc này, một thân ảnh xông thật nhanh vào, thấp giọng nói bên tai Chúc Văn Hoa.

"Tin tức từ thành Nộ Triều, Thẩm Lãng đánh trở lại"

Lời này vừa ra, Chúc Văn Hoa run tay, mũi kiếm rạch ngang qua mí mắt Từ Vân, cắt ra một vết thương thật dài, máu chảy như trút nước.

"Cái gì? Sao có thể." 

Chúc Văn Hoa rít lên: "Không phải tin đồn sao?"

Trong hai năm qua, tin tức liên quan tới Thẩm Lãng trở về, cũng không phải chỉ có một hai lần, nhưng mỗi lần đều là lời đồn, thậm chí vì chuyện đó mà chết mấy trăm người.

Từ đó lời đồn Thẩm Lãng trở về mới dần dần lắng lại một ít.

"Không phải tin đồn, Yến Nan Phi đại nhân truyền tin tức đến." 

Tâm phúc vội nói.

Chúc Văn Hoa kinh hãi, toàn thân run rẩy, không thể tin vào tai của mình.

Thẩm Lãng chưa chết?

 Hắn làm sao sống sót ra khỏi Tam Giác Quỷ, một nơi đáng sợ như thế?

Chúc Văn Hoa liếc mắt nhìn chằm chằm Từ Thiên Thiên, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Hiện tại cưới Từ Thiên Thiên làm thiếp, không còn quan trọng nữa, sinh ý tơ lụa cũng không còn quan trọng. Thẩm Lãng trở về, thiên hạ sẽ kịch biến, mậu dịch hàng hải tại thành Nộ Triều cũng sẽ đứt gãy.

"Bắt hết Từ thị cho ta"

 Chúc Văn Hoa hạ lệnh.

Mấy trăm võ sĩ tràn vào, lục soát bắt người.

Nửa canh giờ sau, Từ gia chỉ còn mười mấy người, bao quát nô bộc cũng bị bắt, nhốt vào nhà tù trong thành Huyền Vũ.

......

"Cái gì? Thẩm Lãng trở về? Không thể nào!"

Trác Chiêu Nhan phản ứng còn mạnh hơn Chúc Văn Hoa, dù sao nàng có quan hệ chút ít với Thiên Nhai Hải Các, biết Tam Giác Quỷ hung hiểm bực nào.

Thẩm Lãng dĩ nhiên còn sống, hắn có mấy cái mạng?

Thiên hạ sẽ đại loạn!

"Đi!" 

Trác Chiêu Nhan cưỡi khoái mã, lao đi cực nhanh, suất lĩnh một đội kỵ binh lao ra khỏi phủ Huyền Vũ.

Nhưng phải đi đâu? 

Trác Chiêu Nhan lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nên đi về phía Thiên Nhai Hải Các bẩm báo, hay đi về kinh thành bẩm báo?

Do dự hồi lâu, Trác Chiêu Nhan quyết định đi Thiên Nhai Hải Các trước, sau đó sẽ đi kinh thành.

Hơn nửa tháng, Yến Nan Phi tập kết xong 15 vạn quân, trùng điệp xuống nam, giết tới hạm đội của Thẩm Lãng.

Bây giờ ông đã bình tĩnh trở lại, bởi vì tình báo về Thẩm Lãng càng ngày càng rõ ràng, Yến Nan Phi còn phái người giám thị hạm đội của Thẩm Lãng.

Từ lúc phát hiện hạm đội của Thẩm Lãng đến nay đã qua 20 ngày, hạm đội của Thẩm Lãng vốn nên giết tới thành Nộ Triều rồi mới đúng.

Nhưng từ khi bị phát hiện về sau, hạm đội của Thẩm Lãng giảm tốc độ, còn lòng vòng trong một khu vực.

Mà người của Yến Nan Phi càng lúc càng lớn mật, tiến hành quan sát trong khoảng cách gần, đồng thời không ngừng truyền tin trở về.

Hạm đội của Thẩm Lãng chủ yếu là hải tặc, hơn nữa đám hải tặc này rất tạp, có người da vàng, có người da trắng, có người da đen.

Ban đầu, Yến Nan Phi cho rằng bọn họ là lính đánh thuê, nhưng lá cờ đảng Sketelon quá rõ ràng.

Rất ít người biết chuyện ở Phương Tây, nhưng luôn có ngoại lệ, tỷ như hội Ẩn Nguyên, hoặc thương nhân và quý tộc Phương Tây chạy trốn tới Phương Đông, còn có chủ nô lệ bị Cừu Yêu Nhi tiêu diệt, vân vân...

Bọn họ báo cho Yến Nan Phi một tin tức quan trọng, đây là đảng Sketelon, hải tặc mạnh nhất Phương Tây, nhưng đã biến mất mười mấy năm về trước.

Đám chủ nô lệ dùng những từ ngữ hết sức khoa trương để hình dung đảng Sketelon, nhưng Yến Nan Phi vẫn triệt để yên tâm.

Hải tặc thích khoác lác khoe khoang, dù cho mạnh mẽ, thì có thể mạnh đến mức nào?

Văn minh Phương Tây khởi nguồn từ đế quốc Zollern, chỉ có mấy trăm năm phát triển mà thôi, nếu so sánh với các nước Phương Đông, hoàn toàn là cấp bậc tiểu đệ.

Bọn chúng có thể xưng vương xưng bá ở Phương Tây, nhưng tới Phương Đông này cũng chỉ có thể trở thành con rùa đen rút đầu.

Huống chi chỉ có 2 vạn hải tặc, không thể lật nổi bọt nước gì.

Ngày hôm nay trên biển, trời trong nắng ấm.

Hạm đội của Yến Nan Phi đang dần tạo thành thế bao vây.

Kỳ thực cho đến bây giờ ông còn chưa nhận được lệnh của Việt vương, nhưng hoàn toàn không cần.

Bởi vì lúc trước ý chỉ của Đại Viêm đã rất rõ ràng, một khi phát hiện Thẩm Lãng, không cần xin chỉ thị của bất cứ kẻ nào, trực tiếp dốc hết toàn lực tiêu diệt hắn.

Mấy ngày qua, Yến Nan Phi mất ngủ, tinh thần kích thích đầy khẩn trương.

Thẩm Lãng trở về, làm cho ông hoảng sợ, nhưng đó cũng là kỳ ngộ cùng với công lao to lớn.

Lần trước, hoàng đế bệ hạ vì lập uy, phái ra đại quân bao vây nửa thế giới, diệt trừ Thẩm Lãng, kỳ thực vốn không cần làm đến mức đó, bởi vì hoàng đế muốn đe dọa các nước mà thôi.

Mượn danh nghĩa diệt trừ dư nghiệt, để quét ngang thiên hạ.

Mà lần này, nếu ông có thể tiêu diệt Thẩm Lãng, sẽ lập được công lao bất thế, đến lúc đó ông không còn là Vũ An bá, mà là hầu tước, thậm chí tấn thăng lên công tước.

Thế giới này, không có địch nhân nào có giá trị cao như Thẩm Lãng, địa vị của hắn kinh người, nhưng thực lực quá nhỏ yếu.

Yến Nan Phi lo lắng Thẩm Lãng sẽ nhảy ra khỏi vòng vây, bỏ trốn mất dạng.

Trận chiến trên biển, quá khó để tạo thành vòng vây, địch nhân rất dễ chạy thoát.

Để không dọa Thẩm Lãng bỏ chạy, Yến Nan Phi tạo ra một vòng vây lớn, đảm bảo tiến hành bao vây nhưng không lọt vào tầm nhìn của hạm đội Thẩm Lãng.

…..

Năm ngày sau.

Vòng vây lớn thành công.

15 vạn quân chính thức vây kín 2 vạn quân.

Yến Nan Phi thở phào một hơi.

Ông sắp lập đại công.

"Thu nhỏ vòng vây lại, ép giết!"

Yến Nan Phi hạ lệnh, vòng vây lớn chậm rãi thu nhỏ lại.

Từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy một màn nguy nga không gì sánh được.

Vòng vây có đường kính lên đến 200 dặm (321km), hạm đội của Yến Nan Phi phân tán thành một vòng tròn, đang không ngừng thu nhỏ lại.

Thế giới này không có thiết bị vô tuyến, cho nên không cách nào chỉ huy ở cự ly xa.

Yến Nan Phi thật sự có tài, không biết huấn luyện bao nhiêu lần, chỉ dùng mấy ngày mấy đêm đã hoàn thành vòng vây.

"Hạm đội của Thẩm Lãng có di chuyển không?" 

Yến Nan Phi ngừng thở hỏi.

"Không có!"

Một hồi lâu sau, Yến Nan Phi lại hỏi: "Hạm đội của Thẩm Lãng di chuyển chưa?"

"Không có!"

Yến Nan Phi có chút không dám tin, Thẩm Lãng coi trận chiến này như trò đùa sao?

Đây là biển cả sâu thẳm, căn bản không thể mắc cạn.

Hiện tại ở bên cạnh Yến Nan Phi có một chủ nô lệ tới từ Phương Tây, gã đang thao thao bất tuyệt giới thiệu đảng Sketelon.

Yến Nan Phi nói: "Nói cách khác, hạm đội Sketelon am hiểu nhảy thuyền tác chiến? Không sợ chết, điên cuồng chém giết?"

"Vâng."

Yến Nan Phi nói: "Ngươi nói đảng Sketelon biến mất mười mấy năm, vậy bọn họ ít nhất bốn mươi tuổi rồi?"

 "Có lẽ vậy, đại nhân của ta." 

Chủ nô lệ trả lời.

Vậy thì càng thêm ổn thỏa, Yến Nan Phi cảm thấy hạm đội của mình căn bản không cho hải tặc Sketelon cơ hội nhảy thuyền tác chiến, khoảng cách 200 mét đã đủ dùng tên bắn chết chúng.

Hơn nữa coi như nhảy thuyền tác chiến, 2 vạn người lẽ nào đánh thắng được 15 vạn người?

Tuyệt đối không thể nào!

Vòng vây càng ngày càng nhỏ.

Rốt cục, hạm đội hai bên tiến vào tầm nhìn của nhau.

Hạm đội của Thẩm Lãng coi như khá lớn, 100 chiếc thuyền, 2 vạn người.

Thế nhưng so sánh với hạm đội của Yến Nan Phi, lộ ra bé nhỏ không đáng kể.

Làm cho Yến Nan Phi kinh ngạc là hạm đội của Thẩm Lãng vẫn không di chuyển, hoàn toàn để trôi theo hải lưu, thậm chí còn thu lại cánh buồm.

Thẩm Lãng muốn làm cái gì?

Không cần biết hắn muốn làm cái gì, trên thế giới này nào có chuyện tốt hơn chuyện địch nhân đứng một chỗ cho mình chém giết?

Trận hải chiến lần trước, Thẩm Lãng ỷ vào thuyền của mình nhỏ, tốc độ nhanh, liều mạng chạy trốn, liều mạng chơi đểu, nếu không thì sớm đã toàn quân bị diệt.

Mà bây giờ hắn muốn chạy cũng không thoát.

Hạm đội của hai bên cách nhau càng ngày càng gần.

Hạm đội 15 vạn của Yến Nan Phi phảng phất như cự thú khổng lồ, muốn cắn nuốt hết hạm đội của Thẩm Lãng.

Yến Nam Phi khó mà đè nén kích thích.

Cục diện này thật là tốt.

Tình hình hiện tại rất tốt, đây cũng là suy nghĩ của Thẩm Lãng.

Hải chiến sợ nhất cái gì? 

Chính là hạm đội của đối phương thưa thớt, phải bắn pháo mấy chục lần, mới điều chỉnh được độ chính xác.

Mà hạm đội của Yến Nan Phi vì đạt được hiệu ứng bầy sói, các chiếc thuyền không giữ khoảng cách với nhau, có thể dùng từ chen chúc và dày đặc để hình dung, hầu như không có khoảng cách an toàn.

"Cánh trái cánh phải, tấn công!"

Yến Nan Phi hạ lệnh, thuyền chiến ở hai phía đông tây tăng tốc giáp công.

"Kéo buồm!" 

Jack Tang hạ lệnh.

100 chiếc thuyền của Thẩm Lãng đồng loạt kéo buồm lên cao.

Yến Nan Phi thấy vậy kinh ngạc, lúc này mới kéo buồm?

Không quá muộn sao rồi?

Bây giờ cho thuyền của các ngươi mọc thêm cánh cũng khó thoát!

Hạm đội hai bên tiếp tục tới gần nhau.

Jack Tang hạ lệnh: "Lấy bạt che pháo xuống!"

Tức thì, tất cả bạt che pháo trên 100 chiếc thuyền bị kéo xuống.

Yến Nan Phi kinh ngạc nhìn, cái này... Cái ống sắt này là cái gì? 

Vừa thô vừa đen.

"Chuẩn bị!" 

Jack Tang hô to.

Quan chỉ huy trên các chiếc thuyền đồng dạng hô tô, người trên cột buồm chỉnh tề quơ cờ tín hiệu.

Đảng Sketelon cùng kỵ sĩ đoàn Phương Đông, bắt đầu nhét thuốc nổ vào đầu pháo, nhét đạn vào, sau đó nhắm ngay thuyền địch.

Thuyền địch tới gần, bọn họ chậm rãi điều chỉnh khẩu pháo.

Hỏa pháo của Thẩm Lãng lướt qua giai đoạn nguyên thủy, không dùng thuốc nổ đen, mà dùng thuốc nổ có uy lực kinh người.

Mặc dù đạn pháo còn là quả cầu sắt, nhưng chế tạo hỏa pháo từ sắt thép, trình độ chắc chắn đầy đủ kinh người.

Cho nên, hỏa pháo có thể bắn xa 2000m, tầm bắn chuẩn xác lên tới 1000m.

Trên thuyền pháo, mấy thủy thủ lão luyện âm thầm tính toán khoảng cách.

"1,800 mét, 1500m, 1000m, 900m."

"Nã pháo, nã pháo!"

Từng tiếng lệnh hạ xuống, 500 khẩu pháo khai hỏa trước.

"Ầm, ầm, ầm.."

Tiếng nổ kinh thiên động địa.

500 viện đạn bắn nhanh như tia chớp.

"Vèo, vèo, vèo…”

Đạn pháo xẹt qua không trung, bằng một đường vòng cung duyên dáng, lao thẳng tới hạm đội của Yến Nan Phi, tiếng xé gió rít gào.

Thoải mái!

Quá thoải mái!

Đây là cảm giác của đám hải tặc Sketelon.

Để tiết kiệm đạn pháo, sau khi ra khơi, bọn họ không dám bắn nhiều như vậy.

Cầm lợi khí trong tay, tâm tình nôn nóng muốn giết người, có hỏa pháo này về sau, không cần dùng đao kiếm để chém giết, đánh cho địch nhân nghẹn họng nhìn trân trối.

Dục vọng muốn chiến đấu bắt đầu bộc phát.

Yến Nan Phi lần đầu nhìn thấy ông sắt kỳ lạ như vậy, sau đó nghe được tiếng nổ kinh thiên.

Tiếp đó đạn pháo bay đến, làm cho ông kinh ngạc đến ngây người.

Đó... Đó là vũ khí gì?

 Lại đánh xa như vậy? 

Còn có tiếng nổ lớn như thế?

"Vèo, vèo, vèo..."

Đám thủy thủ trên hạm đội của Yến Nan Phi há to miệng, trừng lớn hai mắt nhìn một màn vô cùng rung động.

Trên trời cao, từng đợt tiếng rít gào, vô số điểm đen bay tới, tốc độ cực nhanh không gì sánh được, trong chớp mắt đã bay được mấy trăm mét.

Khoảng cách xa như vậy, bất kể là Thẩm Lãng hay là Jack Tang, chưa từng nghĩ đến tỉ lệ trúng mục tiêu sẽ cao.

Nhưng vận khí cũng là một loại thực lực.

"Rầm, rầm, rầm..."

Mười mấy viên đạn pháo bắn trúng thuyền địch.

Dù cách xa như vậy, quả cầu sắt cũng phát huy ra được lực sát thương kinh người.

Bắn trúng cột buồm, trực tiếp bắn gãy.

Bắn trúng boong tàu, trực tiếp bắn xuyên thấu qua.

Bắn trúng người, thịt nát xương tan.

Nhưng mà, Yến Nan Phi còn chưa hết chấn động, chưa kịp hồi phục tinh thần.

"Ầm, ầm, ầm..."

Từng tiếng nổ lại vang lên.

Mấy trăm điểm đen từ hạm đội của Thẩm Lãng tiếp tục bay tới.

Không phải tốc độ bắn nhanh, mà là hỏa pháo ở hai bên trái phải, bắn luôn phiên với nhau, để triệt tiêu sức giật của hỏa pháo.

Sau một lúc!

"Rầm, rầm, rầm..."

Hơn chục viên đạn pháo bắn trúng hạm đội của Yến Nan Phi, thuyền chiến vỡ thành từng mảnh.

"Đại soái, đại soái! Làm sao bây giờ?"

Yến Nan Phi tê dại da đầu, quay đầu lại quát chủ nô lệ: "Đó cũng là cách chiến đấu của Sketelon sao?"

Chủ nô lệ kinh ngạc đến ngây người, từ trước tới nay chưa từng gặp vũ khí như vậy.

"Không phải, Sketelon không có vũ khí như vậy, Phương tây cũng không có vũ khí như vậy"

Yến Nan Phi nghiến răng, không hề nghi ngờ, đó là vũ khí của Thẩm Lãng chế tạo ra.

Mặc dù rất kinh người, nhưng tỷ lệ trúng mục tiêu quá thấp, chỉ cần tới gần, hạm đội của mình có thể dùng số lượng đè chết Thẩm Lãng.

Chợt cắn chặt răng, Yến Nan Phi hạ lệnh: "Tiếp tục tiến công."

"Hai quân trái phải, tiếp tục tấn công, hai quân nam bắc chậm rãi tới gần, chuẩn bị tiếp viện"

Hai chi hạm đội bên trái bên phải nhận lệnh, tăng thêm tốc độ.

"Khai hoả!"

"Khai hoả!"

Đáp trả Yến Nam Phi là từng tiếng mệnh lệnh vang lên.

Đạn pháo cuồn cuộn không dứt.

"Ầm, ầm, ầm.."

Tiếng nổ đinh tai nhức óc, vang vọng biển cả, quả cầu sắt gào thét bay trên bầu trời, giống như vô số sao băng.

Nếu là hỏa pháo nguyên thủy, tốc độ bắn sẽ rất chậm, bởi vì cần làm sạch ống pháo sau khi bắn.

Nhưng Thẩm Lãng dùng thuốc nổ không khói, còn bọc trong lụa tẩm dầu, sau khi nã pháo, ống pháo hầu như không cần làm sạch, thuốc nổ đã cháy sạch sẽ, không còn chút cặn bã.

"Khai hỏa!"

"Khai hỏa!"

Hơn một ngàn khẩu pháo điên cuồng bắn.

Từng vòng từng vòng pháo kích che kín bầu trời, thủy thủ bắn pháo dần dần nắm bắt được, độ chính xác càng ngày càng cao.

Hơn nữa hạm đội của Yến Nan Phi quá nhiều.

Ban đầu tỷ lệ trúng mục tiêu không đến ba phần trăm, bây giờ đề cao tới mười phần trăm.

Mỗi lần đều có hơn 50 viên đạn pháo bắn trúng hạm địch.

Một khi bắn trúng, liền trực tiếp bắn thủng một lỗ to, nước biển cuồn cuộn trào vào thuyền.

"Rầm rầm rầm..."

Có một viên đạn pháo vận khí tốt, bắn xuyên qua khoang thuyền, bắn trúng thùng dầu cá, quả cầu sắt bị nung đỏ tiếp xúc với dầu cá mà bén lửa.

"Đùng!!"

Tiếng nổ kinh thiên động biển, hỏa diễm bốc lên trời cao.

Chiếc thuyền bị nổ nát phân nửa, phần còn lại cháy hừng hực trong lửa.

Chiếc thuyền này hoàn toàn bị phá hủy, tấu lên khúc nhạc mở màn.

"Ầm, ầm, ầm.."

Mười mấy viên đạn pháo cùng bắn trúng một chiếc thuyền, trong phút chốc bắn xuyên qua con thuyền, những nơi quả cầu sắt đi qua, mọi thứ đều nát bấy.

Chiếc thuyền này phảng phất như bị chặt đứt, chia ra thành hai phần.

Chiếc thuyền thứ hai bị hủy diệt hoàn toàn.

Ngay sau đó là chiếc thuyền thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Trận chiến trên biển, trở thành một cuộc tàn sát một chiều.